Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Sau chuyện chiều hôm đó, Triển Chiêu ngủ rất say, Bạch Ngọc Đường biết y mệt mỏi, vì vậy liền bế y đến một bờ sông nhỏ gần đó, ngồi xuống đất, để Triển Chiêu thoải mái ngủ trong lòng mình. Đợi đến khi Triển Chiêu tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lặn. Đối với việc mình vùi trong ngực Bạch Ngọc Đường mà ngủ suốt một buổi chiều, y có chút xấu hổ.
“Miêu Nhi, cũng đâu phải lần đầu ngươi ngủ trong lòng ta mà,” Bạch Ngọc Đường mở miệng trêu chọc, “Không phải ngươi đang xấu hổ đấy chứ?” Hắn chính là không muốn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt Triển Chiêu, Miêu Nhi của hắn, hắn đương nhiên muốn y phải thật vui vẻ mà đón nhận sự quan tâm chăm sóc của mình. Mà hắn, chỉ cần lúc nào cũng có thể yêu thương cưng chiều con mèo này là đã vô cùng thoả mãn rồi.
Triển Chiêu lườm Bạch Ngọc Đường một cái, không nói gì, cái con chuột này, căn bản không cần phải cảm thấy áy náy với hắn! Liếc mắt thấy dấu máu trên tay mình, mới nhớ ra mình xuất thủ xong chưa kịp lau rửa đã ngủ thiếp đi mất rồi. Không khỏi liếc ngực áo Bạch Ngọc Đường một cái. Cũng may y phục là màu đen, không nhìn ra thứ gì. Liền tự mình chạy ra bờ sông rửa tay. Rửa xong, Triển Chiêu ra sức vẩy nước, nhưng tay vẫn ướt như cũ, Bạch Ngọc Đường thấy vậy bèn đi đến, cầm lấy tay Triển Chiêu, dùng một chiếc khăn tay màu trắng mà lau thật cẩn thận. Triển Chiêu nhìn chiếc khăn kia chậm rãi lau khô tay mình, bỗng dưng hơi đỏ mặt. Cuối cùng tay cũng được lau khô, Bạch Ngọc Đường cất khăn vào ngực áo, kéo tay Triển Chiêu đi về: “Về ăn cơm tối thôi!”
“Ta muốn ăn bánh trôi lần trước ngươi làm!” Triển Chiêu mở miệng vòi vĩnh, “Với cả mấy món ban sáng nữa!”
“Được!” Bạch Ngọc Đường hiển nhiên rất vui vẻ. Đối với hắn mà nói, chuyện của Triển Chiêu ấy mà, so với cái gì cũng quan trọng hơn cả. Vừa đi hắn vừa suy nghĩ xem phải chuẩn bị những nguyên liệu gì để nấu đồ. Bàn tay nắm lấy tay Triển Chiêu, từ đầu đến cuối đều chẳng hề rời ra.
Trở lại công quán, trời đã tối đen. Vì hai người cố ý đi tránh khỏi chỗ tử thi đầy đất kia, cho nên mới đi đường vòng xa hơn một chút. Mới vừa về đến cửa viện, liền thấy Đinh Nguyệt Hoa nôn nóng đi tới đi lui. Nghe có tiếng bước chân, nàng liền nhìn lập tức nhìn về phía phát ra tiếng động. Thấy hai người bình an không mất một sợi tóc nào, hiển nhiên có chút sững sờ. Vẻ mất tự nhiên vô cùng dễ thấy, hơn nữa còn hàm chứa từng tia từng tia giận dữ. Chỉ là hai người đã đi tới trước mặt mình, vì vậy nàng liền cố rặn ra một nụ cười: “Triển đại ca, các huynh đã về! Nguyệt Hoa thấy Triển đại ca, Đường đại ca đi cả chiều không về, còn tuởng rằng đã xảy ra chuyện gì chứ!”
