Tô Nghiêu xuyên vào bên trong một bộ Mary Sue văn. Mary Sue văn vườn trường.
Ngày đó, tác giả của Mary Sue văn vẫn hơi có chút thường thức, cũng không cấp cho vai nữ chính đôi mắt bảy màu, có một người cha nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, người mẹ là đại mỹ nhân đệ nhất thế giới các loại, coi như là thiên kim nhà giàu dạng phổ thông, chỉ có điều, đáng thương là nữ chính từ nhỏ đã bị chị gái ghen ghét đố kỵ hãm hại, sinh hoạt hằng ngày cũng không phải rất tốt -- kỳ thực chính là nữ chính có chứng vọng tưởng bị hại mà thôi →_→
Sau đó nữ chính dựa vào năng lực của bản thân tiến vào ngôi trường quý tộc nhất nhì thế giới, sau đó tại trường học quý tộc đã gặp được nam chính lạnh lùng khốc soái cuồng bá duệ, bắt đầu lữ trình Mary Sue.
Nội dung vở kịch đặt ra chính là như vậy, mà nữ chính xuất thân từ gia đình có tiền dạng phổ thông, cho nên tiến vào trường học như vậy, kỳ thực cũng là chỉ là một con chim sẻ mà thôi.
Tô Nghiêu vừa vặn cũng xuyên qua trở thành thiếu gia của một gia đình có tiền bậc trung, thiếu gia này vừa hay cũng bị mang đến trường học quý tộc này, mà còn cùng lớp với nữ chính nữa chứ!
Dựa theo nguyên tác đã đặt ra, bên trong bộ Mary Sue này cũng có mấy cái pháo hôi. Thật bất hạnh, đứa con trai khả ái bị Tô Nghiêu xuyên qua chính là một người trong số đó.
Đúng, con trai khả ái -- xấu xí như thế sao có thể xứng với nữ chính?! Nguyên chủ không chỉ có yếu đuối, hơn nữa còn rất nhu nhược, lại là một người đáng yêu, một người không có bối cảnh lại thiếu nam tính như vậy, ở tại trường học này cũng chỉ có thể bị người khác khi dễ. Dựa theo kế hoạch là một ngày nào đó, đúng lúc cậu bị người khác khi dễ, nữ chính điều khiển bảy sắc cầu vồng từ trên trời giáng xuống đánh đuổi đám người xấu bắt nạt cậu, từ đây cậu liền nhất kiến trung tình với nữ chính...Ai da, bảy sắc cầu vồng cái gì chứ, thật ra là do cậu tự tưởng tượng ra mà thôi, đại khái là bị đánh đến hoa mắt chóng mặt cho nên mới nhìn lầm đó mà, từ trên trời giáng xuống là thật, nhưng mà là do nữ chính không biết bị cái gì ngáng chân, sau đó bay đi, sau đó liền đè trúng đám người xấu đang bắt nạt thân thể mà Tô Nghiêu xuyên qua, sau đó đám người xấu đó đã bị đè bẹp, cuối cùng là người đã được cứu.
Thế nhưng nội dụng ở chỗ này xảy ra sai lệch một chút xíu, thân thể nguyên chủ của Tô Nghiêu cũng bị đè, hơn nữa lại còn bị đặt ở phía dưới cùng, đại khái hình như là cũng "thăng" luôn, sau đó bởi vì không thể phản kháng lại các nhân tố đồng dạng nên Tô Nghiêu đã xuyên qua luôn.
Lúc Tô Nghiêu tỉnh lại, là đang ở phòng y tế của trường học, vai nữ chính đang ngồi ở một bên chăm sóc, cơ mà lúc này đã nằm nhoài lên giường nằm ngủ. Theo lý ( định lý Mary Sue), lúc này Tô Nghiêu cần phải vô cùng cảm kích vai nữ chính, đồng thời cũng yêu vai nữ chính luôn. Thế nhưng nét mặt bây giờ của Tô Nghiêu là như vầy: = =
Đầu tiên cậu cảm thấy rất là TMD, cậu cư nhiên đã xuyên việt.
Tiếp theo, cậu biểu thị rất may mắn, ký ức của nguyên chủ vẫn còn ở đó.
Sau đó, cậu cảm thấy không thể nói nên lời, dựa theo ký ức của nguyên chủ, hình như cậu đã xuyên vào bộ truyện Mary Sue rồi.
Tại sao cậu biết hả? Bởi vì mấy ngày trước cậu đã vừa vặn đọc qua bộ truyện này chứ sao! Ấn tượng khắc sâu -- bởi vì quá Mary Sue, hơn nữa dĩ nhiên cậu xem xong rồi mới thốt lên "mẹ nó"! ( đừng hỏi cậu vì cái mao* gì mà đi đọc hết, cậu cũng rất khó hiểu là vì cái mao gì mà lại đọc xong bộ này.)
*Mao: Lông, t cảm thấy để mao nó moe hơn:3
Sau đó cậu biết, dựa theo nguyên tác đã đặt ra, cậu nên yêu nữ chính.
