Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Sáng sớm hôm sau, hai người thức dậy trong một tràng tiếng đập cửa. Triển Chiêu đứng dậy mở cửa, thấy Lô đại tẩu bưng một chén thuốc, cười khúc khích đứng ở ngoài. Triển Chiêu vội vàng để đại tẩu vào phòng, Lô đại tẩu nhẹ nhàng đi thẳng đến bên giường, kéo cổ tay Bạch Ngọc Đường kiểm tra cẩn thận rồi gật đầu cười một cái.
“Đại tẩu, Ngọc Đường thế nào rồi?” Triển Chiêu thấy Lô đại tẩu gật đầu, mặc dù biết là không có gì đáng ngại, nhưng vẫn không ngăn nổi lo lắng trong lòng.
“Không sao, chỉ là dư độc chưa tan hết thôi,” Lô đại tẩu trả lời, “Đan dược hôm qua ta cho Ngũ đệ ăn, chính là giải dược ‘Tam nhật đoạn trường’. Vốn dĩ muốn giải ‘Tam nhật đoạn trường’ thì phải dùng một loại độc khác để giải, nhưng như thế sẽ tổn thương rất lớn tới cơ thể, cho nên ta mới cố ý nghiên cứu giải dược khác, tránh làm hại thân thể. Độc còn sót lại trong người Ngũ đệ có thể vì hôm qua vận động quá mạnh mà thành. Nhưng không sao, ta đã sắc thuốc rồi, chỉ cần uống hai ngày là ổn.” Vừa nói, Lô đại tẩu vừa bưng chén thuốc tới trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhăn nhó mặt mày, nhìn chén thuốc trước mặt bốc lên mùi đắng ngắt mà thỉnh cầu: “Đại tẩu, không uống có được không?” Đại tẩu của mình, đương nhiên là mình hiểu rõ nhất, mỗi lần bị thương hay trúng độc sẽ luôn cố tình làm thuốc vừa đắng vừa chát. Lấy khả năng “Thần y” của Lô Đại tẩu, tất nhiên sẽ có biện pháp biến thuốc đắng trở thành không đắng.
“Ngũ đệ! Thuốc này rất hữu hiệu!” Lô đại tẩu tủm tỉm cười đáp, ra chiều ngươi thử dám không uống cho ta xem. Thấy Bạch Ngọc Đường vẫn không muốn uống, con ngươi Lô đại tẩu chuyển một vòng, cầm chén thuốc kín đáo đưa cho Triển Chiêu: “Tiểu Miêu, giao cho đệ! Độc trong người Ngũ đệ, nếu không bài trừ sạch sẽ, sau này nhất định sẽ để lại bệnh căn.” Lô đại tẩu híp mắt nói xong liền xoay người rời đi.
Triển Chiêu cầm chén thuốc để lên chiếc bàn thấp cạnh giường, sau đó đỡ Bạch Ngọc Đường ngồi tựa vào thành giường, “Ngươi phải uống thuốc thì mới khỏe được!” Triển Chiêu nhẹ nhàng dỗ dành Bạch Ngọc Đường đang nhăn nhó khó chịu.
“Miêu Nhi, thuốc thật sự rất đắng!” Bạch Ngọc Đường đáng thương liếc chén thuốc một cái, một chút cũng không muốn đụng tới thứ thuốc đắng làm người ta không chịu nổi kia.
“Ngọc Đường, nếu ngươi không uống thuốc,” Triển Chiêu ôn tồn dụ dỗ Bạch Ngọc Đường lúc uống thuốc thì hệt như một tiểu hài tử, “Chúng ta không thể đi báo thù cho ngươi được, đúng không?”
“Không, dư độc sẽ tan hết!” Bạch Ngọc Đường phản bác “Chỉ là thời gian kéo dài hơn mà thôi! Miêu Nhi, ta không uống, có được không?”
