Người dịch: Thy Thy
Đường Văn Minh đi bưu điện lấy gói đồ của Ngô Hựu San gửi hắn. Trên đường về, thấy bảng quảng cáo lớn của Haagen-Dazs. Liền móc di động gửi một tin nhắn cho Mạc Mặc: Đến kí túc của chúng ta đợi tôi một lát.
Đợi hắn ôm cái gói đồ lớn đẩy cửa phòng kí túc, lại chỉ thấy Duẫn Húc ngồi trước vi tính chơi CS.
“Thứ tốt gì a? Bao lớn vậy?” Duẫn Húc hiếu kì chòm qua.
Đường Văn Minh đem gói đồ đặt trên giường, quay đầu thở gấp hỏi anh: “Mạc Mặc đến qua chưa?”
”Mạc Mặc? Không có đến. Nguyên ngày nay cũng không thấy cậu ta.” Duẫn Húc đè đè gói đồ, cảm thấy dày dày mềm mềm.
“Lão đại, đây là thứ gì a?”
“Gối ôm!” Đường Văn Minh vừa trả lời vừa ra cửa.
Một hơi chạy lên tầng 5, gõ cửa phòng kí túc 516. Mạc Mặc không có đó.
Bạn cùng phòng của cậu nói Đường Văn Minh biết, Mạc Mặc hai hôm nay đặc biệt bận, đều sau buổi tối tắt đèn rồi mới về.
Đường Văn Minh cám ơn, ra khỏi cửa liền gọi cho Mạc Mặc.
Chuông reng rất lâu Mạc Mặc mới bắt máy: “Alo, có chuyện gì a?”
Đầu dây bên kia nghe rất ồn ào, Đường Văn Minh cau mày nói: “Sao lâu như vậy mới bắt máy hả? Bên cậu làm gì mà ồn đến vậy?”
Mạc Mặc cười khan hai tiếng: “Thì đó, bên ngoài quá ồn, không nghe di động reo.”
Đường Văn Minh mất kiên nhẫn tiếp tục cái chủ đề nhảm nhí này, trực tiếp đổi đề tài: “Lát có rảnh không? Bao cậu ăn đồ.”
“Cái đó, chiều tôi có thể còn tí việc.”
“Không có gì, tối cũng được.”
“Tối à, tối có lẽ cũng không được.” Giọng Mạc Mặc có chút áy náy.
Đường Văn Minh than nhẹ: “Vậy thôi, đổi ngày vậy.”
“Uhm, ngại quá.”
“Ê, cậu không phải lại có chuyện rắc rối gì chứ? Có phải bệnh của dì……”
“Anh đừng có trù mẹ nuôi anh cũng tức là mẹ tôi!” Âm lượng của Mạc Mặc nậng cao lên, “Không có gì, anh đừng nghĩ lung tung.”
“Vậy thì tốt. Tôi còn nhớ, cậu hứa qua nếu có rắc rối cần giúp đỡ người đầu tiên là tìm tôi.”
“Ai ya, sao anh lôi thôi vậy hả. Sắp đuổi kịp mẹ tôi rồi.”
“Được rồi, không nói nữa, cúp máy đây.”
“Được. Uhm, Đường Văn Minh, cám ơn anh.” Mạc Mặc nói xong liền cúp máy.
Nghe âm thanh nhắc nhở “đối phương đã cúp máy”, Đường Văn Minh bất giác cười lên.
Tối hôm đó, Mạc Mặc vừa bước vào lầu kí túc, thì tắt đèn rồi. Cậu uể oải chùi mắt, xoay xoay cổ, chầm chậm nhè nhẹ dịnh cầu thang đi lên.
Tại đầu cầu thang lầu hai, thấy đôi chân chận đường cậu. Mạc Mặc rẽ sang trái người kia cũng rẽ phải; cậu bất lực, rẽ sang phải, người kia cũng nhích sang phải… …lặp lại mấy lần, Mạc Mặc bực rồi, ngẩn đầu tính mắng, lại thấy Đường Văn Minh từ trên nhìn xuống, dáng vẻ mắc cười nhìn cậu.