“Chúng ta tất nhiên là không sao, có điều, Đinh Tam tiểu thư, Đường mỗ cùng tiểu thư hình như vẫn chưa thân quen lắm,” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng mở miệng, “Hai chữ đại ca này, Đường mỗ tự thấy không nhận nổi.” Đối với Đinh Nguyệt Hoa, Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ có hảo cảm. Sau khi gặp chuyện không may thì càng thêm hận nàng tới tận xương tận tuỷ. Vì vậy, lời nói ra từ trước đến giờ đều cực kỳ lạnh lùng, lạnh tới mức như nghiền ra được thành băng.
Giận dữ trong mắt Đinh Nguyệt Hoa gần như không che giấu nổi, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ oan ức: “Triển đại ca, Nguyệt Hoa chỉ lo lắng cho các huynh thôi…”
“Hảo ý của Đinh cô nương, Triển mỗ chân thành ghi nhận! Nhưng sắc trời đã tối, Triển mỗ hơi mệt,” Triển Chiêu thờ ơ mở miệng, trên mặt không nhìn ra bất kì tâm tình gì, “Đinh cô nương hẳn là cũng mệt rồi, Triển mỗ không tiễn…” Hạ lệnh đuổi khách không nể mặt chút nào. Hiện giờ Triển Chiêu chỉ muốn trở lại phòng của mình, sau đó tắm rửa sạch sẽ, chờ Bạch Ngọc Đường mang cơm tối tới. Vả lại, y cũng không muốn ngụy trang thêm nữa, tiếp tục để y đối mặt với nữ nhân giả tạo này, y không cách nào đảm bảo liệu có thể khống chế được tâm tình của chính mình hay không. Hơn nữa, chuyện xảy ra buổi chiều, rất hiển nhiên là có dính dáng tới Đinh Nguyệt Hoa. Chuyện bọn họ xuất môn mặc dù không phải là chuyện bí mật gì, nhưng chân chính biết thời gian bọn họ ra ngoài, hơn nữa còn có thời gian sai người đi giết Bạch Ngọc Đường, chỉ có Đinh Nguyệt Hoa mà thôi.
Đinh Nguyệt Hoa chỉ cho là Triển Chiêu mệt mỏi nên mới nói như vậy. Vì muốn tỏ ra là mình ôn nhu săn sóc, nàng mở miệng chào: “Vậy Nguyệt Hoa cáo từ trước! Triển Đại ca chú ý thân thể, không nên vì vụ án mà làm thương thân mình.” Sau khi thấy Triển Chiêu hơi mất kiên nhẫn mà ra hiệu, liền ly khai.
Triển Chiêu nhìn nàng rời đi, có chút ngẩn người. Bạch Ngọc Đường thấy vậy bèn kéo người vào phòng, trước gọi hạ nhân nấu nước nóng. Sau đó, an trí Triển Chiêu ngồi xuống giường: “Miêu Nhi, không nên suy nghĩ nhiều! Nếu như ngươi nghĩ đến Đinh Nguyệt Hoa, ta không tha cho ngươi đâu!” Tựa tiếu phi tiếu nhìn Triển Chiêu, nhưng đáy mắt lại là mơ hồ lo lắng.
“Ta không có!” Triển Chiêu phản bác, “Ta chỉ nghĩ, tại sao nàng phải có bằng được thứ nàng muốn. Ta không có bất kì một ám hiệu sai lầm nào với nàng, thậm chí ngay cả tiếp xúc cũng không có…” Triển Chiêu hơi than phiền, chân mày cũng bất tri bất giác nhíu lại.
Bạch Ngọc đường đưa tay xoa mi gian đang nhíu lại của Triển Chiêu: “Miêu Nhi, ngươi không cần nghĩ quá nhiều. Hơn nữa, ngươi là tốt nhất! Cho nên mới có kẻ muốn cướp ngươi từ trong tay ta. Vậy nên ta mới phải giữ ngươi thật chặt!”