“Được!” Triển Chiêu nhanh nhẹn trả lời, “Ngươi không uống thuốc, vậy ta cũng không ăn cơm! Đợi đến khi ta cũng…”
Lời còn chưa nói hết, Bạch Ngọc Đường đã bưng chén thuốc lên, cũng không quan tâm nó khó uống tới mức nào, một hơi uống cạn. Nói giỡn, mình bị thương bị bệnh thì không sao, nhưng để con mèo này đói ngã bệnh, mình lại rất đau lòng. Mặc dù chưa chắc Triển Chiêu sẽ thực sự làm vậy, nhưng cũng không thể để xảy ra vạn nhất được.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường bị đắng đến le lưỡi bèn rót cho hắn chén trà để giảm bớt vị đắng. Có điều, trà nguội để qua đêm, cơ bản là vừa lạnh vừa chát. Cho nên, vị đắng trong miệng của Bạch Ngọc Đường bị áp xuống, nhưng vị chát thì vẫn cố chấp lưu lại.
“Ngọc Đường, ngươi nằm xuống một chút,” Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường nằm xuống, đắp kín chăn cho hắn, “Ta đi lấy cho ngươi chút gì ăn.”
Bạch Ngọc Đường thuận thế nằm xuống, đột nhiên kéo Triển Chiêu xuống, một tay giữ lấy gáy y, đồng thời nhướn đầu lên, nhằm chính xác môi Triển Chiêu mà hôn lên đó. Mãi một lúc sau, Bạch Ngọc Đường mới buông Triển Chiêu đã có chút vô lực ra, mở miệng cười xấu xa: “Thuốc ta cũng uống rồi, nhưng chung quy vẫn cần một chút ngọt chứ, Miêu Nhi, ngươi nói có đúng không?”
Triển Chiêu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, mặt đỏ chót, cố gắng đứng thẳng người, sau khi bình ổn lại hơi thở của mình mới mở miệng: “Ngươi nằm yên cho ta!” Sau đó giận dữ mở cửa đi ra ngoài.
Triển Chiêu vừa suy nghĩ xem nên lấy gì cho Bạch Ngọc Đường ăn, vừa đỏ mặt âm thầm mắng con chuột trắng không chịu thua thiệt. Đợi sau khi sắc mặt khôi phục bình thường rồi mới vội vã đi về hướng nhà bếp. Đợi Triển Chiêu đi xa rồi, một bóng bạch y xuất hiện bên cạnh viện, chậm rãi đi vào trong.
Tới khi Triển Chiêu trở về, chỉ thấy Lô đại tẩu đang dây dưa cùng một bạch y nữ tử. Cô gái kia hình như muốn đi tới phòng của Bạch Ngọc Đường, mà Lô đại tẩu thì một mực ngăn cản nàng. “Nguyệt Hoa muội tử, sư đệ ta thật sự là bị bệnh, không thích hợp tiếp khách, Nguyệt Hoa muội tử có gì muốn nói, nếu không ngại thì cứ nói với ta, ta sẽ chuyển lời thay.” Lô đại tẩu tươi cười nói.
“Đường đại ca bị bệnh sao? Vậy thì Nguyệt Hoa càng nên vào thăm mới phải!” Đinh Nguyệt Hoa cố chấp muốn nhìn thấy Đường Nhật Minh, không phải là có lòng tốt gì, chỉ là muốn xem xem có cơ hội động thủ hay không. Đường Nhật Minh bị bệnh, có nghĩa là Triển Chiêu sẽ không thể lúc nào cũng ở cạnh hắn, như vậy, đối với mình mà nói, thì càng có cơ hội tiêu diệt chướng ngại vật.
“Đinh cô nương tìm Đường huynh có việc?” Triển Chiêu đi vào, lạnh lùng mở miệng hỏi.
Đinh Nguyệt Hoa lấy làm kinh hãi, quay đầu thấy là Triển Chiêu, vội vàng bày ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng: “Không có gì, chỉ là nghe nói Đường đại ca bị bệnh nên muội đến thăm một chút mà thôi!”
“Đường huynh không sao!” Triển Chiêu đáp, “Chỉ là nhiễm chút gió lạnh cần nghỉ ngơi mà thôi. Đinh cô nương cứ lo chuyện của mình là được rồi.” Lô đại tẩu sợ sẽ khiến người khác nghi ngờ nên đã nói Đường Nhật Minh bị bệnh, mệt mỏi trong người, không thích hợp gặp khách.