Tô Nghiêu liếc mắt nhìn nữ chính, tiếp tục cái biểu tình này: = =
Tô Nghiêu cảm giác mình là người bình thường, đối mặt với ân nhân nhưng thật ra là hung thủ đè chết mình này, rất muốn hạ thủ.
Hoàn hảo là phần diễn của nhân vật tốt thí này không nhiều, tiếp xúc với nữ chính cũng không nhiều, từ đầu tới đuôi, phần diễn chủ yếu của cậu là thầm mến nữ chính, tôn thuộc tính của nữ chính này lên hàng vạn nhân mê.
Đã như vậy, thì cứ làm một thiếu gia có tiền hảo hảo hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt của ngôi trưởng đẳng cấp nhất trong thế giới Mary Sue truyền thuyết này thôi.
Tô Nghiêu yên lặng nắm tay làm một cái thủ thế "yes" trong lòng.
-- Ê, cậu tiếp thu cũng quá nhanh rồi đó!
Thế là Tô Nghiêu bắt đầu "sinh hoạt vườn trường trong Mary Sue".
Không có một ai phát hiện, nguyên bản là một đứa con trai con nhà phổ thông, tính cách ngại ngùng, độ tồn tại gần như trong suốt. Sau khi bị nữ chính đè bẹp như vậy, độ tồn tại lại càng thêm trong suốt, xuất quỷ nhập thần giống như ma trơi. Đám người trước đây thường hay bắt nạt cậu bởi vì không tìm được người, qua một thời gian, cũng không tiếp tục bắt nạt cậu nữa... Hoặc có thể nói là quên đi bắt nạt cậu.
Bởi vì nguyên nhân là truyện đã được định sẵn, cho nên thỉnh thoảng nữ chính cũng sẽ quan tâm cậu một chút, bất quá bởi vì còn vỏ những đã đổi "ruột", cho nên cậu không có dù chỉ một chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, trái lại cảm thấy... = = thật là phiền mà, phiền như thế sao nam chính có thể yêu được chứ hả? Tô Nghiêu có chút buồn lo vô cớ.
Đại khái là bởi vì nguyên tác chịu ảnh hưởng quá lớn từ người Nhật Bản, cho nên trong trường học trồng rất nhiều cây anh đào. Tô Nghiêu tiến lại gần một cái cửa số sát mặt đất nhìn ra bên ngoài, có thể ngước mắt nhìn thấy, mọi vật cơ bản đều bị nhấn chìm ở trong biển hoa, hồng hồng nguyên một vùng, đẹp không sao tả xiết.
Tô Nghiêu đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, lấy kính mắt xuống, xoa xoa mũi, lúc nâng mắt lên chợt sửng sốt một chút -- tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm tư làm một người con trai khả ái, mà quả nhiên lúc nhìn thấy bóng người hiện lên cửa sổ, vẫn có chút không quen... Tô Nghiêu ngây ngẩn với chính bản thân một lúc (nhưng thật ra là ngắm đến ngu người rồi), sau đó đeo kính mắt lên, làm bộ như không có chuyện gì mà rời khỏi cái cửa sổ. Nhưng trên thực tế, biểu tình trong lòng của Tô Nghiêu lúc này là: (/////////////////////)
Cho nên, kỳ thực Tô Nghiêu vẫn có chút không thể khống chế. Hiện tại cậu đang cố gắng thích ứng với thân thể mới của bản thân, kiềm chế để cho mình không làm chuyện gì biến thái đối với cái thân thể này. Đến nỗi ngay cả kính mắt, bởi vì phát hiện thân thể này bị cận thị nhẹ, liền đeo theo một cặp kính để đối phó, nhất thời biến thành một con mọt sách!
Sinh hoạt trong trường học cũng dần dần thích ứng. Giờ chỉ còn sinh hoạt trong gia đình... Căn cứ vào ký ức được để lại, thì ra thân thể này cũng không phải rất thân với cha mẹ, cho nên cũng không có khó khăn gì quá lớn.
Tô Nghiêu thở dài, không có việc gì làm lại bắt đầu nhớ đến những người bạn ở kiếp trước... Được rồi, cũng không có mấy người bạn, vậy thì nhớ cha mẹ vậy... Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu nằm ngủ luôn....Chuyện phía sau, cậu bị lão sư bắt đứng hành lang không cần nhắc đến.
Sau đó, nếu thời gian không sai biệt lắm thì đã đến lúc nam chính xuất hiện.
Lại phải nhắc đến thời điểm nam chính xuất hiện, Tô Nghiêu cũng có ở đây. Bởi vì lúc đó, cậu và nữ chính đồng thời được nam chính "anh hùng cứu mỹ nhân"... Thôi được rồi, cứu cậu chỉ là tiện tay mà thôi.
