Thế là Viêm Dạ thật sự đi tìm Nam Cung Vũ để học thêm.
Mà Nam Cung Vũ cư nhiên lại đáp ứng!
Viêm Dạ nghĩ, thoạt nhìn tên gia hỏa này giống như đang rất là tức giận, nhưng lại nhiệt tình một cách bất ngờ?
Thật ra trong văn phòng hội học sinh, nam chính quân đã hạ một câu giúp cậu ta học thêm, thế nên Nam Cung Vũ kia uất ức nhưng không có nơi để phát tiết nỗi đau khổ.
Bất quá nếu đã đáp ứng, thì phải làm được -- tuy rằng nhìn tiểu tử này vẫn chưa thuận mắt lắm.
"Mục tiêu là thi học kỳ phải vào được năm mươi vị trí đầu." Nam Cung Vũ dùng ngữ điệu vô cùng bình tĩnh khi nói ra câu này.
"Cậu là con nít à? Chuyện cười này hơi quá mức rồi đó!" Viêm Dạ cảm thấy Nam Cung Vũ quả thực là bị loạn đến nói bốc nói phét.
"Tôi chưa bao giờ đùa giỡn."
"Hừ, cậu ở lớp đệ nhất nên chuyện này đương nhiên chả tính là gì." Viêm Dạ nói lầm bầm.
"Cậu không tin? Vậy tôi sẽ làm cho cậu nhìn xem thử, tương tự, cậu cũng không được lười biếng."
"Được."
"Ai lười biếng là chó con."
"Cậu mới phải làm chó con!"
... Bất ngờ, loại kích tướng ấu trĩ này lại rất hữu hiệu đối với Viêm Dạ. Nghe được câu này Nam Cung Vũ suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười. Bất quá cuối cùng vẫn nhịn xuống được, chịu thôi, làm thầy giáo thì phải nghiêm túc mà.
"Đầu tiên, điều thứ nhất, quy định về dáng vẻ -- ngày mai lại đây tóc phải trở về màu đen, còn có nếu tóc quá dài, trừ điểm, không cho phép mang nhiều đồ trang sức như vậy, đồng phục cũng phải mặc đúng theo quy định..."
"Những điều này thì có liên quan gì đến học kèm?"
"Dáng vẻ không đoan chính thì sao có thái độ học tập nghiêm túc được? Vẫn là nói kỳ thực một chút quyết tâm cậu cũng không có?"
"Hừ, làm thì làm!"
Thế là, nam hai cứ như vậy mà đi lên con đường...không lối về.
Địa điểm để học kèm là ở phòng ngủ của nam hai, thời gian học bù là mỗi buổi tối các ngày trong tuần, kể cả cuối tuần. May mắn nam hai quân ở một mình một phòng, coi như là học kèm đến đêm khuya, cũng không quấy rối những người khác.
Ngày hôm sau, lúc Nam Cung Vũ gặp lại Viêm Dạ, khó có thể tin tưởng được người trước mắt này chính là cái tên ngốc lúc trước. Biến hóa này có chút lớn quá rồi.
Bởi vì sửa đổi kiểu tóc, quần áo cũng mặc chỉnh tề, cho nên ngược lại lại trở nên hơi câu nệ.
Nam Cung Vũ đứng ở cửa liên tục nhìn chằm chằm vào Viêm Dạ, nhìn đến Viêm Dạ cũng có chút ngượng ngùng: "Nhìn như vậy có phải là rất quái lạ không?"
"... Không có." Tốt vô cùng. Bất quá Nam Cung Vũ có chút ngạo kiều, câu này ngược lại không nói ra được.
"Cậu không cần phải nói miễn cưỡng như vậy, tôi hiểu mà." Ngày hôm nay mặc trang phục này đến lớp học, còn dẫn đến một trận phong ba không hề nhỏ, Viêm Dạ không hề muốn nhớ lại nữa.
"..."
Thế là buổi học kèm khô khan nhàm chán chính thức bắt đầu, mỗi ngày đều học đến hơn 12h, vừa bắt đầu Viêm Dạ còn cảm thấy mình không thể nào làm được, mà đến khi tiến hành thì thật sự muốn chết quách luôn cho rồi -- Lực Ampe lực Lorentz vòng Benzen Hydro Ribosome Giang Châu Pathetic Sigma #@$&@&
Bổ đến phía sau, cậu đã không còn tâm tư cùng thời gian để suy nghĩ từ bỏ hay không từ bỏ, câu dẫn hay không câu dẫn, cướp người hay không cướp người nữa, mỗi ngày trừ ăn với ngủ ra thời gian dư còn lại đều dồn vào học tập, đến nỗi cậu nghĩ tại sao bây giờ lại đau khổ như thế này -- suy nghĩ cùng với nhớ lại thì nguyên nhân là bởi vì tế bào não đã bị nhét đầy những từ đơn tiếng Anh, những cái khác chờ cuộc thi cuối kỳ kết thúc rồi lại nói tiếp. Mà nữ chính Lam Tuyết Nhi, cậu không nghĩ tới dù chỉ là một sợi tóc.
Cho nên mới nói, học tập chính là phương pháp tốt nhất để chữa trị chứng thất tình!
Thật ra là Lam Tuyết Nhi bởi vì ít đi một cái đuôi mà cảm thấy có chút không khỏe nên cũng có đi tìm Viêm Dạ, nhưng mà bởi vì hình tượng của Viêm Dạ thay đổi quá lớn, cô đứng ở cửa lớp quét một lần nhưng không thấy, đành bỏ qua, tiếp tục bỏ ra sức lực làm thức ăn đi theo đuổi Nam Cung Vũ -- tuy rằng Nam Cung Vũ đều từ chối thức ăn của cô, bất quá cô khẳng định với sự chân thành cùng ý chí kiên định của mình, cuối cùng Nam Cung Vũ nhất định sẽ bị cô làm cho cảm động! -- cô đã nhìn thấu bản chất của Nam Cung Vũ, tuy rằng ngoài mặt Nam Cung Vũ nhìn rất lạnh lùng không dễ dàng tiếp cận, nhưng thực chất nội tâm lại rất ôn nhu! Bằng không cũng sẽ không đưa cho mình tờ khăn giấy khi mình đang khóc kia, đàn ông tốt quả nhiên phải tranh thủ ra tay trước, nếu bị thằng đàn ông khác nhanh chân đến cướp là hỏng bét. Thế là nữ chính tiếp tục cố gắng làm thức ăn mua chuộc dạ dày nam ba quân.