“Nhưng mà… “ Đinh Nguyệt Hoa một mặt không cam lòng. Không tận mắt trông thấy, nàng không thể nào xác định được có cơ hội động thủ hay không, hơn nữa, vì muốn giết chết Đường Nhật Minh, nàng đã sử dụng không ít nhân thủ, nhưng không biết vì sao đều chết dưới Cự Khuyết. Nàng không hiểu, những người đó đều chết dưới kiếm Triển Chiêu, hơn nữa còn chết một cách khiến người khác có cảm giác rất kinh khủng, căn bản không giống với kiếm pháp của Triển Chiêu.
“Đinh cô nương vì sao nhất định phải thấy bằng được Đường mỗ?” Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn truyền tới, mọi người quay đầu nhìn thì thấy Đường Nhật Minh sắc mặt tái nhợt xuất hiện ở cửa. Cả người hắn dựa ở cạnh cửa, tỏ vẻ cực kì khó chịu.
“Tiểu muội chỉ là nghe nói Đường đại ca bị bệnh, nên đặc biệt tới thăm một chút,” Đinh Nguyệt Hoa tỏ vẻ thành khẩn, nhưng đáy mắt thoáng qua vài thần thái như ẩn như hiện, “Còn có cái này, là linh chi trăm năm ta mang từ nhà tới, hy vọng có thể giúp ích được cho Đường đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa mở bọc vải trong tay, để lộ ra một gốc linh chi.
“Vậy ta xin đa tạ hảo ý của cô nương!” Bạch Ngọc Đường chắp tay làm lễ, ý bảo Lô phu nhân nhận lấy, thấy Lô phu nhân đã nhận linh chi rồi, lại mở miệng, “Nếu Đinh cô nương cũng đã gặp Đường mỗ, xin thứ cho Đường mỗ thân thể không khỏe, đi nghỉ ngơi trước!”
“Vậy Đường đại ca nghỉ ngơi cho tốt!” Đinh Nguyệt Hoa thấy mục đích đã đạt được, cũng không nói nhiều nữa, bèn thi lễ với Triển Chiêu cùng Lô đại tẩu, “Nguyệt Hoa xin đi trước!” Sau đó chậm rãi rời khỏi viện tử. Tới nơi khuất tầm mắt của mọi người, nàng mới lộ ra một nụ cười đắc ý —— Đường Nhật Minh, để xem lần này ngươi thoát khỏi chiếc lưới ta giăng như thế nào!
Sáng sớm hôm sau, hai người thức dậy trong một tràng tiếng đập cửa. Triển Chiêu đứng dậy mở cửa, thấy Lô đại tẩu bưng một chén thuốc, cười khúc khích đứng ở ngoài. Triển Chiêu vội vàng để đại tẩu vào phòng, Lô đại tẩu nhẹ nhàng đi thẳng đến bên giường, kéo cổ tay Bạch Ngọc Đường kiểm tra cẩn thận rồi gật đầu cười một cái.
“Đại tẩu, Ngọc Đường thế nào rồi?” Triển Chiêu thấy Lô đại tẩu gật đầu, mặc dù biết là không có gì đáng ngại, nhưng vẫn không ngăn nổi lo lắng trong lòng.
“Không sao, chỉ là dư độc chưa tan hết thôi,” Lô đại tẩu trả lời, “Đan dược hôm qua ta cho Ngũ đệ ăn, chính là giải dược ‘Tam nhật đoạn trường’. Vốn dĩ muốn giải ‘Tam nhật đoạn trường’ thì phải dùng một loại độc khác để giải, nhưng như thế sẽ tổn thương rất lớn tới cơ thể, cho nên ta mới cố ý nghiên cứu giải dược khác, tránh làm hại thân thể. Độc còn sót lại trong người Ngũ đệ có thể vì hôm qua vận động quá mạnh mà thành. Nhưng không sao, ta đã sắc thuốc rồi, chỉ cần uống hai ngày là ổn.” Vừa nói, Lô đại tẩu vừa bưng chén thuốc tới trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhăn nhó mặt mày, nhìn chén thuốc trước mặt bốc lên mùi đắng ngắt mà thỉnh cầu: “Đại tẩu, không uống có được không?” Đại tẩu của mình, đương nhiên là mình hiểu rõ nhất, mỗi lần bị thương hay trúng độc sẽ luôn cố tình làm thuốc vừa đắng vừa chát. Lấy khả năng “Thần y” của Lô Đại tẩu, tất nhiên sẽ có biện pháp biến thuốc đắng trở thành không đắng.
