Hắn đang ôm nàng vào trong ngực. Thân thiết quá, nồng nàn quá! Tim Lý Bảo bất giác nhói lên.
Tương Liên lại gục đầu vào ngực kẻ mới đến mà khóc. Nàng không sợ….Chỉ cảm thấy đau lòng. Rất đau lòng!
-Ngươi nỡ để nàng đau lòng đến vậy sao?
Hắn đang hỏi Lý Bảo. Tương Liên giật mình, thảng thốt. Ý hắn là…
-Ta cũng nghĩ cách chúng ta thỏa thuận là vẹn toàn….Nhưng thực tế là không phải. Loài người các ngươi thường nói dối, đôi khi có lợi cho người khác. Nhưng có những người, như Tương Liên chẳng hạn, điều dối trá đó sẽ theo nàng, ám ảnh nàng cả cuộc đời.
Tương Liên lại nhìn Lý Bảo. Tay hắn đã buông thõng xuống. Hắn không ngại giết người như ngóe. Hắn không ngại hủy diệt thành Tiếu Biệt. Nhưng có một nơi sâu thẳm trong tâm hồn, Lý Bảo luôn trân trọng như báu vật. Đó là chân cầu Tiếu Biệt và một người con gái. Tương Liên trong sáng với nụ cười dịu dàng đã khiến Lý Bảo luôn mơ màng vì một giấc mộng thiên đường.
Tiếc là khi gặp lại, ánh mắt nàng vẫn trong sáng và thuần khiết như vậy. Chỉ có hắn, tay đã nhuộm máu và sẽ còn tiếp tục nhuộm máu. Con đường Lý Bảo chọn không thể quay trở lại, và hắn cũng không hề muốn quay lại. Bởi bản thân đã lún quá sâu rồi.
Luật nhân quả - phú quý chỉ là một giấc mộng vô thường, vay thì phải trả. Lý Bảo biết chứ. Hắn chấp nhận trả giá,nhưng cái giá thì tốt nhất chỉ một mình hắn trả là đủ. Tương Liên, thế giới của nàng luôn phải ngập tràn hạnh phúc. Nàng xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
-Nàng đã là người của ta rồi.
Thật ra với năng lực của mình, gã đàn ông đó đã sớm biết hết mọi việc. Hắn thản nhiên nhìn những cô gái của thành Tiếu Biệt bị bắt. Hắn để Tương Liên chứng kiến việc Lý Bảo làm. Hắn muốn cắt đứt hoàn toàn ở nàng niềm hy vọng. Hắn muốn trong những giấc mộng chập chờn, Lý Bảo sẽ là một cơn ác mộng với Tương Liên.
Bản thân Lý Bảo cũng không bài xích ý nghĩ ấy. Hắn ta không muốn Tương Liên đau lòng hơn nữa. Một lần là đã đủ. Nàng hận hắn, khinh ghét hắn…Kỷ niệm xưa cũng nên chôn vùi vào gió bụi thời gian.
Song, phản ứng của Tương Liên trước Lý Bảo độc ác, không còn tính người đã cho hắn thấy một thực tế mà có lẽ nàng cũng không biết. Tương Liên đối với Lý Bảo không phải là yêu đương nam nữ. Nàng cũng không đơn thuần bấu víu vào hắn ta như một niềm hy vọng. Lý Bảo là một ký ức, một người quan trọng trong quãng đời quá khứ mà Tương Liên luôn gìn giữ. Hắn thân thương và gần gũi. Tình cảm của họ giống như những ngọn gió trong lành đầu mùa xuân mà hắn từng cảm nhận trên đỉnh Tuyệt địa. Chúng trong sáng và thuần khiết. Hắn chợt không muốn Tương Liên đánh mất những hồi ức tươi đẹp ấy chút nào.
Lý Bảo nhắm mắt…Tương Liên đang khóc. Khóc vì hắn. Tiếc rằng giờ đã có người thay A Bảo dưới chân thành Tiếu Biệt lau nước mắt cho nàng.
-Hai người đi đi !
-Bảo ca !
Tương Liên lại gọi thêm một lần nữa… « Bảo ca »…Âm thanh thân thương này có lẽ Lý Bảo chỉ nghe được một lần cuối cùng này nữa. Sau này sẽ không ai còn gọi hắn là Lý Bảo. Hắn sẽ thực sự trở thành Phạm Thiếu Khanh với bàn tay nhầy nhụa máu –không phải của người khác thì là của chính mình.
-Chúng ta đi !