Đương nhiên, tất cả những thứ này, hiện tại Viêm Dạ đều không thể quan tâm được, mà cũng không có cơ hội để quan tâm.
Tối hôm đó, thời gian đã sớm qua mười hai giờ, thế nhưng nam hai vẫn còn đang học.
Nói thật từ bên trong học tập tìm ra được không ít lạc thú, tỷ như khi giải được một đề toán, cảm giác thành công kia còn hơn gấp nhiều lần khi đánh nhau đánh thắng người khác -- Có lẽ nguyên nhân là vì bất đồng về độ khó.
"Nam Cung, qua đây nhìn đề bài này giúp tôi một chút." Hai người học kèm bổ túc hồi lâu, tựa hồ cũng trở thành bạn bè.
"Nam Cung?" Bởi vì người được gọi không có phản ứng, Viêm Dạ quay đầu đi tìm người ta, lại phát hiện người ta đã nghiêng người dựa vào trên giường của mình mà ngủ. Trên tay còn đang cầm một quyển sách được lật dở. Viêm Dạ liếc mắt... Không phải tiếng anh cũng chả phải tiếng chim, nhìn không hiểu.
Nói đến cái tên này hình như gần đây hội học sinh có rất nhiều việc thì phải, bất quá vẫn còn nhín một chút thời gian tới giúp mình học tập... Viêm Dạ cảm thấy đột nhiên mình bị cảm động. Sau đó mình lại bị chính mình chán ghét = =.
Viêm Dạ đi tới đắp mền cho Nam Cung Vũ, còn mình lại tiếp tục trở về trước bàn học đấu tranh với đề vật lý.
Lúc Viêm Dạ tỉnh lại, Nam Cung Vũ đã rời đi, mà mình lại đang nằm bên trong ổ chăn.
A, ổ chăn thật thoải mái, thật không muốn rời giường đi học. Viêm Dạ xoay người đổi tư thế một chút, nghĩ nghĩ, hình như lâu lắm rồi mình không có cúp cua... Mơ mơ màng màng lại muốn nhắm mắt ngủ thêm một chút, thì đồng hồ báo thức vang lên, lần này buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Viêm Dạ đành phải vô cùng cực khổ mà rời giường. Bất quá lôi kéo tinh thần cũng không ăn thua, cuối cùng vẫn có xu thế bị trễ, Viêm Dạ không muốn bị Nam Cung Vũ nói mình lại đi muộn này nọ, thế là bỏ qua luôn bữa ăn sáng.
Bất quá làm cho cậu không nghĩ tới chính là, trải qua một tiết học, tại lúc đói bụng sắp chuẩn bị đầu thai, Nam Cung Vũ cư nhiên lại mang đồ ăn đến cho cậu!
Viêm Dạ ngửi được hương vị liền chạy ra ngoài, cầm hộp cơm trên tay, hình như hơi ít.
Viêm Dạ không kịp chờ đợi muốn mở ra ăn ngay lập tức, thì nghe thấy Nam Cung Vũ nói: "Lam Tuyết Nhi đưa, không từ chối được, nghe nói sáng sớm cậu còn chưa ăn cơm, nên mang qua cho cậu."
Viêm Dạ nghe xong tay dừng lại một chút, đột nhiên chẳng muốn ăn nữa.
"Cậu giữ lại đi, cô ấy làm đưa cho cậu, sao cậu có thể đưa cho người khác?
"Tôi không có hứng thú, cậu không ăn thì tôi vứt đi vậy."
"Người ta nhọc nhằn khổ sở làm cho cậu, sao cậu có thể vứt đi như vậy chứ?! Cậu có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy hay không?" Viêm Dạ không biết vì cái mao gì đột nhiên lại có chút kích động.
"Vậy cô ta có nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không, tôi không muốn cô ta còn kín kín đáo đáo lén đưa cho tôi, đến trình độ đó chẳng lẽ không làm cho người khác khó chịu hay sao?"
"Tôi..." Viêm Dạ nói không ra lời.
"Xem ra cậu vẫn còn rất yêu thích cô ta, còn thay cô ta suy nghĩ đến vậy. Những gì tôi cho cậu biết trong rừng cây nhỏ chẳng lẽ lại quên hết rồi sao?" Nam Cung Vũ đột nhiên cũng cảm thấy có chút tức giận.
"Các cậu đừng vì tôi mà cãi nhau nữa!" Đột nhiên Lam Tuyết Nhi không biết từ từ đâu xuất hiện, đại khái là vừa rồi vẫn đi theo Nam Cung Vũ?
"Bạn học Viêm Dạ, tôi biết cậu yêu thích tôi, thế nhưng hiện tại người tôi thích là bạn học Nam Cung, cho nên... Chúng ta sau này cũng đừng gặp nhau nữa! Xin lỗi!" Lam Tuyết Nhi lại quay người nhìn Nam Cung Vũ nói: "Tớ sẽ không thích cậu ta, Nam Cung. Sáng sớm hôm nay, lúc cậu nhận hộp thức ăn của tớ, trong lòng tớ thật sự thật vui vẻ! Tớ..."
Lúc này Tô Nghiêu tình cờ đi qua nhà vệ sinh thuận tiện vây xem toàn bộ quá trình, Tô Nghiêu:... Cô gái này não động trước sau vẫn như một, không, so với trước đây thì càng nặng hơn.
Mà Viêm Dạ, nghe được nữ chính nói như vậy, chắc chắn sẽ bị sụp đổ -- thì ra cô ấy vẫn luôn không thích mình... Nhưng, hình như, mình cũng không quá khó chịu? Viêm Dạ cau mày sờ lên ngực, không đau, cảm giác có chút kỳ quái.
Mà Nam Cung Vũ xong không nhịn được nữa, sau khi hừ một tiếng, trực tiếp lôi Viêm Dạ đi. Nếu trong giờ lên lớp sẽ gặp phải đứa con gái này, vậy thì trốn tiết là được, dù sao anh họ trốn tiết cũng không ít, hắn đây chỉ là học theo răm rắp mà thôi. Đến nỗi Viêm Dạ... Hàng này có trốn học hay không trốn học cũng như nhau? Lần thứ hai cảm thấy đau lòng thay cho giáo viên trường quý tộc.