“Ngũ đệ! Thuốc này rất hữu hiệu!” Lô đại tẩu tủm tỉm cười đáp, ra chiều ngươi thử dám không uống cho ta xem. Thấy Bạch Ngọc Đường vẫn không muốn uống, con ngươi Lô đại tẩu chuyển một vòng, cầm chén thuốc kín đáo đưa cho Triển Chiêu: “Tiểu Miêu, giao cho đệ! Độc trong người Ngũ đệ, nếu không bài trừ sạch sẽ, sau này nhất định sẽ để lại bệnh căn.” Lô đại tẩu híp mắt nói xong liền xoay người rời đi.
Triển Chiêu cầm chén thuốc để lên chiếc bàn thấp cạnh giường, sau đó đỡ Bạch Ngọc Đường ngồi tựa vào thành giường, “Ngươi phải uống thuốc thì mới khỏe được!” Triển Chiêu nhẹ nhàng dỗ dành Bạch Ngọc Đường đang nhăn nhó khó chịu.
“Miêu Nhi, thuốc thật sự rất đắng!” Bạch Ngọc Đường đáng thương liếc chén thuốc một cái, một chút cũng không muốn đụng tới thứ thuốc đắng làm người ta không chịu nổi kia.
“Ngọc Đường, nếu ngươi không uống thuốc,” Triển Chiêu ôn tồn dụ dỗ Bạch Ngọc Đường lúc uống thuốc thì hệt như một tiểu hài tử, “Chúng ta không thể đi báo thù cho ngươi được, đúng không?”
“Không, dư độc sẽ tan hết!” Bạch Ngọc Đường phản bác “Chỉ là thời gian kéo dài hơn mà thôi! Miêu Nhi, ta không uống, có được không?”
“Được!” Triển Chiêu nhanh nhẹn trả lời, “Ngươi không uống thuốc, vậy ta cũng không ăn cơm! Đợi đến khi ta cũng…”
Lời còn chưa nói hết, Bạch Ngọc Đường đã bưng chén thuốc lên, cũng không quan tâm nó khó uống tới mức nào, một hơi uống cạn. Nói giỡn, mình bị thương bị bệnh thì không sao, nhưng để con mèo này đói ngã bệnh, mình lại rất đau lòng. Mặc dù chưa chắc Triển Chiêu sẽ thực sự làm vậy, nhưng cũng không thể để xảy ra vạn nhất được.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường bị đắng đến le lưỡi bèn rót cho hắn chén trà để giảm bớt vị đắng. Có điều, trà nguội để qua đêm, cơ bản là vừa lạnh vừa chát. Cho nên, vị đắng trong miệng của Bạch Ngọc Đường bị áp xuống, nhưng vị chát thì vẫn cố chấp lưu lại.
“Ngọc Đường, ngươi nằm xuống một chút,” Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường nằm xuống, đắp kín chăn cho hắn, “Ta đi lấy cho ngươi chút gì ăn.”
Bạch Ngọc Đường thuận thế nằm xuống, đột nhiên kéo Triển Chiêu xuống, một tay giữ lấy gáy y, đồng thời nhướn đầu lên, nhằm chính xác môi Triển Chiêu mà hôn lên đó. Mãi một lúc sau, Bạch Ngọc Đường mới buông Triển Chiêu đã có chút vô lực ra, mở miệng cười xấu xa: “Thuốc ta cũng uống rồi, nhưng chung quy vẫn cần một chút ngọt chứ, Miêu Nhi, ngươi nói có đúng không?”
Triển Chiêu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, mặt đỏ chót, cố gắng đứng thẳng người, sau khi bình ổn lại hơi thở của mình mới mở miệng: “Ngươi nằm yên cho ta!” Sau đó giận dữ mở cửa đi ra ngoài.
Triển Chiêu vừa suy nghĩ xem nên lấy gì cho Bạch Ngọc Đường ăn, vừa đỏ mặt âm thầm mắng con chuột trắng không chịu thua thiệt. Đợi sau khi sắc mặt khôi phục bình thường rồi mới vội vã đi về hướng nhà bếp. Đợi Triển Chiêu đi xa rồi, một bóng bạch y xuất hiện bên cạnh viện, chậm rãi đi vào trong.