Nguyên nhân của sự việc bắt đầu từ buổi lễ hội văn hóa của trường, bởi vì nữ chính được phân công đóng vai công chúa, nên bị nữ phụ ghen tỵ, sau đó đã bị chận ngay vào góc tường. Căn cứ vào khởi đầu đã được đặt ra, vào lúc này, người thầm mến nữ chính - bạn học Tô Nghiêu đi ngang qua thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, nhưng mà bởi vì quá yếu nên cũng bị chận ngay vào góc tường... Bất quá tình huống bây giờ là, bạn học Tô Nghiêu chỉ là đi ngang qua, đã bị bạn học nữ chính gọi lại cầu hỗ trợ, sau đó không có cách nào phản kháng, nên cũng bị kéo lại chận vào góc tường.
Vào lúc này, khuôn mặt của nữ chính tràn đầy áy náy nói với cậu: "Xin lỗi, đã liên lụy cậu."
Tô Nghiêu rất muốn đánh cô ta một cái: Mẹ nó, vậy cô còn gọi tôi làm cái quái gì!
Ngoài đứa con gái vây chặt hai người họ còn có thêm mấy tên vệ sĩ giúp đỡ, nhìn ra là học trưởng của câu lạc bộ nhu đạo. Tô Nghiêu còn nghĩ, đến lúc đánh người, các cậu tuyệt đối đừng làm mất mặt nhau đó nhá.
Bởi vì bên trong nguyên tác, Tô Nghiêu tựa hồ là đã bị đánh bầm dập rồi thì nam chính mới xuất hiện, cho nên Tô Nghiêu cũng không ôm bất cứ mong đợi gì với nam chính.
Sau đó, Tô Nghiêu liền ôm cái đầu bị hành hung một trận -- không phải như vậy mà, rõ ràng là các người đi bắt nạt nữ chính, vì cái gì mà con tốt thí như tôi lại thê thảm như vậy!... Cứ như vậy, Tô Nghiêu bị đánh đến ngất đi. Trước khi ngất, mờ mờ nhìn thấy, một đôi mắt khốc soái cuồng bá duệ, cái này....chắc chính là nam chính trong truyền thuyết đây.
Tô Nghiêu tỉnh lại ở trong phòng y tế.
Toàn thân không có nơi nào là không đau, ngoại trừ cái mặt. Thế nhưng tựa hồ đã quen nên nét mặt của Tô Nghiêu không chỉ không có cảm xúc mà còn như thế này: = = quả nhiên dính đến nữ chính là không có chuyện gì tốt đẹp cả. Quý trọng mạng sống thì phải cách nữ chính thật xa.
Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu xoay đầu, lại phát hiện ngồi bên trái mình là một anh chàng đẹp trai, quan sát từ khí tràng khí chất khí vị cho đến khí tức, thật khó có thể phân cao thấp với nam chính mà -- đủ băng sơn lại rất lãnh khốc -- trong nguyên văn nam chính chính là được miêu tả như vậy, đối với người khác thì lãnh khốc vô tình, đối với nữ chính thì ôn nhu chiều chuộng. Tô Nghiêu cảm thấy là đầu bị đánh đến mức muốn chấn động não luôn rồi, nếu không vì cái mao gì lại muốn ói như thế này?
Sau đó, nam chính giả giả thật thật mở miệng nói chuyện, hắn nói: "Cậu đã tỉnh."
... Phí lời.
Hắn còn nói: "Cảm giác có tốt không?"
... Không tốt.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tình tiết nam chính ngồi bồi bên cạnh giường hình như không có trong nguyên tác, hay là nội dung bị ẩn giấu hen?
Tô Nghiêu không nói gì, một mực yên lặng mà nhìn anh chàng đẹp trai lãnh khốc kia. Đại khái là bởi vì đôi mắt trợn lớn một chút, sau đó lại hơi ẩm ướt giống như động vật nhỏ (nguyên nhân là vì vừa mới tỉnh ngủ), anh chàng đẹp trai thuận lợi mà hiểu nhầm ý tứ trong ánh mắt của cậu -- hắn cảm thấy đại khái là Tô Nghiêu đang sợ hãi.
... (╯‵□′)╯︵┻━┻ nhìn rõ một chút đi, lão tử đang biểu thị nghi vấn chứ không phải sợ sệt! Sợ sệt em gái anh chứ sợ sệt!
Nếu như Tô Nghiêu biết anh đẹp trai hiểu lầm hàm ý trong mắt cậu, trong lòng khẳng định sẽ phát triển như ở phía trên.
Bất quá Tô Nghiêu không biết, cậu chỉ nghe anh đẹp trai nói: "Mấy người đánh cậu đã bị hội học sinh xử lý, cũng nhắc nhở qua, sau này hẳn là sẽ không đến tìm cậu gây phiền toái nữa. Nguyên nhân của chuyện này, tôi đã được biết thông qua bạn học Lam Tuyết Nhi, cho nên cậu không cần lo lắng."
...
Không sai, Lam Tuyết Nhi chính là nữ chính Mary Sue kia→_→.