Viêm Dạ bị Nam Cung Vũ dẫn tới rừng cây nhỏ.
Nam Cung Vũ thích rừng cây nhỏ này cũng như Tô Nghiêu thích leo lên sân thượng.
Chờ đến khi hai người cuối cùng cũng dừng lại không đi nữa, tiết thứ hai tựa hồ đã lên lớp từ lâu rồi.
Hai người mặt đối mặt, cùng nhau:...
Một chút ý nghĩa khi trốn tiết cùng nhau cũng không có.
Trên tay Nam Cung Vũ còn cầm bữa sáng yêu dấu mà nữ chính làm cho hắn, sau đó liền nghe thấy được trong bụng Viêm Dạ phát ra tiếng kêu ục ục.
Hai người tiếp tục:...
Viêm Dạ ngồi xổm người xuống, thực sự đói bụng đến mức chịu không nỗi nữa.
Cậu nói: "Cậu không ăn thì đưa cho tôi."
Nam Cung Vũ đưa hộp cơm ra, ngay tại lúc Viêm Dạ giơ tay tiếp nhận, hắn lại rụt tay về.
"Cậu có ý gì?" Bụng rất đói làm nam hai quân có chút khó chịu.
Nam Cung Vũ không để ý tới cậu, tự mình móc điện thoại ra gọi điện cho ai đó. Hắn cư nhiên lại gọi điện cho người làm mang thức ăn vào rừng cây nhỏ! Nam hai quân cảm thấy mạch não của học bá vô cùng kỳ lạ.
Rất nhanh, thức ăn đã được đưa tới, bánh ga tô nhỏ cái loại gì đó. Mà hộp cơm Nam Cung Vũ cầm trên tay lại đưa cho anh chàng mang cơm đến: "Cầm lấy, đi xử lý đi."
Anh ta tiếp nhận hộp cơm rồi lập tức rời đi.
Viêm Dạ không quản bọn họ xử lý hộp cơm kia thế nào, đối với người đang đói bụng, trời đất bao la, ăn cơm mới là lớn nhất.
Viêm Dạ mở hộp ra, nhìn thấy trong hộp chứa là một ly trà xanh và bánh mouse, không khỏi ngẩng đầu lên hỏi Nam Cung Vũ: "Sao cậu lại biết tôi thích vị trà xanh?"
Nam Cung Vũ ho nhẹ một chút, nói: "Không biết, bọn họ mua."
Viêm Dạ suy nghĩ một chút, vừa rồi hắn cũng không nhắc tới trong điện thoại, chắc đúng là trùng hợp đi, với lại quan tâm nhiều như thế làm gì, ăn trước đã.
Bánh ga tô rất nhanh chóng đã tiêu diệt, Viêm Dạ kỳ thực còn chưa no lắm, bất quá ít nhất cũng không đói bụng. Thế là Nam Cung Vũ nói: "Đi thôi, trở về lớp học."
"Không phải chứ, cậu bỏ một tiết học chỉ để dẫn tôi đi ăn hả?!" Viêm Dạ có cảm giác có chút khó tin.
Dĩ nhiên là không phải. Nam Cung Vũ lúc trước chạy trốn thuần túy chỉ là vì tránh nữ chính Lam Tuyết Nhi, mà kéo theo Viêm Dạ chỉ là bởi vì nhìn bộ dạng đáng thương kia thì có chút khó chịu. Đến nỗi gọi thức ăn cho Viêm Dạ chỉ là không đành lòng nhìn cậu đói bụng nên tâm huyết dâng trào mà thôi. Hiện tại không sao rồi thì đương nhiên phải trở về lớp học, lớp đệ nhất luôn phải làm tốt công tác tôn sư trọng đạo, tuyệt đối không được giống như anh họ của mình!
Bất quá ngoài miệng Nam Cung Vũ lại nói là: "Hừm, cậu đói bụng sau đó lên lớp không thể tập trung tinh thần, cuối cùng vẫn là liên lụy đến tôi phải dạy kèm thêm cho cậu."
Viêm Dạ nghe xong thì bĩu môi, hừ một tiếng.
Sau đó hai người liền trở về lớp học.
Không lãng mạn chút nào cả!
Viêm Dạ không nghĩ đến, sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời Nam Cung Vũ trở lại lớp học như vậy, sau đó lại nghiêm túc mà nghe giáo viên giảng bài. Tựa hồ bắt đầu từ ngày nghe theo lời hắn quay về bộ dạng đoan chính, thì bây giờ vẫn luôn rất nghe lời...
Phía trước đã nói, Nam Cung Vũ gần đây rất bận.
Hắn gần đây đúng thật là rất bận bịu -- nam chủ quân thao hắn? Đương nhiên không phải, mà là nam chính quân đang sai bảo hắn không một chút mềm lòng.
Nam Cung Vũ đang bận chuyện dạ hội vào đêm giáng sinh, có lúc đi tìm Viêm Dạ, cũng đã tám chín giờ tối.
Viêm Dạ ngược lại thật là biết điều, cũng không vì Nam Cung Vũ không đến mà không học tập.
Nam Cung Vũ phá thiên hoang địa khen cậu một chút: "Không tồi."
Viêm Dạ nghĩ, khen nhiều thêm vài câu sẽ chết sao?
Thế là bên trong sự bận rộn của nam ba quân, dạ hội giáng sinh cuối cùng cũng đến.
Đơn giản đây cũng chỉ là một buổi tụ tập ăn uống nói nhảm rồi kéo nhau ra khiêu vũ. Trong mắt của Tô Nghiêu, tẻ nhạt vô cùng, đối với Viêm Dạ thì cũng gần như vậy -- bởi vì không cần cậu phải đi ra ngoài giao tiếp các loại, nên cậu cũng sẽ không đi giao tiếp các loại luôn -- cậu rất đơn giản, dù có người mời cũng không nhảy.
Thế là trong buổi dạ hội, Viêm Dạ vẫn ở cùng Tô Nghiêu ngồi trong góc ngây người, Tô Nghiêu ăn thịt, cậu ăn đồ ngọt, vô cùng hài hòa.
