Người dịch: Thy Thy
Beta: Thanh, Bạch Nhật Mộng
Trưa hôm ấy, lúc Mạc Mặc lon ton chạy lại, Đường Văn Minh đang tì người trên ban công hút thuốc.
Mạc Mặc vừa hươ tay áo xua đi khói thuốc vừa cằn nhằn: “Sao anh không đóng cửa ban công? Khói thổi ngược vào hết rồi nè.”
Đường Văn Minh nhìn cậu, dụi tắt điếu thuốc còn thừa hơn nửa trong tay, bước vào phòng.
“Lại ăn thử thịt bò khô đi này. Anh Tiểu Viễn mang từ Thanh Hải về đấy.” Mạc Mặc tâm trạng rất tốt đẩy cho hắn một bao lớn thịt bò khô.
Đường Văn Minh không nhận, ngược lại còn nắm chặt lấy cổ tay Mạc Mặc. Hắn chau mày nhìn chằm chằm vào sợi dây trang sức được kết từ những sợi tơ đỏ chói mắt: “Cái này chắc là anh ta tặng.”
Mạc Mặc không để ý đến sắc mặt rất ư là không thân thiện của hắn, chỉ chìm đắm trong niềm hạnh phúc của riêng cậu mà mỉm cười gật đầu.
“Nhưng chỉ có một sợi, không thể cho anh được.”
Đường Văn Minh hừ một tiếng: “Ai thèm thứ hàng ven đường xấu xí đó chứ!”
Mạc Mặc cũng không để ý đến lời chê bai của hắn, bĩu môi bảo: “Đố kị chứ gì.”
Hai người họ cùng nhau ngồi xem đĩa DVD mà Đường Văn Minh mượn của người khác, 《The Age Of Innocence》. Lúc phim chiếu xong, hai người họ cũng đồng thời hợp sức giải quyết hết bao thịt bò khô.
Mạc Mặc tựa vào lưng ghế than thở: “Anh bảo sao nam nữ nhân vật chính lại phải làm cho mọi chuyện trở nên khó khăn đến vậy? Yêu thì yêu, không yêu thì không yêu, cần gì phức tạp hóa vấn đề! Vả lại hai người rõ ràng là yêu nhau, nhưng khi ở bên nhau lại ngượng nghịu, bức bối như thế, chẳng lẽ phải đến lúc không thể cùng nhau được nữa mới cảm thấy dễ chịu à?”
Đường Văn Minh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy oán giận của cậu, nhẹ giọng bảo: “Đời người vốn dĩ có nhiều chuyện không như ý. Đôi khi không phải chỉ cần có tình yêu là đủ, mà còn phải xem xét nhiều vấn đề khác nữa. Có thể như thế đối với họ lại tốt hơn, dù sao thì họ vẫn còn yêu đối phương, chỉ là đổi một phương thức khác để yêu thôi.”
“Tôi không tin! Nếu đã yêu nhau thì nhất định muốn ở bên nhau. Tôi thật không tin có cái loại yêu trong xa cách chết tiệt đó đâu!” Mạc Mặc kích động phản đối.
Đường Văn Minh không lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Mạc Mặc à, nếu cậu cứ bướng bỉnh thế, khờ khạo thế thì người chịu khổ chỉ có mình cậu thôi.
Cho đến khi Mạc Mặc rời khỏi, Đường Văn Minh rốt cuộc cũng không mang những lời hắn nghe được từ nơi Duẫn Húc thuật lại cho cậu. Chẳng hiểu sao hắn thấy không nỡ, không muốn trông thấy dáng vẻ tiều tụy của cậu. Thế là hắn chuyển hướng sang người kia.
Liêu Bác Viễn nói tiếng mời vào, từ trước màn hình quay đầu lại. Thấy người đến là Đường Văn Minh, trong mắt anh ta lóe lên tia kinh ngạc, tiếp đó rất khách khí mời Đường Văn Minh ngồi, mỉm cười hỏi hắn có việc gì không.
Đường Văn Minh không ngồi mà đứng nhìn Liêu Bác Viễn ở trước mặt. Dáng vẻ cao to của hắn phủ một lớp bóng mờ lên thân thể anh ta.
“Thầy Liêu, nghe nói anh đã có bạn gái. Bắt cá hai tay thì không tốt lắm đâu.”