Giọng nói và đôi tay dịu dàng của người đàn ông ấy vuốt nhẹ lên đôi má đẫm nước. Tương Liên lau nước mắt. Bảo ca đã thay đổi….Chỉ có đôi mắt ấm áp nhìn nàng bây giờ vẫn vậy. Tiếc là…Cuộc đời vốn có những ngã rẽ khác rồi.
Khi Lý Bảo quay lại, Tương Liên đã biến mất. Không còn đọng lại dấu vết gì của nàng nữa. Xung quanh hắn chỉ là những xác người la liệt. Máu vẫn chưa khô trên nền căn phòng rộng. Đập vào mắt hắn là những hình cụ tra tấn tàn khốc…Thế giới mà Lý Bảo đã bước và sẽ bước. Khác hẳn với chân thành Tiếu Biệt cùng những cành hoa đào trong sạch đã trở thành dĩ vãng. Một dĩ vãng đẹp nhưng chỉ đẹp với Lý Bảo quá khứ mà thôi.
Bên ngoài có tiếng động, một bóng người lách nhanh vào :
-Bẩm đại nhân…
-Nói đi !
-Hoàng thượng đã rút quân về sau khi nhận được tin tức của đại nhân. Còn chuyện của Tiếu Biệt thành bị bọn cướp trong đêm cướp bóc, đốt cháy sau đó vu cho Quái xà cũng đến tay người. Hoàng thượng rất tức giận, lập tức sai Binh bộ kéo quân tiêu diệt chúng. Toàn bộ 2 vạn tên cướp đã bị tiêu diệt, đám đầu lĩnh sống sót bị áp giải về kinh trên đường đã bị người của chúng ta tiêu diệt. Đầu của chúng đã được mang về.
Lý Bảo nhếch môi…Những chiếc đầu đầy máu tươi đang chờ hắn kiểm chứng. Cuộc sống chỉ toàn máu tanh và toan tính, không biết khi nào kết thúc như vậy, làm sao hắn nỡ để Tương Liên nàng bước chân vào.
Thành Tiếu Biệt với những cánh hoa đào bay trong gió sẽ như một giấc mộng vô thường…..Từng nắm trong tay hy vọng, nhưng rồi khi nhìn lại, trong tay mình chẳng còn gì ngoài những thứ hư vô. Nhưng Lý Bảo sẽ không hối hận. Vì đó là do hắn lựa chọn, con đường hắn buộc phải đi !
*Lời tác giả : Lý Bảo là một nhân vật đặc biệt, có phải không ?
Hắn đang ôm nàng vào trong ngực. Thân thiết quá, nồng nàn quá! Tim Lý Bảo bất giác nhói lên.
Tương Liên lại gục đầu vào ngực kẻ mới đến mà khóc. Nàng không sợ….Chỉ cảm thấy đau lòng. Rất đau lòng!
-Ngươi nỡ để nàng đau lòng đến vậy sao?
Hắn đang hỏi Lý Bảo. Tương Liên giật mình, thảng thốt. Ý hắn là…
-Ta cũng nghĩ cách chúng ta thỏa thuận là vẹn toàn….Nhưng thực tế là không phải. Loài người các ngươi thường nói dối, đôi khi có lợi cho người khác. Nhưng có những người, như Tương Liên chẳng hạn, điều dối trá đó sẽ theo nàng, ám ảnh nàng cả cuộc đời.
Tương Liên lại nhìn Lý Bảo. Tay hắn đã buông thõng xuống. Hắn không ngại giết người như ngóe. Hắn không ngại hủy diệt thành Tiếu Biệt. Nhưng có một nơi sâu thẳm trong tâm hồn, Lý Bảo luôn trân trọng như báu vật. Đó là chân cầu Tiếu Biệt và một người con gái. Tương Liên trong sáng với nụ cười dịu dàng đã khiến Lý Bảo luôn mơ màng vì một giấc mộng thiên đường.
Tiếc là khi gặp lại, ánh mắt nàng vẫn trong sáng và thuần khiết như vậy. Chỉ có hắn, tay đã nhuộm máu và sẽ còn tiếp tục nhuộm máu. Con đường Lý Bảo chọn không thể quay trở lại, và hắn cũng không hề muốn quay lại. Bởi bản thân đã lún quá sâu rồi.
Luật nhân quả - phú quý chỉ là một giấc mộng vô thường, vay thì phải trả. Lý Bảo biết chứ. Hắn chấp nhận trả giá,nhưng cái giá thì tốt nhất chỉ một mình hắn trả là đủ. Tương Liên, thế giới của nàng luôn phải ngập tràn hạnh phúc. Nàng xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
-Nàng đã là người của ta rồi.