Triển Chiêu vùi vào trong ngực Bạch Ngọc Đường, rầu rĩ “Ừ” một tiếng. Tâm tình vẫn có chút phiền muộn.
“Bây giờ ta đi làm cho ngươi một ít đồ ăn, còn ngươi, trước hết nghỉ ngơi một lúc. Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần chúng ta vẫn ở bên nhau là tốt rồi!” Bạch Ngọc Đường vỗ về Triển Chiêu, sau đó nâng y dậy, nghiêm túc dặn dò. Thấy Triển Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, hơn nữa còn vì lời của mình mà nở một nụ cười khe khẽ, mới yên tâm đứng dậy rời đi.
Bạch Ngọc Đường đi tới nhà bếp, bởi không phải lần đầu tiên nên đã quen cửa quen nẻo. Đương lúc hắn thầm nghĩ nên làm món gì cho Triển Chiêu thì một bóng người xuất hiện trước mặt hắn. Thấy người kia, Bạch Ngọc Đường lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Đinh Tam tiểu thư, trễ như vậy rồi mà còn tìm Đường mỗ, không biết có chuyện gì?”
“Ta cảnh cáo ngươi, không được cản đường ta!” Đinh Nguyệt Hoa mặt mũi đằng đằng sát khí, “Bằng không…”
“Bằng không, cô định làm gì đây? Đinh Tam tiểu thư?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ, cô còn có sát chiêu gì hay sao?!”
“Đường Nhật Minh, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Đinh Nguyệt Hoa phẫn hận, “Triển đại ca là của ta! Ngươi tránh xa huynh ấy ra một chút!”
“Đinh tiểu thư, bây giờ hình như Triển Chiêu tránh cô còn xa hơn kìa!” Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt đáp trả, “Hơn nữa, hình như là chính cô mặt dày mày dạn quấn lấy Triển Chiêu a!” Không hề để ý lời mình nói mang đến bao nhiêu đả kích cho nữ tử đối diện. Bây giờ, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, trọng yếu nhất chính là chuẩn bị cơm tối cho Triển Chiêu tới giờ vẫn chưa được ăn gì, chứ không phải ở đây dây dưa lằng nhằng với một nữ nhân đáng chết về một chuyện cỏn con chẳng có tí quan trọng nào.
Đinh Nguyệt Hoa giận xanh cả mặt nhưng không cãi lại được. Bạch Ngọc Đường thấy mặt mũi nàng đầy oán khí, dáng vẻ không biết phải nói gì, trong lòng vô cùng hả dạ. Ai bảo ngươi quấy rầy ta chuẩn bị cơm tối cho Miêu Nhi chứ, đáng đời ngươi! Trong lòng nghĩ, chân cũng bước lướt qua Đinh Nguyệt Hoa, đi thẳng tới nhà bếp.
Đinh Nguyệt Hoa nhìn Bạch Ngọc Đường đã đi xa, hung hăng đấm một quyền vào lan can bên cạnh, cơ hồ cắn nát cả hàm răng. “Đường Nhật Minh!” Nàng thấp giọng oán hận.
Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên nghe được tiếng gằn nho nhỏ kia, chỉ là chẳng hề để tâm tới. Nếu như, kiếp nạn Trùng Tiêu hắn cũng có thể vượt qua, vậy thì, thiên hạ này chẳng có gì có thể làm khó được hắn! Ai dám cản đường, hắn sẽ khiến tất cả những kẻ đó vạn kiếp bất phục, không ngóc đầu lên nổi! Một trận gió thổi tới, chiều gió vừa hay lại thổi về phía Đinh Nguyệt Hoa ở phía sau, Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, lấy một gói bột thuốc từ trong tay áo ra, phát nội kình, bột phấn kia liền tản vào trong không khí. Lần này, Đinh Tam tiểu thư hẳn có thể hảo hảo an phận mấy ngày rồi.