Tô Nghiêu nói: "Ồ."
Sau đó ánh mắt lại như thế này →_→ thì ra đây đúng thật là nam chính.
Tiếp theo, Tô Nghiêu cảm nhận được một bàn tay, đặt lên đầu mình, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó nghe thấy anh đẹp trai nói rằng: "Đừng sợ." Bên trong giọng nói lãnh khốc cư nhiên lại mang theo một tia ôn nhu!
............... = =
Tô Nghiêu cảm thấy như thế giới đã bị tan vỡ chỉ trong nháy mắt, bạn học nam chính, có phải là anh đã nhận nhầm nữ chính rồi không?
Nam chính đã xuất hiện, màn dạo đầu của bộ truyện coi như đã xong. Là một thân cây, Tô Nghiêu biểu hiện: = = mệt mỏi quá.
Thế là, khi lớp dự định mở một buổi tiệc nhỏ chúc mừng đạt được thành tích đứng đầu khối năm nhất trong lễ hội văn hóa trường, Tô Nghiêu không có cảm thấy hứng thú gì, quang minh chính đại đi thẳng.
Tô Nghiêu đi dạo hơn một nửa cái trường, cuối cùng quyết định, thừa dịp ánh nắng tươi sáng khí trời sáng sủa, đi ngủ.
Đi lên tít trên sân thượng.
Mọi nơi trong trường học đều được làm vệ sinh rất tốt, sân thượng sạch sẽ, ngồi bệt xuống cũng không sợ bị dính bụi.
Tô Nghiêu nghĩ, chắc là tác giả thiết kế để cho nam chính với nữ chính có thể làm bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Thế là Tô Nghiêu liền đi tìm một chỗ có mái che trên sân thượng, nằm xuống ngủ.
Ngủ chưa được sảng khoái, Tô Nghiêu đã bị âm thanh gì đó đánh thức.
Ngồi dậy nhìn thử, phát hiện dĩ nhiên là trong nữ phụ ác độc trong truyền thuyết đang bắt nạt nữ chính!
Bất quá nhốt cậu ở đây làm chuyện gì vậy? Ngược lại, sau đó nam chính nhất định sẽ điều khiển bảy sắc cầu vồng xông lên. Tô Nghiêu không có dù chỉ chút lo lắng cho nữ chính. →_→ nói đi phải nói lại, lần trước cô ta hại cậu bị một đám con trai dũng mãnh đập một trận, cậu còn chưa tính đây.
Tô Nghiêu nhàm chán ngáp một cái, sau đó liền thấy nữ chính bị nữ phụ ác độc đẩy một cái.
Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là -- nữ chính bị nữ phụ đẩy một cái giống như ngựa hoang mất cương mà bay về phía mình, còn không đợi cho Tô Nghiêu kịp phản ứng lại, Tô Nghiêu liền trở thành kẻ chịu tội giữ nữ chính lại, sau đó nữ chính cũng thuận lợi mà dừng lại, còn mình cũng thuận lợi mà bay lên -- lòng tốt được báo đáp như thế này đó hả?!
Trong nháy mắt, Tô Nghiêu cảm nhận được thời gian giống như ngưng trệ, thuyết tương đối của Einstein tựa hồ đang lấy cậu cùng mặt đất làm luận chứng; cậu cảm thấy mỗi tế bào trên cơ thể muốn hòa tan trong gió, không khí quân* dùng giọng nam trầm ngâm xướng khúc ca sinh mạng, chỉ có điều là bởi vì không thể đoán trước để soạn lời được, nên nghe không êm tai cho lắm; cậu còn nhìn thấy nước mắt của nữ chính trái với định luật của Trái Đất mà bắn ra tung tóe, ánh mặt trời quân tô điểm thêm một chút làm cho nó trở nên chói mắt; cuối cùng cậu nhìn thấy, lan can của sân thượng xẹt qua dưới thân, thân thể của mình giống như cuối cùng cũng được trọng lực quân ưu ái, bắt đầu rơi xuống.
*Quân: giống như "san" trong tiếng Nhật, đc đặt sau tên hay danh xưng của người đó.
= = Còn có thể bị chết nhảm hơn nữa hay không?
Ngay lúc Tô Nghiêu còn dư lại vài phút cuối của cuộc sống mà bắt đầu cảm thán lữ trình xuyên qua lần này quá ngắn, đánh giá nam chính không có phát huy tác dụng nên nữ chính bị nữ phụ độc ác hành cho thê thảm, oán giận tác giả không ấn theo Mary Sue văn kiểu cũ viết về hướng tích cực mà còn muốn đùa giỡn nam phụ, thì đột nhiên Tô Nghiêu nhìn thấy vị nam chính trong truyền thuyết kia xẹt qua, tiếp theo chân của cậu bị tóm lấy, sau đó cậu nghe thấy cốc uống trà rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Cái trán nhỏ của Tô Nghiêu rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật, suýt chút nữa là biến thành cái cốc uống trà kia rồi.