“Cậu đúng trễ thật. Đói không?” Đường Văn Minh giơ tay đón lấy cái cặp Mạc Mặc lười biếng nhấc lên, để lếch trên cầu thang.
“Hơi hơi.” Mạc Mặc nhoẻn miệng cười.
Đường Văn Minh cười cười, quay người vào kí túc. Lúc đi ra, xách theo cái ghế, trên ghế đang để một chén mì đang nóng và một hộp bánh hột gà kiểu Bồ Đào Nha.
Mạc Mặc nuốt nước miếng, lấy bánh hột gà nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói: “anh úng à ười ốt a~”
Đường Văn Minh cười vỗ vào đầu cậu: “Được rồi, đừng nịnh nữa. Ăn chậm chút, coi chừng mắc nghẹn.”
Đợi đến khi một chén canh mì nóng hổi vào bụng, Mạc Mặc hài lòng chép chép miệng, vỗ vỗ bụng, lười biếng cảm than: “Ăn no quá a~”
“Nhớ lấy, sau này về tối lúc đói phải ăn đồ. Bệnh dạ dày rất dễ tái phát.” Đường Văn Minh vừa dọn rác cậu ăn còn, vừa thấp giọng nói.
Trong hành lang yên tĩnh, nghe lên có loại cảm giác rất ấm áp.
Mạc Mặc hít hít mũi, ôm eo Đường Văn Minh, như con vượn đánh đu qua lại, lẩm bẩm làm nũng: “Anh thật tốt ~”
Đường Văn Minh nhè nhèng đánh cái trảo khỉ không an phận của cậu: “Tôi cũng không phải đối với ai cũng tốt vậy.”
Mạc Mặc chóp chóp mắt, cười gian: “Vậy sao anh đối với tôi tốt vậy?”
Đường Văn Minh yên lặng nhìn cậu, hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương. Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên ắng lạ thường.
Qua một hồi, Đường Văn Minh cười cười, nói: “Vì cậu thực sự ngốc quá rồi, tôi nhìn không nổi nữa.”
Mạc Mặc bĩu môi, hức một tiếng.
Đường Văn Minh nhìn nhìn di động: “Cũng sắp một giờ rồi, người của kí túc xá các cậu có thể cũng ngủ hết rồi.”
“Ai ya, đã tối thế này rồi. Hôm qua cũng đánh thức mấy người đó.”
Có chút do dự, Đường Văn Minh nói: “Hay là cậu ngủ kí túc của tụi tôi được rồi. Nhưng phải ngủ chung với tôi.”
Mạc Mặc có chút do dự, xoa xoa đầu nói: “Tôi ở bên ngoài chạy cả ngày, toàn thân bụi……”
“Được rồi, tôi không chê cậu bẩn!” Đường Văn Minh cười cười đẩy cậu vào phòng.
Nằm nghiên mình trên giường, Mạc Mặc vùi đầu vào trong chăn. Trên chăn phảng phất mùi thuốc lá hòa với nước cạo râu, nhưng không khó ngửi.
Lắng nghe hơi thở của Đường Văn Minh, biết hắn vẫn chưa ngủ. Mạc Mặc do dự trở người, vương tay ra thử, nhè nhẹ ôm lấy eo của Đường Văn Minh.
Qua một lúc, cảm giác được Đường Văn Minh nhẹ nhàng cầm tay mình, Mạc Mặc càng dựa sát vào, đầu bám chặt vào sau lưng hắn. Tiếp đó thoải mái ngáp một cái, không lâu sau, thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Văn Minh bị cậu ôm chặt, cũng không dám nhúc nhích, sợ làm cậu tỉnh dậy. Cứ nằm cứng đờ như thế, nhưng lại nhịn không được cong cong khóe môi.
Thật ra khi nãy trên hành lang, hắn xém chút nữa là nói ra rồi. Sau đó không nói không phải vì hắn do dự, mà muốn đợi đến một trường hợp thích hợp, suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói.
Cảm thấy thể ấm từ sau lưng truyền đến, và âm thanh hô hấp bình ổn bên tai, Đường Văn Minh có loại cảm giác hạnh phúc lâng lâng. Hắn đối với tình cảm của mình càng rõ ràng và khẳng định hơn.