Tới khi Triển Chiêu trở về, chỉ thấy Lô đại tẩu đang dây dưa cùng một bạch y nữ tử. Cô gái kia hình như muốn đi tới phòng của Bạch Ngọc Đường, mà Lô đại tẩu thì một mực ngăn cản nàng. “Nguyệt Hoa muội tử, sư đệ ta thật sự là bị bệnh, không thích hợp tiếp khách, Nguyệt Hoa muội tử có gì muốn nói, nếu không ngại thì cứ nói với ta, ta sẽ chuyển lời thay.” Lô đại tẩu tươi cười nói.
“Đường đại ca bị bệnh sao? Vậy thì Nguyệt Hoa càng nên vào thăm mới phải!” Đinh Nguyệt Hoa cố chấp muốn nhìn thấy Đường Nhật Minh, không phải là có lòng tốt gì, chỉ là muốn xem xem có cơ hội động thủ hay không. Đường Nhật Minh bị bệnh, có nghĩa là Triển Chiêu sẽ không thể lúc nào cũng ở cạnh hắn, như vậy, đối với mình mà nói, thì càng có cơ hội tiêu diệt chướng ngại vật.
“Đinh cô nương tìm Đường huynh có việc?” Triển Chiêu đi vào, lạnh lùng mở miệng hỏi.
Đinh Nguyệt Hoa lấy làm kinh hãi, quay đầu thấy là Triển Chiêu, vội vàng bày ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng: “Không có gì, chỉ là nghe nói Đường đại ca bị bệnh nên muội đến thăm một chút mà thôi!”
“Đường huynh không sao!” Triển Chiêu đáp, “Chỉ là nhiễm chút gió lạnh cần nghỉ ngơi mà thôi. Đinh cô nương cứ lo chuyện của mình là được rồi.” Lô đại tẩu sợ sẽ khiến người khác nghi ngờ nên đã nói Đường Nhật Minh bị bệnh, mệt mỏi trong người, không thích hợp gặp khách.
“Nhưng mà… “ Đinh Nguyệt Hoa một mặt không cam lòng. Không tận mắt trông thấy, nàng không thể nào xác định được có cơ hội động thủ hay không, hơn nữa, vì muốn giết chết Đường Nhật Minh, nàng đã sử dụng không ít nhân thủ, nhưng không biết vì sao đều chết dưới Cự Khuyết. Nàng không hiểu, những người đó đều chết dưới kiếm Triển Chiêu, hơn nữa còn chết một cách khiến người khác có cảm giác rất kinh khủng, căn bản không giống với kiếm pháp của Triển Chiêu.
“Đinh cô nương vì sao nhất định phải thấy bằng được Đường mỗ?” Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn truyền tới, mọi người quay đầu nhìn thì thấy Đường Nhật Minh sắc mặt tái nhợt xuất hiện ở cửa. Cả người hắn dựa ở cạnh cửa, tỏ vẻ cực kì khó chịu.
“Tiểu muội chỉ là nghe nói Đường đại ca bị bệnh, nên đặc biệt tới thăm một chút,” Đinh Nguyệt Hoa tỏ vẻ thành khẩn, nhưng đáy mắt thoáng qua vài thần thái như ẩn như hiện, “Còn có cái này, là linh chi trăm năm ta mang từ nhà tới, hy vọng có thể giúp ích được cho Đường đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa mở bọc vải trong tay, để lộ ra một gốc linh chi.
“Vậy ta xin đa tạ hảo ý của cô nương!” Bạch Ngọc Đường chắp tay làm lễ, ý bảo Lô phu nhân nhận lấy, thấy Lô phu nhân đã nhận linh chi rồi, lại mở miệng, “Nếu Đinh cô nương cũng đã gặp Đường mỗ, xin thứ cho Đường mỗ thân thể không khỏe, đi nghỉ ngơi trước!”
“Vậy Đường đại ca nghỉ ngơi cho tốt!” Đinh Nguyệt Hoa thấy mục đích đã đạt được, cũng không nói nhiều nữa, bèn thi lễ với Triển Chiêu cùng Lô đại tẩu, “Nguyệt Hoa xin đi trước!” Sau đó chậm rãi rời khỏi viện tử. Tới nơi khuất tầm mắt của mọi người, nàng mới lộ ra một nụ cười đắc ý —— Đường Nhật Minh, để xem lần này ngươi thoát khỏi chiếc lưới ta giăng như thế nào!