Sau chuyện chiều hôm đó, Triển Chiêu ngủ rất say, Bạch Ngọc Đường biết y mệt mỏi, vì vậy liền bế y đến một bờ sông nhỏ gần đó, ngồi xuống đất, để Triển Chiêu thoải mái ngủ trong lòng mình. Đợi đến khi Triển Chiêu tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lặn. Đối với việc mình vùi trong ngực Bạch Ngọc Đường mà ngủ suốt một buổi chiều, y có chút xấu hổ.
“Miêu Nhi, cũng đâu phải lần đầu ngươi ngủ trong lòng ta mà,” Bạch Ngọc Đường mở miệng trêu chọc, “Không phải ngươi đang xấu hổ đấy chứ?” Hắn chính là không muốn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt Triển Chiêu, Miêu Nhi của hắn, hắn đương nhiên muốn y phải thật vui vẻ mà đón nhận sự quan tâm chăm sóc của mình. Mà hắn, chỉ cần lúc nào cũng có thể yêu thương cưng chiều con mèo này là đã vô cùng thoả mãn rồi.
Triển Chiêu lườm Bạch Ngọc Đường một cái, không nói gì, cái con chuột này, căn bản không cần phải cảm thấy áy náy với hắn! Liếc mắt thấy dấu máu trên tay mình, mới nhớ ra mình xuất thủ xong chưa kịp lau rửa đã ngủ thiếp đi mất rồi. Không khỏi liếc ngực áo Bạch Ngọc Đường một cái. Cũng may y phục là màu đen, không nhìn ra thứ gì. Liền tự mình chạy ra bờ sông rửa tay. Rửa xong, Triển Chiêu ra sức vẩy nước, nhưng tay vẫn ướt như cũ, Bạch Ngọc Đường thấy vậy bèn đi đến, cầm lấy tay Triển Chiêu, dùng một chiếc khăn tay màu trắng mà lau thật cẩn thận. Triển Chiêu nhìn chiếc khăn kia chậm rãi lau khô tay mình, bỗng dưng hơi đỏ mặt. Cuối cùng tay cũng được lau khô, Bạch Ngọc Đường cất khăn vào ngực áo, kéo tay Triển Chiêu đi về: “Về ăn cơm tối thôi!”
“Ta muốn ăn bánh trôi lần trước ngươi làm!” Triển Chiêu mở miệng vòi vĩnh, “Với cả mấy món ban sáng nữa!”
“Được!” Bạch Ngọc Đường hiển nhiên rất vui vẻ. Đối với hắn mà nói, chuyện của Triển Chiêu ấy mà, so với cái gì cũng quan trọng hơn cả. Vừa đi hắn vừa suy nghĩ xem phải chuẩn bị những nguyên liệu gì để nấu đồ. Bàn tay nắm lấy tay Triển Chiêu, từ đầu đến cuối đều chẳng hề rời ra.
Trở lại công quán, trời đã tối đen. Vì hai người cố ý đi tránh khỏi chỗ tử thi đầy đất kia, cho nên mới đi đường vòng xa hơn một chút. Mới vừa về đến cửa viện, liền thấy Đinh Nguyệt Hoa nôn nóng đi tới đi lui. Nghe có tiếng bước chân, nàng liền nhìn lập tức nhìn về phía phát ra tiếng động. Thấy hai người bình an không mất một sợi tóc nào, hiển nhiên có chút sững sờ. Vẻ mất tự nhiên vô cùng dễ thấy, hơn nữa còn hàm chứa từng tia từng tia giận dữ. Chỉ là hai người đã đi tới trước mặt mình, vì vậy nàng liền cố rặn ra một nụ cười: “Triển đại ca, các huynh đã về! Nguyệt Hoa thấy Triển đại ca, Đường đại ca đi cả chiều không về, còn tuởng rằng đã xảy ra chuyện gì chứ!”