Đường Văn Minh đi bưu điện lấy gói đồ của Ngô Hựu San gửi hắn. Trên đường về, thấy bảng quảng cáo lớn của Haagen-Dazs. Liền móc di động gửi một tin nhắn cho Mạc Mặc: Đến kí túc của chúng ta đợi tôi một lát.
Đợi hắn ôm cái gói đồ lớn đẩy cửa phòng kí túc, lại chỉ thấy Duẫn Húc ngồi trước vi tính chơi CS.
“Thứ tốt gì a? Bao lớn vậy?” Duẫn Húc hiếu kì chòm qua.
Đường Văn Minh đem gói đồ đặt trên giường, quay đầu thở gấp hỏi anh: “Mạc Mặc đến qua chưa?”
”Mạc Mặc? Không có đến. Nguyên ngày nay cũng không thấy cậu ta.” Duẫn Húc đè đè gói đồ, cảm thấy dày dày mềm mềm.
“Lão đại, đây là thứ gì a?”
“Gối ôm!” Đường Văn Minh vừa trả lời vừa ra cửa.
Một hơi chạy lên tầng 5, gõ cửa phòng kí túc 516. Mạc Mặc không có đó.
Bạn cùng phòng của cậu nói Đường Văn Minh biết, Mạc Mặc hai hôm nay đặc biệt bận, đều sau buổi tối tắt đèn rồi mới về.
Đường Văn Minh cám ơn, ra khỏi cửa liền gọi cho Mạc Mặc.
Chuông reng rất lâu Mạc Mặc mới bắt máy: “Alo, có chuyện gì a?”
Đầu dây bên kia nghe rất ồn ào, Đường Văn Minh cau mày nói: “Sao lâu như vậy mới bắt máy hả? Bên cậu làm gì mà ồn đến vậy?”
Mạc Mặc cười khan hai tiếng: “Thì đó, bên ngoài quá ồn, không nghe di động reo.”
Đường Văn Minh mất kiên nhẫn tiếp tục cái chủ đề nhảm nhí này, trực tiếp đổi đề tài: “Lát có rảnh không? Bao cậu ăn đồ.”
“Cái đó, chiều tôi có thể còn tí việc.”
“Không có gì, tối cũng được.”
“Tối à, tối có lẽ cũng không được.” Giọng Mạc Mặc có chút áy náy.
Đường Văn Minh than nhẹ: “Vậy thôi, đổi ngày vậy.”
“Uhm, ngại quá.”
“Ê, cậu không phải lại có chuyện rắc rối gì chứ? Có phải bệnh của dì……”
“Anh đừng có trù mẹ nuôi anh cũng tức là mẹ tôi!” Âm lượng của Mạc Mặc nậng cao lên, “Không có gì, anh đừng nghĩ lung tung.”
“Vậy thì tốt. Tôi còn nhớ, cậu hứa qua nếu có rắc rối cần giúp đỡ người đầu tiên là tìm tôi.”
“Ai ya, sao anh lôi thôi vậy hả. Sắp đuổi kịp mẹ tôi rồi.”
“Được rồi, không nói nữa, cúp máy đây.”
“Được. Uhm, Đường Văn Minh, cám ơn anh.” Mạc Mặc nói xong liền cúp máy.
Nghe âm thanh nhắc nhở “đối phương đã cúp máy”, Đường Văn Minh bất giác cười lên.
Tối hôm đó, Mạc Mặc vừa bước vào lầu kí túc, thì tắt đèn rồi. Cậu uể oải chùi mắt, xoay xoay cổ, chầm chậm nhè nhẹ dịnh cầu thang đi lên.
Tại đầu cầu thang lầu hai, thấy đôi chân chận đường cậu. Mạc Mặc rẽ sang trái người kia cũng rẽ phải; cậu bất lực, rẽ sang phải, người kia cũng nhích sang phải… …lặp lại mấy lần, Mạc Mặc bực rồi, ngẩn đầu tính mắng, lại thấy Đường Văn Minh từ trên nhìn xuống, dáng vẻ mắc cười nhìn cậu.