Hết Chương 1.
Ngày đó, tác giả của Mary Sue văn vẫn hơi có chút thường thức, cũng không cấp cho vai nữ chính đôi mắt bảy màu, có một người cha nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, người mẹ là đại mỹ nhân đệ nhất thế giới các loại, coi như là thiên kim nhà giàu dạng phổ thông, chỉ có điều, đáng thương là nữ chính từ nhỏ đã bị chị gái ghen ghét đố kỵ hãm hại, sinh hoạt hằng ngày cũng không phải rất tốt -- kỳ thực chính là nữ chính có chứng vọng tưởng bị hại mà thôi →_→
Sau đó nữ chính dựa vào năng lực của bản thân tiến vào ngôi trường quý tộc nhất nhì thế giới, sau đó tại trường học quý tộc đã gặp được nam chính lạnh lùng khốc soái cuồng bá duệ, bắt đầu lữ trình Mary Sue.
Nội dung vở kịch đặt ra chính là như vậy, mà nữ chính xuất thân từ gia đình có tiền dạng phổ thông, cho nên tiến vào trường học như vậy, kỳ thực cũng là chỉ là một con chim sẻ mà thôi.
Tô Nghiêu vừa vặn cũng xuyên qua trở thành thiếu gia của một gia đình có tiền bậc trung, thiếu gia này vừa hay cũng bị mang đến trường học quý tộc này, mà còn cùng lớp với nữ chính nữa chứ!
Dựa theo nguyên tác đã đặt ra, bên trong bộ Mary Sue này cũng có mấy cái pháo hôi. Thật bất hạnh, đứa con trai khả ái bị Tô Nghiêu xuyên qua chính là một người trong số đó.
Đúng, con trai khả ái -- xấu xí như thế sao có thể xứng với nữ chính?! Nguyên chủ không chỉ có yếu đuối, hơn nữa còn rất nhu nhược, lại là một người đáng yêu, một người không có bối cảnh lại thiếu nam tính như vậy, ở tại trường học này cũng chỉ có thể bị người khác khi dễ. Dựa theo kế hoạch là một ngày nào đó, đúng lúc cậu bị người khác khi dễ, nữ chính điều khiển bảy sắc cầu vồng từ trên trời giáng xuống đánh đuổi đám người xấu bắt nạt cậu, từ đây cậu liền nhất kiến trung tình với nữ chính...Ai da, bảy sắc cầu vồng cái gì chứ, thật ra là do cậu tự tưởng tượng ra mà thôi, đại khái là bị đánh đến hoa mắt chóng mặt cho nên mới nhìn lầm đó mà, từ trên trời giáng xuống là thật, nhưng mà là do nữ chính không biết bị cái gì ngáng chân, sau đó bay đi, sau đó liền đè trúng đám người xấu đang bắt nạt thân thể mà Tô Nghiêu xuyên qua, sau đó đám người xấu đó đã bị đè bẹp, cuối cùng là người đã được cứu.
Thế nhưng nội dụng ở chỗ này xảy ra sai lệch một chút xíu, thân thể nguyên chủ của Tô Nghiêu cũng bị đè, hơn nữa lại còn bị đặt ở phía dưới cùng, đại khái hình như là cũng "thăng" luôn, sau đó bởi vì không thể phản kháng lại các nhân tố đồng dạng nên Tô Nghiêu đã xuyên qua luôn.
Lúc Tô Nghiêu tỉnh lại, là đang ở phòng y tế của trường học, vai nữ chính đang ngồi ở một bên chăm sóc, cơ mà lúc này đã nằm nhoài lên giường nằm ngủ. Theo lý ( định lý Mary Sue), lúc này Tô Nghiêu cần phải vô cùng cảm kích vai nữ chính, đồng thời cũng yêu vai nữ chính luôn. Thế nhưng nét mặt bây giờ của Tô Nghiêu là như vầy: = =
Đầu tiên cậu cảm thấy rất là TMD, cậu cư nhiên đã xuyên việt.
Tiếp theo, cậu biểu thị rất may mắn, ký ức của nguyên chủ vẫn còn ở đó.
Sau đó, cậu cảm thấy không thể nói nên lời, dựa theo ký ức của nguyên chủ, hình như cậu đã xuyên vào bộ truyện Mary Sue rồi.
Tại sao cậu biết hả? Bởi vì mấy ngày trước cậu đã vừa vặn đọc qua bộ truyện này chứ sao! Ấn tượng khắc sâu -- bởi vì quá Mary Sue, hơn nữa dĩ nhiên cậu xem xong rồi mới thốt lên "mẹ nó"! ( đừng hỏi cậu vì cái mao* gì mà đi đọc hết, cậu cũng rất khó hiểu là vì cái mao gì mà lại đọc xong bộ này.)
*Mao: Lông, t cảm thấy để mao nó moe hơn:3
Sau đó cậu biết, dựa theo nguyên tác đã đặt ra, cậu nên yêu nữ chính.