"Thế rốt cuộc là tại sao cậu lại ở chỗ này?" Tô Nghiêu hỏi
"Nam Cung nói tôi đến đây bảo vệ cậu." Kỳ thực lại không phải.
"Thế sao cậu không đi bảo vệ Lam Tuyết Nhi?"
"..." Động tác ăn đồ ăn của Viêm Dạ chợt ngừng lại, rồi tiếp tục tăng nhanh tốc độ, rất có loại cảm giác ăn uống quá độ rượu chè bê tha.
"Cậu từ bỏ cô ta?"
"... Ừ."
Nghe được tin tức này, không biết tại sao Tô Nghiêu lại có cảm giác vui vẻ đến kỳ lạ, bất quá vì không muốn bị nhìn ra nên tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại. Cũng không muốn nam 2 quân thẹn qúa hóa giận, thế là cậu liền dời đề tài đi chỗ khác: "Gần đây theo Nam Cung Vũ học kèm, cảm giác thế nào?"
"Hắn? Tên kia quả thực là ma quỷ! Không đến 12 nhất quyết không để cho tôi đi ngủ!" Vừa nhắc tới Nam Cung Vũ, Viêm Dạ liền bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: "Một ngày nào đó tôi muốn làm cho hắn nếm thử cảm giác này!"
"... Không phải cậu ta cũng bồi cậu đến 12 giờ sao?"
"..."
Bất quá thoạt nhìn đã quên mất mong muốn học bù lúc đầu rồi thì phải, Tô Nghiêu nghĩ.
"Này, cậu cứ ngồi ở đây ăn đồ ăn, không...cùng Âu Dương Thuấn kia đi khiêu vũ sao?"
"Không nhảy."
"Tại sao?"
"Quá dễ kéo cừu hận."
"Vậy cậu nhìn hắn ta đi khiêu vũ nói chuyện với những cô gái khác, sẽ không ăn dấm chua sao?" Không biết tại sao, lúc nói ra lời này, đôi mắt của Viêm Dạ lại nhìn Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ đang nói chuyện với một bạn nữ, khoảng cách quá xa với lại đại sảnh cũng quá ấm ĩ, cũng không biết nói cái gì, bất quá dáng vẻ của hai người thoạt nhìn đều rất vui vẻ. Viêm Dạ nghĩ, hừ, đây chính là cái gọi là thân sĩ đi, thật làm ra vẻ.
Tô Nghiêu nghe Viêm Dạ nói như vậy, nở nụ cười nói: "Ngược lại hắn cũng không thích các cô ấy. Hơn nữa hắn nói đêm nay sẽ không tùy tiện cùng người khác khiêu vũ."
"Hừ hừ, nói cách khác nếu như hắn nhảy, cậu vẫn biết ghen đi." Viêm Dạ vẫn còn nắm lấy điểm ấy không thả.
= = Tô Nghiêu cảm thấy người này... quả thực không muốn phun tào, ấu trĩ.
Thế là Tô Nghiêu không nói lời nào, sau đó liền nhìn thấy cách đó không xa Lam Tuyết Nhi ăn mặc rất xinh đẹp từ từ đi vào cửa.
-- Điểm đặc biệt đầu tiên của nữ chính, rất thích đến muộn.
Chỉ thấy Lam Tuyết Nhi nhìn chung quanh một chút, cuối cùng phát hiện Nam Cung Vũ đang nói chuyện vơi một cô gái khác, lông mày tựa hồ nhíu chặt một chút, sau đó liền triển khai, bước nhanh về phía Nam Cung Vũ.
Tô Nghiêu bảo Viêm Dạ đừng ăn nữa chờ xem kịch vui.
Viêm Dạ nhìn về phía Nam Cung Vũ bên kia, chỉ thấy Lam Tuyết Nhi tiến lên chào hỏi Nam Cung Vũ, mà vào lúc này Âu Dương Thuấn cũng tới đây, cô gái lúc trước nói chuyện với Nam Cung nói được mấy câu sau đó liền cùng Âu Dương Thuấn ra khiêu vũ, thế là để lại Nam Cung Vũ cùng với Lam Tuyết Nhi. Lam Tuyết Nhi tựa hồ cũng đang mời Nam Cung Vũ đi khiêu vũ, bất quá Nam Cung Vũ không đáp ứng, nhưng mà Lam Tuyết Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục quấn quanh lấy Nam Cung Vũ.
Không biết tại sao, Viêm Dạ nhìn thấy trong lòng có chút buồn bực.
"Hắn cũng giúp cậu học tập hơn một tháng, cậu không đi giúp hắn một chút sao?" Tô Nghiêu nói.
"Tại sao?" Tuy rằng hỏi như thế, bất quá bên trong ngữ khí của Viêm Dạ không có một chút cảm giác gì gọi là "tôi mới không đi", ngược lại lại đang đợi Tô Nghiêu cho cậu một cái lý do thích hợp.
"Cậu nhìn bộ dạng phiền chán của hắn kìa... Hơn nữa nếu thật sự hắn bị Lam Tuyết Nhi theo đuổi tới tay, sau này không thể dạy thêm cho cậu được nữa."
"Há, vậy tôi đi đây." Viêm Dạ tựa hồ không chút nào cảm thấy câu nói "sau này không thể dạy thêm cho cậu nữa" có vấn đề ở chỗ nào.
Viêm Dạ đi tới liền nghe được Lam Tuyết Nhi đang làm nũng bán manh với Nam Cung Vũ: "Chỉ nhảy một lần thôi mà ~ "
Rõ ràng trước đây, nếu Lam Tuyết Nhi cũng nói chuyện như thế vơi mình, mình cũng sẽ có loại cảm giác lâng lâng khó tả, tại sao hiện tại lại muốn nổi da gà vậy trời?
Viêm Dạ nổi da gà, run lên một chút, sau đó tiến lên phía trước nói: "Nam Cung, thì ra cậu ở đây, tôi tìm cậu đã lâu rồi."
Nam Cung Vũ:...
Viêm Dạ tự mình cũng:...
Này có thể giả vờ một chút chứ.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Bất quá rất nhanh, Nam Cung Vũ liền phối hợp trả lời lại.
"Tôi..." Viêm Dạ còn chưa nghĩ ra lý do, nhìn quanh trên dưới bốn phía, đột nhiên đôi mắt lóe lên: "À, tôi tới tìm cậu đi khiêu vũ!"