“Cậu đúng trễ thật. Đói không?” Đường Văn Minh giơ tay đón lấy cái cặp Mạc Mặc lười biếng nhấc lên, để lếch trên cầu thang.
“Hơi hơi.” Mạc Mặc nhoẻn miệng cười.
Đường Văn Minh cười cười, quay người vào kí túc. Lúc đi ra, xách theo cái ghế, trên ghế đang để một chén mì đang nóng và một hộp bánh hột gà kiểu Bồ Đào Nha.
Mạc Mặc nuốt nước miếng, lấy bánh hột gà nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói: “anh úng à ười ốt a~”
Đường Văn Minh cười vỗ vào đầu cậu: “Được rồi, đừng nịnh nữa. Ăn chậm chút, coi chừng mắc nghẹn.”
Đợi đến khi một chén canh mì nóng hổi vào bụng, Mạc Mặc hài lòng chép chép miệng, vỗ vỗ bụng, lười biếng cảm than: “Ăn no quá a~”
“Nhớ lấy, sau này về tối lúc đói phải ăn đồ. Bệnh dạ dày rất dễ tái phát.” Đường Văn Minh vừa dọn rác cậu ăn còn, vừa thấp giọng nói.
Trong hành lang yên tĩnh, nghe lên có loại cảm giác rất ấm áp.
Mạc Mặc hít hít mũi, ôm eo Đường Văn Minh, như con vượn đánh đu qua lại, lẩm bẩm làm nũng: “Anh thật tốt ~”
Đường Văn Minh nhè nhèng đánh cái trảo khỉ không an phận của cậu: “Tôi cũng không phải đối với ai cũng tốt vậy.”
Mạc Mặc chóp chóp mắt, cười gian: “Vậy sao anh đối với tôi tốt vậy?”
Đường Văn Minh yên lặng nhìn cậu, hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương. Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên ắng lạ thường.
Qua một hồi, Đường Văn Minh cười cười, nói: “Vì cậu thực sự ngốc quá rồi, tôi nhìn không nổi nữa.”
Mạc Mặc bĩu môi, hức một tiếng.
Đường Văn Minh nhìn nhìn di động: “Cũng sắp một giờ rồi, người của kí túc xá các cậu có thể cũng ngủ hết rồi.”
“Ai ya, đã tối thế này rồi. Hôm qua cũng đánh thức mấy người đó.”
Có chút do dự, Đường Văn Minh nói: “Hay là cậu ngủ kí túc của tụi tôi được rồi. Nhưng phải ngủ chung với tôi.”
Mạc Mặc có chút do dự, xoa xoa đầu nói: “Tôi ở bên ngoài chạy cả ngày, toàn thân bụi……”
“Được rồi, tôi không chê cậu bẩn!” Đường Văn Minh cười cười đẩy cậu vào phòng.
Nằm nghiên mình trên giường, Mạc Mặc vùi đầu vào trong chăn. Trên chăn phảng phất mùi thuốc lá hòa với nước cạo râu, nhưng không khó ngửi.
Lắng nghe hơi thở của Đường Văn Minh, biết hắn vẫn chưa ngủ. Mạc Mặc do dự trở người, vương tay ra thử, nhè nhẹ ôm lấy eo của Đường Văn Minh.
Qua một lúc, cảm giác được Đường Văn Minh nhẹ nhàng cầm tay mình, Mạc Mặc càng dựa sát vào, đầu bám chặt vào sau lưng hắn. Tiếp đó thoải mái ngáp một cái, không lâu sau, thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Văn Minh bị cậu ôm chặt, cũng không dám nhúc nhích, sợ làm cậu tỉnh dậy. Cứ nằm cứng đờ như thế, nhưng lại nhịn không được cong cong khóe môi.
Thật ra khi nãy trên hành lang, hắn xém chút nữa là nói ra rồi. Sau đó không nói không phải vì hắn do dự, mà muốn đợi đến một trường hợp thích hợp, suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói.
Cảm thấy thể ấm từ sau lưng truyền đến, và âm thanh hô hấp bình ổn bên tai, Đường Văn Minh có loại cảm giác hạnh phúc lâng lâng. Hắn đối với tình cảm của mình càng rõ ràng và khẳng định hơn.