Tô Nghiêu liếc mắt nhìn nữ chính, tiếp tục cái biểu tình này: = =
Tô Nghiêu cảm giác mình là người bình thường, đối mặt với ân nhân nhưng thật ra là hung thủ đè chết mình này, rất muốn hạ thủ.
Hoàn hảo là phần diễn của nhân vật tốt thí này không nhiều, tiếp xúc với nữ chính cũng không nhiều, từ đầu tới đuôi, phần diễn chủ yếu của cậu là thầm mến nữ chính, tôn thuộc tính của nữ chính này lên hàng vạn nhân mê.
Đã như vậy, thì cứ làm một thiếu gia có tiền hảo hảo hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt của ngôi trưởng đẳng cấp nhất trong thế giới Mary Sue truyền thuyết này thôi.
Tô Nghiêu yên lặng nắm tay làm một cái thủ thế "yes" trong lòng.
-- Ê, cậu tiếp thu cũng quá nhanh rồi đó!
Thế là Tô Nghiêu bắt đầu "sinh hoạt vườn trường trong Mary Sue".
Không có một ai phát hiện, nguyên bản là một đứa con trai con nhà phổ thông, tính cách ngại ngùng, độ tồn tại gần như trong suốt. Sau khi bị nữ chính đè bẹp như vậy, độ tồn tại lại càng thêm trong suốt, xuất quỷ nhập thần giống như ma trơi. Đám người trước đây thường hay bắt nạt cậu bởi vì không tìm được người, qua một thời gian, cũng không tiếp tục bắt nạt cậu nữa... Hoặc có thể nói là quên đi bắt nạt cậu.
Bởi vì nguyên nhân là truyện đã được định sẵn, cho nên thỉnh thoảng nữ chính cũng sẽ quan tâm cậu một chút, bất quá bởi vì còn vỏ những đã đổi "ruột", cho nên cậu không có dù chỉ một chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, trái lại cảm thấy... = = thật là phiền mà, phiền như thế sao nam chính có thể yêu được chứ hả? Tô Nghiêu có chút buồn lo vô cớ.
Đại khái là bởi vì nguyên tác chịu ảnh hưởng quá lớn từ người Nhật Bản, cho nên trong trường học trồng rất nhiều cây anh đào. Tô Nghiêu tiến lại gần một cái cửa số sát mặt đất nhìn ra bên ngoài, có thể ngước mắt nhìn thấy, mọi vật cơ bản đều bị nhấn chìm ở trong biển hoa, hồng hồng nguyên một vùng, đẹp không sao tả xiết.
Tô Nghiêu đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, lấy kính mắt xuống, xoa xoa mũi, lúc nâng mắt lên chợt sửng sốt một chút -- tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm tư làm một người con trai khả ái, mà quả nhiên lúc nhìn thấy bóng người hiện lên cửa sổ, vẫn có chút không quen... Tô Nghiêu ngây ngẩn với chính bản thân một lúc (nhưng thật ra là ngắm đến ngu người rồi), sau đó đeo kính mắt lên, làm bộ như không có chuyện gì mà rời khỏi cái cửa sổ. Nhưng trên thực tế, biểu tình trong lòng của Tô Nghiêu lúc này là: (/////////////////////)
Cho nên, kỳ thực Tô Nghiêu vẫn có chút không thể khống chế. Hiện tại cậu đang cố gắng thích ứng với thân thể mới của bản thân, kiềm chế để cho mình không làm chuyện gì biến thái đối với cái thân thể này. Đến nỗi ngay cả kính mắt, bởi vì phát hiện thân thể này bị cận thị nhẹ, liền đeo theo một cặp kính để đối phó, nhất thời biến thành một con mọt sách!
Sinh hoạt trong trường học cũng dần dần thích ứng. Giờ chỉ còn sinh hoạt trong gia đình... Căn cứ vào ký ức được để lại, thì ra thân thể này cũng không phải rất thân với cha mẹ, cho nên cũng không có khó khăn gì quá lớn.
Tô Nghiêu thở dài, không có việc gì làm lại bắt đầu nhớ đến những người bạn ở kiếp trước... Được rồi, cũng không có mấy người bạn, vậy thì nhớ cha mẹ vậy... Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu nằm ngủ luôn....Chuyện phía sau, cậu bị lão sư bắt đứng hành lang không cần nhắc đến.
Sau đó, nếu thời gian không sai biệt lắm thì đã đến lúc nam chính xuất hiện.
Lại phải nhắc đến thời điểm nam chính xuất hiện, Tô Nghiêu cũng có ở đây. Bởi vì lúc đó, cậu và nữ chính đồng thời được nam chính "anh hùng cứu mỹ nhân"... Thôi được rồi, cứu cậu chỉ là tiện tay mà thôi.