"Khiêu vũ?" Nam Cung Vũ cảm thấy Viêm Dạ nghĩ ra được cái lý do này thực sự là....trình độ vô cùng thấp, không khỏi vì sự thông minh của cậu mà cảm thấy rơi lệ.
"Hừm, a, đúng, khiêu vũ, tôi không biết nhảy, cậu dạy tôi khiêu vũ đi." Lý do của Viêm Dạ nói càng ngày càng thuận miệng
"Không được! Bạn học Nam Cung phải cùng nhảy với tôi!" Nữ chính phát ra thần công.
"Được, đi thôi." Nam Cung Vũ không nhìn nữ chính, kéo Viêm Dạ đi về phía sàn nhảy. Nữ chính đứng tại chỗ dùng hết sức để giậm chân, tỏ vẻ hết sức tức giận, bất quá không ai thèm để ý đến cô ta cả.
-- Nói đi cũng phải nói lại, điểm tốt của nữ chính Mary Sue chính là vừa ra trận là làm kinh diễm cả bốn toà nhà, nam chính nam hai nam ba cũng vì đó mà thán phục đấy. Bất quá, vì nghĩ như thế nên Tô Nghiêu cũng không thèm tiếc hận cho nữ chính dù chỉ một chút.
Viêm Dạ quả nhiên không nói dối, thật sự không biết nhảy -- sau khi bị đạp lần thứ 40, Nam Cung Vũ nghĩ ra điều này.
"Được, không nhảy nữa, chúng ta đi bên kia đi." Ngược lại đã giúp hắn giải vây, có nhảy hay không cũng chả có quan hệ gì: "Thực sự là mệt chết đi được."
Nam Cung Vũ nghe xong đầu đầy hắc tuyến, đạp người khác mấy chục lần, cư nhiên còn nói mệt? Thế là hắn nói: "Không được, tôi phải dạy cậu khiêu vũ."
"Này, phải nghiêm túc như thế à?" Viêm Dạ không nghe: "Gặp dịp thì chơi, gặp dịp thì chơi thôi mà, người anh em!"
"Nếu là gặp dịp thì chơi, vậy thì phải trình diễn toàn bộ." Nam Cung Vũ đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, cho dù lại vừa bị đạp một chân.
"NO-- "
Thế là trên dạ hội có nhiều hơn hai người khác loài, đi khiêu vũ đồng tính.
Bất quá trước đây cũng không phải là không có, ngược lại cũng không có gì đặc biệt đáng giá phải kinh ngạc.
Nữ chính nhìn hai người đang khiêu vũ kia, tay nắm làn váy thật chặt, nhìn trên mặt bọn họ lơ đãng toát ra ý cười, răng cắn thật chặt.
-- lần thứ hai.
Mà Tô Nghiêu đang vây xem ở phía xa, thấy cảnh này, liền cảm thấy vô cùng thích hợp để nghe ngóng.
-- Như vậy không được, gần đây mình hình như càng ngày càng trở nên tệ hại. Tô Nghiêu tự nhủ phải nghiêm túc hơn một chút.
Sau đó cậu nhìn thấy nam chính quân đi về phía mình.
"Nhảy xong?" Tô Nghiêu hỏi.
"Hừm, người vừa rồi là chị gái của Nam Cung Vũ, cũng là chị họ của tôi."
"... Anh không cần phải giải thích nhiều như vậy." Nói ra làm như tôi đây rất dễ ghen ý.
"Sợ em hiểu lầm."
"..."
"Chúng ta cũng đi nhảy một bản đi." Mặc dù là trưng cầu ý kiến, thế nhưng nam chính quân đã lôi kéo Tô Nghiêu đi ra sàn nhảy.
"... Tại sao? Hơn nữa em sẽ không nhảy."
Nam chính quân liếc mắt nhìn bầu không khí rất tốt của nam hai quân và nam ba, nhảy lại high như vậy. Tô Nghiêu tỏ vẻ, = = đã hiểu.
Đại khái là bởi vì "hiểu ngầm" hợp tác trên vũ hội mà quan hệ giữa bọn họ càng tiến thêm một bước, nói chung, sau đó giữa Viêm Dạ và Nam Cung Vũ, bầu không khí khi học kèm có biến hóa vi diệu. Viêm Dạ cảm thấy, Nam Cung đại ma quỷ hình như trở nên ôn nhu hơn? Không, nhất định là ảo giác!
Theo kì thi học kỳ tới gần, bầu không khí học tập càng ngày càng căng thẳng. Dưới sự yêu cầu của Nam Cung Vũ, mỗi ngày vào buổi trưa Viêm Dạ cũng phải đến chỗ hắn để học.
Viêm Dạ muốn khóc, ngủ trưa của cậu cũng bị mang ra tế điện rồi.
Bởi vì học kèm trong phòng học thật sự là quá chói mắt, tương tự cũng có không ít người đeo đuổi học bá Nam Cung Vũ đương nhiên sẽ dùng lý do hỏi cái này học cái kia để có cơ hội tiếp cận hắn, cho nên Nam Cung Vũ bảo Viêm Dạ đi đến tòa văn phòng của hội học sinh... Gian phòng bên cạnh, cũng chính là phòng làm việc riêng của Nam Cung Vũ.
Ai nha, cuối cùng cũng đã đăng đường nhập thất, ý tứ cùng hàm nghĩa như bản thân của mặt chữ kia.
Lần đầu tiên đến đây, Viêm Dạ đi nhầm phòng, trực tiếp đi vào phòng làm việc của hội học sinh, cậu không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau đó liền nhìn thấy Tô Nghiêu và Âu Dương Thuấn đang chơi trò hôn nhẹ.
Viêm Dạ: = 口 = cư nhiên lại công khai ở chỗ này...
Sau đó Viêm Dạ đã bị bịt miệng mang đi.
Viêm Dạ đi vào bên trong phòng làm việc của Nam Cung Vũ, vẫn còn bày ra bộ dạng chưa tỉnh hồn.
Nam Cung Vũ nói: "Cậu không muốn sống nữa à?"
Viêm Dạ nói: "... Tôi cũng không biết bọn họ ở bên trong đó làm loại chuyện này..."
"Được rồi, lần sau chú ý một chút, trước tiên ôn tập lại đi."