“Chúng ta tất nhiên là không sao, có điều, Đinh Tam tiểu thư, Đường mỗ cùng tiểu thư hình như vẫn chưa thân quen lắm,” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng mở miệng, “Hai chữ đại ca này, Đường mỗ tự thấy không nhận nổi.” Đối với Đinh Nguyệt Hoa, Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ có hảo cảm. Sau khi gặp chuyện không may thì càng thêm hận nàng tới tận xương tận tuỷ. Vì vậy, lời nói ra từ trước đến giờ đều cực kỳ lạnh lùng, lạnh tới mức như nghiền ra được thành băng.
Giận dữ trong mắt Đinh Nguyệt Hoa gần như không che giấu nổi, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ oan ức: “Triển đại ca, Nguyệt Hoa chỉ lo lắng cho các huynh thôi…”
“Hảo ý của Đinh cô nương, Triển mỗ chân thành ghi nhận! Nhưng sắc trời đã tối, Triển mỗ hơi mệt,” Triển Chiêu thờ ơ mở miệng, trên mặt không nhìn ra bất kì tâm tình gì, “Đinh cô nương hẳn là cũng mệt rồi, Triển mỗ không tiễn…” Hạ lệnh đuổi khách không nể mặt chút nào. Hiện giờ Triển Chiêu chỉ muốn trở lại phòng của mình, sau đó tắm rửa sạch sẽ, chờ Bạch Ngọc Đường mang cơm tối tới. Vả lại, y cũng không muốn ngụy trang thêm nữa, tiếp tục để y đối mặt với nữ nhân giả tạo này, y không cách nào đảm bảo liệu có thể khống chế được tâm tình của chính mình hay không. Hơn nữa, chuyện xảy ra buổi chiều, rất hiển nhiên là có dính dáng tới Đinh Nguyệt Hoa. Chuyện bọn họ xuất môn mặc dù không phải là chuyện bí mật gì, nhưng chân chính biết thời gian bọn họ ra ngoài, hơn nữa còn có thời gian sai người đi giết Bạch Ngọc Đường, chỉ có Đinh Nguyệt Hoa mà thôi.
Đinh Nguyệt Hoa chỉ cho là Triển Chiêu mệt mỏi nên mới nói như vậy. Vì muốn tỏ ra là mình ôn nhu săn sóc, nàng mở miệng chào: “Vậy Nguyệt Hoa cáo từ trước! Triển Đại ca chú ý thân thể, không nên vì vụ án mà làm thương thân mình.” Sau khi thấy Triển Chiêu hơi mất kiên nhẫn mà ra hiệu, liền ly khai.
Triển Chiêu nhìn nàng rời đi, có chút ngẩn người. Bạch Ngọc Đường thấy vậy bèn kéo người vào phòng, trước gọi hạ nhân nấu nước nóng. Sau đó, an trí Triển Chiêu ngồi xuống giường: “Miêu Nhi, không nên suy nghĩ nhiều! Nếu như ngươi nghĩ đến Đinh Nguyệt Hoa, ta không tha cho ngươi đâu!” Tựa tiếu phi tiếu nhìn Triển Chiêu, nhưng đáy mắt lại là mơ hồ lo lắng.
“Ta không có!” Triển Chiêu phản bác, “Ta chỉ nghĩ, tại sao nàng phải có bằng được thứ nàng muốn. Ta không có bất kì một ám hiệu sai lầm nào với nàng, thậm chí ngay cả tiếp xúc cũng không có…” Triển Chiêu hơi than phiền, chân mày cũng bất tri bất giác nhíu lại.
Bạch Ngọc đường đưa tay xoa mi gian đang nhíu lại của Triển Chiêu: “Miêu Nhi, ngươi không cần nghĩ quá nhiều. Hơn nữa, ngươi là tốt nhất! Cho nên mới có kẻ muốn cướp ngươi từ trong tay ta. Vậy nên ta mới phải giữ ngươi thật chặt!”
