Hắn không đợi Tương Liên trả lời, hay chính bản thân hắn cũng không đủ can đảm chờ đợi câu trả lời của nàng. Hắn đã đi, còn lại Tương Liên và Tiểu Thanh ở lại trong sơn động.
Sáng sớm ngoài cửa động đã có sẵn một thùng nước lớn cùng với trái cây tươi ngon được sắp sẵn, trông rất ngon lành.
Tương Liên đã đoán được người làm việc đó. Nhất định là Hắc xà Đoạn Vũ sợ Tiểu Thanh phải đến chỗ băng động nguy hiểm nên đã mang sẵn đến cho nàng.
Tiểu Thanh vẫn giữ hình người nhưng pháp lực thì đúng là rất yếu. Khi còn là Xà quái còn có chút công phu song sau khi làm người thì mất hết. Không chỉ vậy thể lực còn rất yếu, thường xuyên hoa mắt, nhức đầu:
-Tiểu Thanh….
Tiểu Thanh lại loạng choạng suýt ngã. Tương Liên giữ lấy nàng, sực nhớ ra:
-Mấy ngày qua, muội toàn ăn trái cây của tỷ thôi, có phải không?
-Phi…
Tiểu Thanh nhỏ giọng đáp. Tương Liên chợt thấy vô cùng áy náy. Mấy hôm nay, tâm tình nàng gần như gửi theo con người kỳ lạ đó, nửa mong hắn mang tin tức của Bảo ca về, nửa lại mong…không có. Hắn nói được là làm được. Tương Liên lo sợ, khi trở về cùng với tin của Bảo ca, nàng cũng không thể giữ được mình trong tay hắn. Tuy không căm ghét nhưng con người và những sinh vật như thế vẫn còn nhiều cách biệt, nhất là khi Tương Liên một lòng một dạ yêu thương Lý Bảo mà thôi.
-Muội là xà, là loài ăn thịt, không như tỷ, chỉ ăn rau quả được, có biết chưa?
-Phi…i
Đôi mắt linh lợi của Tiểu Thanh hiện lên sự ngạc nhiên. Tương Liên nhìn vào góc hang. Con heo ướp muối vẫn còn đó, tuy nhiên thịt đã không còn ngon nữa. Nếu lúc ban đầu để ý hơn một chút, làm món thịt khô thì sẽ ngon hơn.
Tiểu Thanh theo hướng nhìn của Tương Liên cũng thấy con heo ướp muối. Nàng kêu lên vui vẻ, chạy ù tới, định cắt một miếng đưa vào miệng. Tương Liên vội vã cản lại:
-Bây giờ muội không ở trong hình xà, không ăn được như vậy đâu.
-Phi………..iiiiiiiiiiiiiiiiii….
-Ngoan!- Đợi một chút, tỷ làm thức ăn cho muội.
Tương Liên dùng nước sạch, sau đó tìm kiếm trong hang động được thêm mấy vật dụng nhà bếp. Cũng là do Tiểu Thanh tò mò mang về từ mấy lần vào làng, bây giờ lại phát huy công dụng….Tiểu Thanh tò mò nhìn nàng thái thái cắt cắt con heo muối. Mấy lần trước trong hình xà chỉ một phát là nuốt gọn hết, không biết làm món ăn lại có thể tỉ mỉ thế này.
Làm hết cả buổi sáng thì món heo muối đã được biến thành lương khô thịt heo, mùi thơm ngào ngạt. Tiểu Thanh chép miệng, nuốt nước miếng, đưa tay bốc ngay.
-Tiểu Thanh à…Từ từ kẻo còn nóng đó.
Tương Liên nhỏ giọng nhắc nhở. Tiểu Thanh có hình dạng là một tiểu cô nương thanh tú nhưng tóc tai cũng có phần xộc xệch, thêm mấy ngày lang thang xuống làng phía dưới, mặt dính bụi còn không biết lau cho sạch, khiến nàng giảm đi một phần nét đẹp của mình.
-Muội ăn đi, ăn xong rồi ngồi yên, tỷ bới tóc cho.
Tam tiểu thư rất thích Tương Liên bới tóc. Tiểu Thanh có một suối tóc huyền óng ả, dung nhan sau khi chỉnh trang thì không chỉ thanh tú mà còn mỹ lệ, thuần khiết động lòng người. Tương Liên nhìn nàng mà lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Xinh đẹp như vậy, nếu lọt vào tay kẻ xấu, Tiểu Thanh lại ngây thơ không biết nhiều về những phức tạp trong nhân thế, liệu nàng ấy sẽ ra sao?