"Cái kia... Tô Nghiêu không phải là mỗi buổi trưa đều ở đây đó chứ? Ôn tập? Học kèm?"
"Là ăn cơm và ngủ trưa."
"..." Viêm Dạ đột nhiên cảm thấy có chút đố kị.
"Ngày mai cậu không cần ăn cơm mà trực tiếp tới đây đi, tôi sẽ cho người đưa cơm đến, như vậy cậu cũng nhiều thời gian để ôn tập hơn."
"Há, cậu sợ tôi không vào được năm mươi vị trí đầu à? Cứ yên tâm đi, bổn đại gia nói được nhất định sẽ làm được~" Viêm Dạ cảm thấy gần đây mình biết được nhiều thứ như vậy, quả thực chính là một thiên tài!
"Cũng không biết là ai vừa mới bắt đầu đã nói năm mươi vị trí đầu là không thể."
"Hừ, khẳng định không phải là tôi!"
Nam Cung Vũ nghe xong, cười xùy một tiếng, bất quá cũng không nói gì nữa.
Thế là, mỗi ngày sau đó, anh chàng đem cơm đến hội học sinh mỗi ngày lại phải chuẩn bị thêm một phần cơm nữa.
-- Haizz, hắn rõ ràng được gọi đến để làm vệ sĩ, tại sao hiện tại lại biến thành người đưa thức ăn cơ chứ?
Mỗi ngày phong phú đều trôi qua rất nhanh, cuộc thi cuối kỳ cũng rất nhanh đã xong, thành tích cũng rất nhanh có kết quả.
Nam Cung Vũ lần đầu tiên chủ động đến xem bảng xếp hạng. Dĩ nhiên không phải nhìn của mình.
Mà Viêm Dạ đã sớm không kịp chờ đợi mà vọt tới bảng thông báo để xem thành tích chiến công hơn một tháng qua của mình.
Từ trước đến sau từng cái từng cái đều nhìn một chút, Viêm Dạ có chút căng thẳng, mà khi thấy Nam Cung Vũ đạt vị trí số một, Tô Nghiêu cư nhiên cũng xếp thứ năm, Viêm Dạ cảm thấy đây thực sự là một thế giới tràn ngập ác ý. Tiếp tục xem tiếp, nhìn thấy người thứ bốn mươi mấy, vẫn không thấy tên của chính mình, Viêm Dạ càng ngày càng sốt sắng, sau đó cuối cùng, tại vị trí năm mươi mốt thấy được tên của mình. Cùng người thứ năm mươi, chỉ kém một điểm mà thôi.
Viêm Dạ cảm giác từ đầu đến chân như bị tạt một chậu nước lạnh, trong lòng thất lạc đến lợi hại.
Viêm Dạ xoay người liền nhìn thấy Nam Cung Vũ, miệng giật giật, lại không biết nói cái gì. Bên tai ngược lại vẫn luôn có người dám than thở Viêm Dạ tiến bộ cực nhanh, mà Viêm Dạ một chút cũng không thể cao hứng nổi.
Đã nói sẽ vào năm mươi vị trí đầu rồi mà.
Viêm Dạ đi tới trước mặt Nam Cung Vũ, nói: "Xin lỗi."
Kỳ thực trong lòng cậu cũng không quá buồn bả khi không vào được năm mươi vị trí đầu, nhưng làm cho Nam Cung Vũ thất vọng cậu mới thấy lòng mình thất lạc. Cứ như, sự cố gắng hơn một tháng này đều là vô ích.
"Sao mà nhìn đáng ghét như vậy hả, nhìn cậu như vậy thì những người phải xem ngược bảng cảm thấy ra sao hả." Tô Nghiêu không biết từ từ đâu xuất hiện, nói ra như thế -- loại thái độ này cùng những tên học bá ăn chơi đập phá xong thi chỉ xếp thứ 90 thì có gì khác nhau?
"...Cậu cái tên xếp thứ 5 câm miệng!"
"Tô Nghiêu nói đúng." Nam Cung Vũ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.
Viêm Dạ:!!!
"Bất quá quả thật cậu cũng không tuân thủ ước định, cho nên học kỳ kế tiếp tục học kèm đi." Nam Cung Vũ tiếp tục nói.
Viêm Dạ nghe xong, thần sắc thất lạc trên mặt dần dần bị mừng rỡ thay thế, phảng phất như đang nói: Có thật không?!
Viêm Dạ nắm tay, nói ra lời thề son sắt: "Học kỳ sau nhất định tôi sẽ vào được năm mươi vị trí đầu!"
"Hai mươi vị trí đầu." Nam Cung Vũ nói.
Viêm Dạ hóa đá.
"Phải xếp được hai mươi vị trí đầu."
Viêm Dạ bể nát.
"Vậy hãy cố gắng lên." Trong giọng nói của Nam Cung Vũ tựa hồ mang theo một chút ý cười, nói xong câu đó liền xoay người rời đi. Viêm Dạ vội vàng chỉnh lý lại bản thân mình, sau đó đuổi theo mắng hắn thật sự là tên biến thái ma quỷ.
Tô Nghiêu ở phía sau nhìn thấy, suy tư: Hình như sau khi nghe nói tiếp tục được học bù thì cậu ta lại vui vẻ như vậy? Lẽ nào...
Thật giống như đã phát hiện ra được một bí mật to lớn, có lẽ mình lại sắp có thêm một đứa em dâu rồi.
Mà Nam Cung Vũ cư nhiên lại đáp ứng!
Viêm Dạ nghĩ, thoạt nhìn tên gia hỏa này giống như đang rất là tức giận, nhưng lại nhiệt tình một cách bất ngờ?
Thật ra trong văn phòng hội học sinh, nam chính quân đã hạ một câu giúp cậu ta học thêm, thế nên Nam Cung Vũ kia uất ức nhưng không có nơi để phát tiết nỗi đau khổ.
Bất quá nếu đã đáp ứng, thì phải làm được -- tuy rằng nhìn tiểu tử này vẫn chưa thuận mắt lắm.
"Mục tiêu là thi học kỳ phải vào được năm mươi vị trí đầu." Nam Cung Vũ dùng ngữ điệu vô cùng bình tĩnh khi nói ra câu này.