Triển Chiêu vùi vào trong ngực Bạch Ngọc Đường, rầu rĩ “Ừ” một tiếng. Tâm tình vẫn có chút phiền muộn.
“Bây giờ ta đi làm cho ngươi một ít đồ ăn, còn ngươi, trước hết nghỉ ngơi một lúc. Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần chúng ta vẫn ở bên nhau là tốt rồi!” Bạch Ngọc Đường vỗ về Triển Chiêu, sau đó nâng y dậy, nghiêm túc dặn dò. Thấy Triển Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, hơn nữa còn vì lời của mình mà nở một nụ cười khe khẽ, mới yên tâm đứng dậy rời đi.
Bạch Ngọc Đường đi tới nhà bếp, bởi không phải lần đầu tiên nên đã quen cửa quen nẻo. Đương lúc hắn thầm nghĩ nên làm món gì cho Triển Chiêu thì một bóng người xuất hiện trước mặt hắn. Thấy người kia, Bạch Ngọc Đường lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Đinh Tam tiểu thư, trễ như vậy rồi mà còn tìm Đường mỗ, không biết có chuyện gì?”
“Ta cảnh cáo ngươi, không được cản đường ta!” Đinh Nguyệt Hoa mặt mũi đằng đằng sát khí, “Bằng không…”
“Bằng không, cô định làm gì đây? Đinh Tam tiểu thư?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ, cô còn có sát chiêu gì hay sao?!”
“Đường Nhật Minh, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Đinh Nguyệt Hoa phẫn hận, “Triển đại ca là của ta! Ngươi tránh xa huynh ấy ra một chút!”
“Đinh tiểu thư, bây giờ hình như Triển Chiêu tránh cô còn xa hơn kìa!” Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt đáp trả, “Hơn nữa, hình như là chính cô mặt dày mày dạn quấn lấy Triển Chiêu a!” Không hề để ý lời mình nói mang đến bao nhiêu đả kích cho nữ tử đối diện. Bây giờ, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, trọng yếu nhất chính là chuẩn bị cơm tối cho Triển Chiêu tới giờ vẫn chưa được ăn gì, chứ không phải ở đây dây dưa lằng nhằng với một nữ nhân đáng chết về một chuyện cỏn con chẳng có tí quan trọng nào.
Đinh Nguyệt Hoa giận xanh cả mặt nhưng không cãi lại được. Bạch Ngọc Đường thấy mặt mũi nàng đầy oán khí, dáng vẻ không biết phải nói gì, trong lòng vô cùng hả dạ. Ai bảo ngươi quấy rầy ta chuẩn bị cơm tối cho Miêu Nhi chứ, đáng đời ngươi! Trong lòng nghĩ, chân cũng bước lướt qua Đinh Nguyệt Hoa, đi thẳng tới nhà bếp.
Đinh Nguyệt Hoa nhìn Bạch Ngọc Đường đã đi xa, hung hăng đấm một quyền vào lan can bên cạnh, cơ hồ cắn nát cả hàm răng. “Đường Nhật Minh!” Nàng thấp giọng oán hận.
Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên nghe được tiếng gằn nho nhỏ kia, chỉ là chẳng hề để tâm tới. Nếu như, kiếp nạn Trùng Tiêu hắn cũng có thể vượt qua, vậy thì, thiên hạ này chẳng có gì có thể làm khó được hắn! Ai dám cản đường, hắn sẽ khiến tất cả những kẻ đó vạn kiếp bất phục, không ngóc đầu lên nổi! Một trận gió thổi tới, chiều gió vừa hay lại thổi về phía Đinh Nguyệt Hoa ở phía sau, Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, lấy một gói bột thuốc từ trong tay áo ra, phát nội kình, bột phấn kia liền tản vào trong không khí. Lần này, Đinh Tam tiểu thư hẳn có thể hảo hảo an phận mấy ngày rồi.