Đường Văn Minh nhàn nhã nói, nhưng lại thấy nét mặt của Liêu Bác Viễn rõ ràng có chút không được tự nhiên.
“Tôi không hiểu ý cậu.” Liêu Bác Viễn đẩy đẩy cặp kính, sắc mặt trông cũng không được tốt lắm.
“Vậy cũng tốt. Chúng ta thẳng thắn với nhau nhé. Xin hỏi giữa anh và Mạc Mặc có quan hệ gì?”
Liêu Bác Viễn ngạc nhiên ngẩng phắt lên nhìn hắn, tiếp đó ánh mắt anh ta lại hoảng hốt lẩn tránh.
“Mạc Mặc à, tôi luôn xem cậu ta như em trai của mình.”
“Em trai ư?” Đường Văn Minh nhún vai. “Nhưng tôi chắc chắn sẽ không lên giường với em trai của mình.”
Sắc mặt Liêu Bác Viễn từ đỏ chuyển sang trắng bệt. Qua vài giây sau mới gắng gượng nói: “Loại chuyện vô căn cứ như vậy không thể nói bừa, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Mạc Mặc.”
Đường Văn Minh muốn cười lắm, thật ra anh sợ ảnh hưởng đến anh thôi chứ gì.
Ra khỏi phòng làm việc, tâm trạng của Đường Văn Minh vẫn có chút khó chịu. Hắn chẳng rõ kể từ khi nào mình lại thích đi lo chuyện bao đồng nữa? Vả lại còn ra mặt vì thứ chuyện nhảm nhí như vậy. Nhưng nếu như không làm thế, hắn lại cảm thấy không yên tâm.
Cuộc chuyện trò tâm bình khí hoà cộng thêm cái nội dung gần như hù doạ đó hình như cũng có tác dụng. Mạc Mặc vẫn như cũ chìm đắm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cậu. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười vô tư chẳng chút sầu lo ấy, tuy rằng Đường Văn Minh vẫn nhịn không được lườm cậu, nhưng đồng thời cũng hi vọng cậu có thể cười như vậy mãi.
Beta: Thanh, Bạch Nhật Mộng
Trưa hôm ấy, lúc Mạc Mặc lon ton chạy lại, Đường Văn Minh đang tì người trên ban công hút thuốc.
Mạc Mặc vừa hươ tay áo xua đi khói thuốc vừa cằn nhằn: “Sao anh không đóng cửa ban công? Khói thổi ngược vào hết rồi nè.”
Đường Văn Minh nhìn cậu, dụi tắt điếu thuốc còn thừa hơn nửa trong tay, bước vào phòng.
“Lại ăn thử thịt bò khô đi này. Anh Tiểu Viễn mang từ Thanh Hải về đấy.” Mạc Mặc tâm trạng rất tốt đẩy cho hắn một bao lớn thịt bò khô.
Đường Văn Minh không nhận, ngược lại còn nắm chặt lấy cổ tay Mạc Mặc. Hắn chau mày nhìn chằm chằm vào sợi dây trang sức được kết từ những sợi tơ đỏ chói mắt: “Cái này chắc là anh ta tặng.”
Mạc Mặc không để ý đến sắc mặt rất ư là không thân thiện của hắn, chỉ chìm đắm trong niềm hạnh phúc của riêng cậu mà mỉm cười gật đầu.
“Nhưng chỉ có một sợi, không thể cho anh được.”
Đường Văn Minh hừ một tiếng: “Ai thèm thứ hàng ven đường xấu xí đó chứ!”
Mạc Mặc cũng không để ý đến lời chê bai của hắn, bĩu môi bảo: “Đố kị chứ gì.”
Hai người họ cùng nhau ngồi xem đĩa DVD mà Đường Văn Minh mượn của người khác, 《The Age Of Innocence》. Lúc phim chiếu xong, hai người họ cũng đồng thời hợp sức giải quyết hết bao thịt bò khô.