"Cậu là con nít à? Chuyện cười này hơi quá mức rồi đó!" Viêm Dạ cảm thấy Nam Cung Vũ quả thực là bị loạn đến nói bốc nói phét.
"Tôi chưa bao giờ đùa giỡn."
"Hừ, cậu ở lớp đệ nhất nên chuyện này đương nhiên chả tính là gì." Viêm Dạ nói lầm bầm.
"Cậu không tin? Vậy tôi sẽ làm cho cậu nhìn xem thử, tương tự, cậu cũng không được lười biếng."
"Được."
"Ai lười biếng là chó con."
"Cậu mới phải làm chó con!"
... Bất ngờ, loại kích tướng ấu trĩ này lại rất hữu hiệu đối với Viêm Dạ. Nghe được câu này Nam Cung Vũ suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười. Bất quá cuối cùng vẫn nhịn xuống được, chịu thôi, làm thầy giáo thì phải nghiêm túc mà.
"Đầu tiên, điều thứ nhất, quy định về dáng vẻ -- ngày mai lại đây tóc phải trở về màu đen, còn có nếu tóc quá dài, trừ điểm, không cho phép mang nhiều đồ trang sức như vậy, đồng phục cũng phải mặc đúng theo quy định..."
"Những điều này thì có liên quan gì đến học kèm?"
"Dáng vẻ không đoan chính thì sao có thái độ học tập nghiêm túc được? Vẫn là nói kỳ thực một chút quyết tâm cậu cũng không có?"
"Hừ, làm thì làm!"
Thế là, nam hai cứ như vậy mà đi lên con đường...không lối về.
Địa điểm để học kèm là ở phòng ngủ của nam hai, thời gian học bù là mỗi buổi tối các ngày trong tuần, kể cả cuối tuần. May mắn nam hai quân ở một mình một phòng, coi như là học kèm đến đêm khuya, cũng không quấy rối những người khác.
Ngày hôm sau, lúc Nam Cung Vũ gặp lại Viêm Dạ, khó có thể tin tưởng được người trước mắt này chính là cái tên ngốc lúc trước. Biến hóa này có chút lớn quá rồi.
Bởi vì sửa đổi kiểu tóc, quần áo cũng mặc chỉnh tề, cho nên ngược lại lại trở nên hơi câu nệ.
Nam Cung Vũ đứng ở cửa liên tục nhìn chằm chằm vào Viêm Dạ, nhìn đến Viêm Dạ cũng có chút ngượng ngùng: "Nhìn như vậy có phải là rất quái lạ không?"
"... Không có." Tốt vô cùng. Bất quá Nam Cung Vũ có chút ngạo kiều, câu này ngược lại không nói ra được.
"Cậu không cần phải nói miễn cưỡng như vậy, tôi hiểu mà." Ngày hôm nay mặc trang phục này đến lớp học, còn dẫn đến một trận phong ba không hề nhỏ, Viêm Dạ không hề muốn nhớ lại nữa.
"..."
Thế là buổi học kèm khô khan nhàm chán chính thức bắt đầu, mỗi ngày đều học đến hơn 12h, vừa bắt đầu Viêm Dạ còn cảm thấy mình không thể nào làm được, mà đến khi tiến hành thì thật sự muốn chết quách luôn cho rồi -- Lực Ampe lực Lorentz vòng Benzen Hydro Ribosome Giang Châu Pathetic Sigma #@$&@&
Bổ đến phía sau, cậu đã không còn tâm tư cùng thời gian để suy nghĩ từ bỏ hay không từ bỏ, câu dẫn hay không câu dẫn, cướp người hay không cướp người nữa, mỗi ngày trừ ăn với ngủ ra thời gian dư còn lại đều dồn vào học tập, đến nỗi cậu nghĩ tại sao bây giờ lại đau khổ như thế này -- suy nghĩ cùng với nhớ lại thì nguyên nhân là bởi vì tế bào não đã bị nhét đầy những từ đơn tiếng Anh, những cái khác chờ cuộc thi cuối kỳ kết thúc rồi lại nói tiếp. Mà nữ chính Lam Tuyết Nhi, cậu không nghĩ tới dù chỉ là một sợi tóc.
Cho nên mới nói, học tập chính là phương pháp tốt nhất để chữa trị chứng thất tình!
Thật ra là Lam Tuyết Nhi bởi vì ít đi một cái đuôi mà cảm thấy có chút không khỏe nên cũng có đi tìm Viêm Dạ, nhưng mà bởi vì hình tượng của Viêm Dạ thay đổi quá lớn, cô đứng ở cửa lớp quét một lần nhưng không thấy, đành bỏ qua, tiếp tục bỏ ra sức lực làm thức ăn đi theo đuổi Nam Cung Vũ -- tuy rằng Nam Cung Vũ đều từ chối thức ăn của cô, bất quá cô khẳng định với sự chân thành cùng ý chí kiên định của mình, cuối cùng Nam Cung Vũ nhất định sẽ bị cô làm cho cảm động! -- cô đã nhìn thấu bản chất của Nam Cung Vũ, tuy rằng ngoài mặt Nam Cung Vũ nhìn rất lạnh lùng không dễ dàng tiếp cận, nhưng thực chất nội tâm lại rất ôn nhu! Bằng không cũng sẽ không đưa cho mình tờ khăn giấy khi mình đang khóc kia, đàn ông tốt quả nhiên phải tranh thủ ra tay trước, nếu bị thằng đàn ông khác nhanh chân đến cướp là hỏng bét. Thế là nữ chính tiếp tục cố gắng làm thức ăn mua chuộc dạ dày nam ba quân.
Đương nhiên, tất cả những thứ này, hiện tại Viêm Dạ đều không thể quan tâm được, mà cũng không có cơ hội để quan tâm.
Tối hôm đó, thời gian đã sớm qua mười hai giờ, thế nhưng nam hai vẫn còn đang học.
Nói thật từ bên trong học tập tìm ra được không ít lạc thú, tỷ như khi giải được một đề toán, cảm giác thành công kia còn hơn gấp nhiều lần khi đánh nhau đánh thắng người khác -- Có lẽ nguyên nhân là vì bất đồng về độ khó.
"Nam Cung, qua đây nhìn đề bài này giúp tôi một chút." Hai người học kèm bổ túc hồi lâu, tựa hồ cũng trở thành bạn bè.