Nguyên nhân của sự việc bắt đầu từ buổi lễ hội văn hóa của trường, bởi vì nữ chính được phân công đóng vai công chúa, nên bị nữ phụ ghen tỵ, sau đó đã bị chận ngay vào góc tường. Căn cứ vào khởi đầu đã được đặt ra, vào lúc này, người thầm mến nữ chính - bạn học Tô Nghiêu đi ngang qua thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, nhưng mà bởi vì quá yếu nên cũng bị chận ngay vào góc tường... Bất quá tình huống bây giờ là, bạn học Tô Nghiêu chỉ là đi ngang qua, đã bị bạn học nữ chính gọi lại cầu hỗ trợ, sau đó không có cách nào phản kháng, nên cũng bị kéo lại chận vào góc tường.
Vào lúc này, khuôn mặt của nữ chính tràn đầy áy náy nói với cậu: "Xin lỗi, đã liên lụy cậu."
Tô Nghiêu rất muốn đánh cô ta một cái: Mẹ nó, vậy cô còn gọi tôi làm cái quái gì!
Ngoài đứa con gái vây chặt hai người họ còn có thêm mấy tên vệ sĩ giúp đỡ, nhìn ra là học trưởng của câu lạc bộ nhu đạo. Tô Nghiêu còn nghĩ, đến lúc đánh người, các cậu tuyệt đối đừng làm mất mặt nhau đó nhá.
Bởi vì bên trong nguyên tác, Tô Nghiêu tựa hồ là đã bị đánh bầm dập rồi thì nam chính mới xuất hiện, cho nên Tô Nghiêu cũng không ôm bất cứ mong đợi gì với nam chính.
Sau đó, Tô Nghiêu liền ôm cái đầu bị hành hung một trận -- không phải như vậy mà, rõ ràng là các người đi bắt nạt nữ chính, vì cái gì mà con tốt thí như tôi lại thê thảm như vậy!... Cứ như vậy, Tô Nghiêu bị đánh đến ngất đi. Trước khi ngất, mờ mờ nhìn thấy, một đôi mắt khốc soái cuồng bá duệ, cái này....chắc chính là nam chính trong truyền thuyết đây.
Tô Nghiêu tỉnh lại ở trong phòng y tế.
Toàn thân không có nơi nào là không đau, ngoại trừ cái mặt. Thế nhưng tựa hồ đã quen nên nét mặt của Tô Nghiêu không chỉ không có cảm xúc mà còn như thế này: = = quả nhiên dính đến nữ chính là không có chuyện gì tốt đẹp cả. Quý trọng mạng sống thì phải cách nữ chính thật xa.
Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu xoay đầu, lại phát hiện ngồi bên trái mình là một anh chàng đẹp trai, quan sát từ khí tràng khí chất khí vị cho đến khí tức, thật khó có thể phân cao thấp với nam chính mà -- đủ băng sơn lại rất lãnh khốc -- trong nguyên văn nam chính chính là được miêu tả như vậy, đối với người khác thì lãnh khốc vô tình, đối với nữ chính thì ôn nhu chiều chuộng. Tô Nghiêu cảm thấy là đầu bị đánh đến mức muốn chấn động não luôn rồi, nếu không vì cái mao gì lại muốn ói như thế này?
Sau đó, nam chính giả giả thật thật mở miệng nói chuyện, hắn nói: "Cậu đã tỉnh."
... Phí lời.
Hắn còn nói: "Cảm giác có tốt không?"
... Không tốt.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tình tiết nam chính ngồi bồi bên cạnh giường hình như không có trong nguyên tác, hay là nội dung bị ẩn giấu hen?
Tô Nghiêu không nói gì, một mực yên lặng mà nhìn anh chàng đẹp trai lãnh khốc kia. Đại khái là bởi vì đôi mắt trợn lớn một chút, sau đó lại hơi ẩm ướt giống như động vật nhỏ (nguyên nhân là vì vừa mới tỉnh ngủ), anh chàng đẹp trai thuận lợi mà hiểu nhầm ý tứ trong ánh mắt của cậu -- hắn cảm thấy đại khái là Tô Nghiêu đang sợ hãi.
... (╯‵□′)╯︵┻━┻ nhìn rõ một chút đi, lão tử đang biểu thị nghi vấn chứ không phải sợ sệt! Sợ sệt em gái anh chứ sợ sệt!
Nếu như Tô Nghiêu biết anh đẹp trai hiểu lầm hàm ý trong mắt cậu, trong lòng khẳng định sẽ phát triển như ở phía trên.
Bất quá Tô Nghiêu không biết, cậu chỉ nghe anh đẹp trai nói: "Mấy người đánh cậu đã bị hội học sinh xử lý, cũng nhắc nhở qua, sau này hẳn là sẽ không đến tìm cậu gây phiền toái nữa. Nguyên nhân của chuyện này, tôi đã được biết thông qua bạn học Lam Tuyết Nhi, cho nên cậu không cần lo lắng."
...
Không sai, Lam Tuyết Nhi chính là nữ chính Mary Sue kia→_→.
Tô Nghiêu nói: "Ồ."