-Tiểu Thanh à…
-Phi…?
-Muội không được xuống làng nữa. Từ nay cho đến khi chủ nhân của muội về, ở lại hang với tỷ, được không?
-Phi….i?
-Được không?
-Pi…Phi…
Ý của Tương Liên đối với Tiểu Thanh còn hơn một mệnh lệnh. Nàng gật mạnh đầu, vui vẻ. Tương Liên mỉm cười, sờ nhẹ lên gương mặt non tơ trắng nõn….Nếu…nếu nàng một lúc nào đó thoát khỏi nơi này, Tiểu Thanh sẽ thế nào? Một con xà quái xấu xí cục mịch tuy khiến người ta sợ nhưng vẫn có thể bảo vệ được mình, còn Tiểu Thanh- bây giờ như một trang giấy trắng, nhan sắc như hoa như ngọc lại là tai họa, không chừng sẽ khiến cô bé lâm vào họa không lường.
Nhất định phải nói rõ điều này với hắn. Hắn phải quan tâm Tiểu Thanh nhiều hơn nữa….Phải quan tâm.
-Phi…
Tiểu Thanh bất chợt ôm lấy nàng, cái đầu nhỏ nhắn chui vào lòng Tương Liên nũng nịu…Giống như Xà quái những ngày đầu vẫn thường nhõng nhẽo, để Tương Liên vỗ lên đầu dỗ dành rồi mới ngủ. Hôm nay trong lòng là một tiểu cô nương xinh đẹp, nhưng lòng Tương Liên lại nặng nề vô tận. Tim nàng chợt như bị ai bóp nghẹt khi hình ảnh Bảo ca bên chân cầu Tiếu Biệt và Tiểu Thanh cứ trộn lẫn vào nhau.
-Phi…i…..
“Chủ nhân”- đó là tiếng Tiểu Thanh đang gọi. Đoạn Vũ ngoài cửa hang thở dài một tiếng. Yêu một xà yêu thân phận thấp kém đã khó, con xà yêu đó chỉ toàn hướng về chủ nhân cũ càng khiến con đường của hắn để đến gần nàng khó khăn gấp bội hơn.
Hắn không đợi Tương Liên trả lời, hay chính bản thân hắn cũng không đủ can đảm chờ đợi câu trả lời của nàng. Hắn đã đi, còn lại Tương Liên và Tiểu Thanh ở lại trong sơn động.
Sáng sớm ngoài cửa động đã có sẵn một thùng nước lớn cùng với trái cây tươi ngon được sắp sẵn, trông rất ngon lành.
Tương Liên đã đoán được người làm việc đó. Nhất định là Hắc xà Đoạn Vũ sợ Tiểu Thanh phải đến chỗ băng động nguy hiểm nên đã mang sẵn đến cho nàng.
Tiểu Thanh vẫn giữ hình người nhưng pháp lực thì đúng là rất yếu. Khi còn là Xà quái còn có chút công phu song sau khi làm người thì mất hết. Không chỉ vậy thể lực còn rất yếu, thường xuyên hoa mắt, nhức đầu:
-Tiểu Thanh….
Tiểu Thanh lại loạng choạng suýt ngã. Tương Liên giữ lấy nàng, sực nhớ ra:
-Mấy ngày qua, muội toàn ăn trái cây của tỷ thôi, có phải không?
-Phi…
Tiểu Thanh nhỏ giọng đáp. Tương Liên chợt thấy vô cùng áy náy. Mấy hôm nay, tâm tình nàng gần như gửi theo con người kỳ lạ đó, nửa mong hắn mang tin tức của Bảo ca về, nửa lại mong…không có. Hắn nói được là làm được. Tương Liên lo sợ, khi trở về cùng với tin của Bảo ca, nàng cũng không thể giữ được mình trong tay hắn. Tuy không căm ghét nhưng con người và những sinh vật như thế vẫn còn nhiều cách biệt, nhất là khi Tương Liên một lòng một dạ yêu thương Lý Bảo mà thôi.
-Muội là xà, là loài ăn thịt, không như tỷ, chỉ ăn rau quả được, có biết chưa?
-Phi…i
Đôi mắt linh lợi của Tiểu Thanh hiện lên sự ngạc nhiên. Tương Liên nhìn vào góc hang. Con heo ướp muối vẫn còn đó, tuy nhiên thịt đã không còn ngon nữa. Nếu lúc ban đầu để ý hơn một chút, làm món thịt khô thì sẽ ngon hơn.