Thật ra với năng lực của mình, gã đàn ông đó đã sớm biết hết mọi việc. Hắn thản nhiên nhìn những cô gái của thành Tiếu Biệt bị bắt. Hắn để Tương Liên chứng kiến việc Lý Bảo làm. Hắn muốn cắt đứt hoàn toàn ở nàng niềm hy vọng. Hắn muốn trong những giấc mộng chập chờn, Lý Bảo sẽ là một cơn ác mộng với Tương Liên.
Bản thân Lý Bảo cũng không bài xích ý nghĩ ấy. Hắn ta không muốn Tương Liên đau lòng hơn nữa. Một lần là đã đủ. Nàng hận hắn, khinh ghét hắn…Kỷ niệm xưa cũng nên chôn vùi vào gió bụi thời gian.
Song, phản ứng của Tương Liên trước Lý Bảo độc ác, không còn tính người đã cho hắn thấy một thực tế mà có lẽ nàng cũng không biết. Tương Liên đối với Lý Bảo không phải là yêu đương nam nữ. Nàng cũng không đơn thuần bấu víu vào hắn ta như một niềm hy vọng. Lý Bảo là một ký ức, một người quan trọng trong quãng đời quá khứ mà Tương Liên luôn gìn giữ. Hắn thân thương và gần gũi. Tình cảm của họ giống như những ngọn gió trong lành đầu mùa xuân mà hắn từng cảm nhận trên đỉnh Tuyệt địa. Chúng trong sáng và thuần khiết. Hắn chợt không muốn Tương Liên đánh mất những hồi ức tươi đẹp ấy chút nào.
Lý Bảo nhắm mắt…Tương Liên đang khóc. Khóc vì hắn. Tiếc rằng giờ đã có người thay A Bảo dưới chân thành Tiếu Biệt lau nước mắt cho nàng.
-Hai người đi đi !
-Bảo ca !
Tương Liên lại gọi thêm một lần nữa… « Bảo ca »…Âm thanh thân thương này có lẽ Lý Bảo chỉ nghe được một lần cuối cùng này nữa. Sau này sẽ không ai còn gọi hắn là Lý Bảo. Hắn sẽ thực sự trở thành Phạm Thiếu Khanh với bàn tay nhầy nhụa máu –không phải của người khác thì là của chính mình.
-Chúng ta đi !
Giọng nói và đôi tay dịu dàng của người đàn ông ấy vuốt nhẹ lên đôi má đẫm nước. Tương Liên lau nước mắt. Bảo ca đã thay đổi….Chỉ có đôi mắt ấm áp nhìn nàng bây giờ vẫn vậy. Tiếc là…Cuộc đời vốn có những ngã rẽ khác rồi.
Khi Lý Bảo quay lại, Tương Liên đã biến mất. Không còn đọng lại dấu vết gì của nàng nữa. Xung quanh hắn chỉ là những xác người la liệt. Máu vẫn chưa khô trên nền căn phòng rộng. Đập vào mắt hắn là những hình cụ tra tấn tàn khốc…Thế giới mà Lý Bảo đã bước và sẽ bước. Khác hẳn với chân thành Tiếu Biệt cùng những cành hoa đào trong sạch đã trở thành dĩ vãng. Một dĩ vãng đẹp nhưng chỉ đẹp với Lý Bảo quá khứ mà thôi.
Bên ngoài có tiếng động, một bóng người lách nhanh vào :
-Bẩm đại nhân…
-Nói đi !
-Hoàng thượng đã rút quân về sau khi nhận được tin tức của đại nhân. Còn chuyện của Tiếu Biệt thành bị bọn cướp trong đêm cướp bóc, đốt cháy sau đó vu cho Quái xà cũng đến tay người. Hoàng thượng rất tức giận, lập tức sai Binh bộ kéo quân tiêu diệt chúng. Toàn bộ vạn tên cướp đã bị tiêu diệt, đám đầu lĩnh sống sót bị áp giải về kinh trên đường đã bị người của chúng ta tiêu diệt. Đầu của chúng đã được mang về.
Lý Bảo nhếch môi…Những chiếc đầu đầy máu tươi đang chờ hắn kiểm chứng. Cuộc sống chỉ toàn máu tanh và toan tính, không biết khi nào kết thúc như vậy, làm sao hắn nỡ để Tương Liên nàng bước chân vào.
Thành Tiếu Biệt với những cánh hoa đào bay trong gió sẽ như một giấc mộng vô thường…..Từng nắm trong tay hy vọng, nhưng rồi khi nhìn lại, trong tay mình chẳng còn gì ngoài những thứ hư vô. Nhưng Lý Bảo sẽ không hối hận. Vì đó là do hắn lựa chọn, con đường hắn buộc phải đi !
Lời tác giả : Lý Bảo là một nhân vật đặc biệt, có phải không ?