Sau đó ánh mắt lại như thế này →_→ thì ra đây đúng thật là nam chính.
Tiếp theo, Tô Nghiêu cảm nhận được một bàn tay, đặt lên đầu mình, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó nghe thấy anh đẹp trai nói rằng: "Đừng sợ." Bên trong giọng nói lãnh khốc cư nhiên lại mang theo một tia ôn nhu!
............... = =
Tô Nghiêu cảm thấy như thế giới đã bị tan vỡ chỉ trong nháy mắt, bạn học nam chính, có phải là anh đã nhận nhầm nữ chính rồi không?
Nam chính đã xuất hiện, màn dạo đầu của bộ truyện coi như đã xong. Là một thân cây, Tô Nghiêu biểu hiện: = = mệt mỏi quá.
Thế là, khi lớp dự định mở một buổi tiệc nhỏ chúc mừng đạt được thành tích đứng đầu khối năm nhất trong lễ hội văn hóa trường, Tô Nghiêu không có cảm thấy hứng thú gì, quang minh chính đại đi thẳng.
Tô Nghiêu đi dạo hơn một nửa cái trường, cuối cùng quyết định, thừa dịp ánh nắng tươi sáng khí trời sáng sủa, đi ngủ.
Đi lên tít trên sân thượng.
Mọi nơi trong trường học đều được làm vệ sinh rất tốt, sân thượng sạch sẽ, ngồi bệt xuống cũng không sợ bị dính bụi.
Tô Nghiêu nghĩ, chắc là tác giả thiết kế để cho nam chính với nữ chính có thể làm bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Thế là Tô Nghiêu liền đi tìm một chỗ có mái che trên sân thượng, nằm xuống ngủ.
Ngủ chưa được sảng khoái, Tô Nghiêu đã bị âm thanh gì đó đánh thức.
Ngồi dậy nhìn thử, phát hiện dĩ nhiên là trong nữ phụ ác độc trong truyền thuyết đang bắt nạt nữ chính!
Bất quá nhốt cậu ở đây làm chuyện gì vậy? Ngược lại, sau đó nam chính nhất định sẽ điều khiển bảy sắc cầu vồng xông lên. Tô Nghiêu không có dù chỉ chút lo lắng cho nữ chính. →_→ nói đi phải nói lại, lần trước cô ta hại cậu bị một đám con trai dũng mãnh đập một trận, cậu còn chưa tính đây.
Tô Nghiêu nhàm chán ngáp một cái, sau đó liền thấy nữ chính bị nữ phụ ác độc đẩy một cái.
Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là -- nữ chính bị nữ phụ đẩy một cái giống như ngựa hoang mất cương mà bay về phía mình, còn không đợi cho Tô Nghiêu kịp phản ứng lại, Tô Nghiêu liền trở thành kẻ chịu tội giữ nữ chính lại, sau đó nữ chính cũng thuận lợi mà dừng lại, còn mình cũng thuận lợi mà bay lên -- lòng tốt được báo đáp như thế này đó hả?!
Trong nháy mắt, Tô Nghiêu cảm nhận được thời gian giống như ngưng trệ, thuyết tương đối của Einstein tựa hồ đang lấy cậu cùng mặt đất làm luận chứng; cậu cảm thấy mỗi tế bào trên cơ thể muốn hòa tan trong gió, không khí quân* dùng giọng nam trầm ngâm xướng khúc ca sinh mạng, chỉ có điều là bởi vì không thể đoán trước để soạn lời được, nên nghe không êm tai cho lắm; cậu còn nhìn thấy nước mắt của nữ chính trái với định luật của Trái Đất mà bắn ra tung tóe, ánh mặt trời quân tô điểm thêm một chút làm cho nó trở nên chói mắt; cuối cùng cậu nhìn thấy, lan can của sân thượng xẹt qua dưới thân, thân thể của mình giống như cuối cùng cũng được trọng lực quân ưu ái, bắt đầu rơi xuống.
*Quân: giống như "san" trong tiếng Nhật, đc đặt sau tên hay danh xưng của người đó.
= = Còn có thể bị chết nhảm hơn nữa hay không?
Ngay lúc Tô Nghiêu còn dư lại vài phút cuối của cuộc sống mà bắt đầu cảm thán lữ trình xuyên qua lần này quá ngắn, đánh giá nam chính không có phát huy tác dụng nên nữ chính bị nữ phụ độc ác hành cho thê thảm, oán giận tác giả không ấn theo Mary Sue văn kiểu cũ viết về hướng tích cực mà còn muốn đùa giỡn nam phụ, thì đột nhiên Tô Nghiêu nhìn thấy vị nam chính trong truyền thuyết kia xẹt qua, tiếp theo chân của cậu bị tóm lấy, sau đó cậu nghe thấy cốc uống trà rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Cái trán nhỏ của Tô Nghiêu rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật, suýt chút nữa là biến thành cái cốc uống trà kia rồi.
Hết Chương 1.