Tiểu Thanh theo hướng nhìn của Tương Liên cũng thấy con heo ướp muối. Nàng kêu lên vui vẻ, chạy ù tới, định cắt một miếng đưa vào miệng. Tương Liên vội vã cản lại:
-Bây giờ muội không ở trong hình xà, không ăn được như vậy đâu.
-Phi………..iiiiiiiiiiiiiiiiii….
-Ngoan!- Đợi một chút, tỷ làm thức ăn cho muội.
Tương Liên dùng nước sạch, sau đó tìm kiếm trong hang động được thêm mấy vật dụng nhà bếp. Cũng là do Tiểu Thanh tò mò mang về từ mấy lần vào làng, bây giờ lại phát huy công dụng….Tiểu Thanh tò mò nhìn nàng thái thái cắt cắt con heo muối. Mấy lần trước trong hình xà chỉ một phát là nuốt gọn hết, không biết làm món ăn lại có thể tỉ mỉ thế này.
Làm hết cả buổi sáng thì món heo muối đã được biến thành lương khô thịt heo, mùi thơm ngào ngạt. Tiểu Thanh chép miệng, nuốt nước miếng, đưa tay bốc ngay.
-Tiểu Thanh à…Từ từ kẻo còn nóng đó.
Tương Liên nhỏ giọng nhắc nhở. Tiểu Thanh có hình dạng là một tiểu cô nương thanh tú nhưng tóc tai cũng có phần xộc xệch, thêm mấy ngày lang thang xuống làng phía dưới, mặt dính bụi còn không biết lau cho sạch, khiến nàng giảm đi một phần nét đẹp của mình.
-Muội ăn đi, ăn xong rồi ngồi yên, tỷ bới tóc cho.
Tam tiểu thư rất thích Tương Liên bới tóc. Tiểu Thanh có một suối tóc huyền óng ả, dung nhan sau khi chỉnh trang thì không chỉ thanh tú mà còn mỹ lệ, thuần khiết động lòng người. Tương Liên nhìn nàng mà lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Xinh đẹp như vậy, nếu lọt vào tay kẻ xấu, Tiểu Thanh lại ngây thơ không biết nhiều về những phức tạp trong nhân thế, liệu nàng ấy sẽ ra sao?
-Tiểu Thanh à…
-Phi…?
-Muội không được xuống làng nữa. Từ nay cho đến khi chủ nhân của muội về, ở lại hang với tỷ, được không?
-Phi….i?
-Được không?
-Pi…Phi…
Ý của Tương Liên đối với Tiểu Thanh còn hơn một mệnh lệnh. Nàng gật mạnh đầu, vui vẻ. Tương Liên mỉm cười, sờ nhẹ lên gương mặt non tơ trắng nõn….Nếu…nếu nàng một lúc nào đó thoát khỏi nơi này, Tiểu Thanh sẽ thế nào? Một con xà quái xấu xí cục mịch tuy khiến người ta sợ nhưng vẫn có thể bảo vệ được mình, còn Tiểu Thanh- bây giờ như một trang giấy trắng, nhan sắc như hoa như ngọc lại là tai họa, không chừng sẽ khiến cô bé lâm vào họa không lường.
Nhất định phải nói rõ điều này với hắn. Hắn phải quan tâm Tiểu Thanh nhiều hơn nữa….Phải quan tâm.
-Phi…
Tiểu Thanh bất chợt ôm lấy nàng, cái đầu nhỏ nhắn chui vào lòng Tương Liên nũng nịu…Giống như Xà quái những ngày đầu vẫn thường nhõng nhẽo, để Tương Liên vỗ lên đầu dỗ dành rồi mới ngủ. Hôm nay trong lòng là một tiểu cô nương xinh đẹp, nhưng lòng Tương Liên lại nặng nề vô tận. Tim nàng chợt như bị ai bóp nghẹt khi hình ảnh Bảo ca bên chân cầu Tiếu Biệt và Tiểu Thanh cứ trộn lẫn vào nhau.
-Phi…i…..
“Chủ nhân”- đó là tiếng Tiểu Thanh đang gọi. Đoạn Vũ ngoài cửa hang thở dài một tiếng. Yêu một xà yêu thân phận thấp kém đã khó, con xà yêu đó chỉ toàn hướng về chủ nhân cũ càng khiến con đường của hắn để đến gần nàng khó khăn gấp bội hơn.