Mạc Mặc tựa vào lưng ghế than thở: “Anh bảo sao nam nữ nhân vật chính lại phải làm cho mọi chuyện trở nên khó khăn đến vậy? Yêu thì yêu, không yêu thì không yêu, cần gì phức tạp hóa vấn đề! Vả lại hai người rõ ràng là yêu nhau, nhưng khi ở bên nhau lại ngượng nghịu, bức bối như thế, chẳng lẽ phải đến lúc không thể cùng nhau được nữa mới cảm thấy dễ chịu à?”
Đường Văn Minh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy oán giận của cậu, nhẹ giọng bảo: “Đời người vốn dĩ có nhiều chuyện không như ý. Đôi khi không phải chỉ cần có tình yêu là đủ, mà còn phải xem xét nhiều vấn đề khác nữa. Có thể như thế đối với họ lại tốt hơn, dù sao thì họ vẫn còn yêu đối phương, chỉ là đổi một phương thức khác để yêu thôi.”
“Tôi không tin! Nếu đã yêu nhau thì nhất định muốn ở bên nhau. Tôi thật không tin có cái loại yêu trong xa cách chết tiệt đó đâu!” Mạc Mặc kích động phản đối.
Đường Văn Minh không lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Mạc Mặc à, nếu cậu cứ bướng bỉnh thế, khờ khạo thế thì người chịu khổ chỉ có mình cậu thôi.
Cho đến khi Mạc Mặc rời khỏi, Đường Văn Minh rốt cuộc cũng không mang những lời hắn nghe được từ nơi Duẫn Húc thuật lại cho cậu. Chẳng hiểu sao hắn thấy không nỡ, không muốn trông thấy dáng vẻ tiều tụy của cậu. Thế là hắn chuyển hướng sang người kia.
Liêu Bác Viễn nói tiếng mời vào, từ trước màn hình quay đầu lại. Thấy người đến là Đường Văn Minh, trong mắt anh ta lóe lên tia kinh ngạc, tiếp đó rất khách khí mời Đường Văn Minh ngồi, mỉm cười hỏi hắn có việc gì không.
Đường Văn Minh không ngồi mà đứng nhìn Liêu Bác Viễn ở trước mặt. Dáng vẻ cao to của hắn phủ một lớp bóng mờ lên thân thể anh ta.
“Thầy Liêu, nghe nói anh đã có bạn gái. Bắt cá hai tay thì không tốt lắm đâu.”
Đường Văn Minh nhàn nhã nói, nhưng lại thấy nét mặt của Liêu Bác Viễn rõ ràng có chút không được tự nhiên.
“Tôi không hiểu ý cậu.” Liêu Bác Viễn đẩy đẩy cặp kính, sắc mặt trông cũng không được tốt lắm.
“Vậy cũng tốt. Chúng ta thẳng thắn với nhau nhé. Xin hỏi giữa anh và Mạc Mặc có quan hệ gì?”
Liêu Bác Viễn ngạc nhiên ngẩng phắt lên nhìn hắn, tiếp đó ánh mắt anh ta lại hoảng hốt lẩn tránh.
“Mạc Mặc à, tôi luôn xem cậu ta như em trai của mình.”
“Em trai ư?” Đường Văn Minh nhún vai. “Nhưng tôi chắc chắn sẽ không lên giường với em trai của mình.”
Sắc mặt Liêu Bác Viễn từ đỏ chuyển sang trắng bệt. Qua vài giây sau mới gắng gượng nói: “Loại chuyện vô căn cứ như vậy không thể nói bừa, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Mạc Mặc.”
Đường Văn Minh muốn cười lắm, thật ra anh sợ ảnh hưởng đến anh thôi chứ gì.
Ra khỏi phòng làm việc, tâm trạng của Đường Văn Minh vẫn có chút khó chịu. Hắn chẳng rõ kể từ khi nào mình lại thích đi lo chuyện bao đồng nữa? Vả lại còn ra mặt vì thứ chuyện nhảm nhí như vậy. Nhưng nếu như không làm thế, hắn lại cảm thấy không yên tâm.
Cuộc chuyện trò tâm bình khí hoà cộng thêm cái nội dung gần như hù doạ đó hình như cũng có tác dụng. Mạc Mặc vẫn như cũ chìm đắm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cậu. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười vô tư chẳng chút sầu lo ấy, tuy rằng Đường Văn Minh vẫn nhịn không được lườm cậu, nhưng đồng thời cũng hi vọng cậu có thể cười như vậy mãi.