"Nam Cung?" Bởi vì người được gọi không có phản ứng, Viêm Dạ quay đầu đi tìm người ta, lại phát hiện người ta đã nghiêng người dựa vào trên giường của mình mà ngủ. Trên tay còn đang cầm một quyển sách được lật dở. Viêm Dạ liếc mắt... Không phải tiếng anh cũng chả phải tiếng chim, nhìn không hiểu.
Nói đến cái tên này hình như gần đây hội học sinh có rất nhiều việc thì phải, bất quá vẫn còn nhín một chút thời gian tới giúp mình học tập... Viêm Dạ cảm thấy đột nhiên mình bị cảm động. Sau đó mình lại bị chính mình chán ghét = =.
Viêm Dạ đi tới đắp mền cho Nam Cung Vũ, còn mình lại tiếp tục trở về trước bàn học đấu tranh với đề vật lý.
Lúc Viêm Dạ tỉnh lại, Nam Cung Vũ đã rời đi, mà mình lại đang nằm bên trong ổ chăn.
A, ổ chăn thật thoải mái, thật không muốn rời giường đi học. Viêm Dạ xoay người đổi tư thế một chút, nghĩ nghĩ, hình như lâu lắm rồi mình không có cúp cua... Mơ mơ màng màng lại muốn nhắm mắt ngủ thêm một chút, thì đồng hồ báo thức vang lên, lần này buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Viêm Dạ đành phải vô cùng cực khổ mà rời giường. Bất quá lôi kéo tinh thần cũng không ăn thua, cuối cùng vẫn có xu thế bị trễ, Viêm Dạ không muốn bị Nam Cung Vũ nói mình lại đi muộn này nọ, thế là bỏ qua luôn bữa ăn sáng.
Bất quá làm cho cậu không nghĩ tới chính là, trải qua một tiết học, tại lúc đói bụng sắp chuẩn bị đầu thai, Nam Cung Vũ cư nhiên lại mang đồ ăn đến cho cậu!
Viêm Dạ ngửi được hương vị liền chạy ra ngoài, cầm hộp cơm trên tay, hình như hơi ít.
Viêm Dạ không kịp chờ đợi muốn mở ra ăn ngay lập tức, thì nghe thấy Nam Cung Vũ nói: "Lam Tuyết Nhi đưa, không từ chối được, nghe nói sáng sớm cậu còn chưa ăn cơm, nên mang qua cho cậu."
Viêm Dạ nghe xong tay dừng lại một chút, đột nhiên chẳng muốn ăn nữa.
"Cậu giữ lại đi, cô ấy làm đưa cho cậu, sao cậu có thể đưa cho người khác?
"Tôi không có hứng thú, cậu không ăn thì tôi vứt đi vậy."
"Người ta nhọc nhằn khổ sở làm cho cậu, sao cậu có thể vứt đi như vậy chứ?! Cậu có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy hay không?" Viêm Dạ không biết vì cái mao gì đột nhiên lại có chút kích động.
"Vậy cô ta có nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không, tôi không muốn cô ta còn kín kín đáo đáo lén đưa cho tôi, đến trình độ đó chẳng lẽ không làm cho người khác khó chịu hay sao?"
"Tôi..." Viêm Dạ nói không ra lời.
"Xem ra cậu vẫn còn rất yêu thích cô ta, còn thay cô ta suy nghĩ đến vậy. Những gì tôi cho cậu biết trong rừng cây nhỏ chẳng lẽ lại quên hết rồi sao?" Nam Cung Vũ đột nhiên cũng cảm thấy có chút tức giận.
"Các cậu đừng vì tôi mà cãi nhau nữa!" Đột nhiên Lam Tuyết Nhi không biết từ từ đâu xuất hiện, đại khái là vừa rồi vẫn đi theo Nam Cung Vũ?
"Bạn học Viêm Dạ, tôi biết cậu yêu thích tôi, thế nhưng hiện tại người tôi thích là bạn học Nam Cung, cho nên... Chúng ta sau này cũng đừng gặp nhau nữa! Xin lỗi!" Lam Tuyết Nhi lại quay người nhìn Nam Cung Vũ nói: "Tớ sẽ không thích cậu ta, Nam Cung. Sáng sớm hôm nay, lúc cậu nhận hộp thức ăn của tớ, trong lòng tớ thật sự thật vui vẻ! Tớ..."
Lúc này Tô Nghiêu tình cờ đi qua nhà vệ sinh thuận tiện vây xem toàn bộ quá trình, Tô Nghiêu:... Cô gái này não động trước sau vẫn như một, không, so với trước đây thì càng nặng hơn.
Mà Viêm Dạ, nghe được nữ chính nói như vậy, chắc chắn sẽ bị sụp đổ -- thì ra cô ấy vẫn luôn không thích mình... Nhưng, hình như, mình cũng không quá khó chịu? Viêm Dạ cau mày sờ lên ngực, không đau, cảm giác có chút kỳ quái.
Mà Nam Cung Vũ xong không nhịn được nữa, sau khi hừ một tiếng, trực tiếp lôi Viêm Dạ đi. Nếu trong giờ lên lớp sẽ gặp phải đứa con gái này, vậy thì trốn tiết là được, dù sao anh họ trốn tiết cũng không ít, hắn đây chỉ là học theo răm rắp mà thôi. Đến nỗi Viêm Dạ... Hàng này có trốn học hay không trốn học cũng như nhau? Lần thứ hai cảm thấy đau lòng thay cho giáo viên trường quý tộc.
Viêm Dạ bị Nam Cung Vũ dẫn tới rừng cây nhỏ.
Nam Cung Vũ thích rừng cây nhỏ này cũng như Tô Nghiêu thích leo lên sân thượng.
Chờ đến khi hai người cuối cùng cũng dừng lại không đi nữa, tiết thứ hai tựa hồ đã lên lớp từ lâu rồi.
Hai người mặt đối mặt, cùng nhau:...
Một chút ý nghĩa khi trốn tiết cùng nhau cũng không có.
Trên tay Nam Cung Vũ còn cầm bữa sáng yêu dấu mà nữ chính làm cho hắn, sau đó liền nghe thấy được trong bụng Viêm Dạ phát ra tiếng kêu ục ục.
Hai người tiếp tục:...
Viêm Dạ ngồi xổm người xuống, thực sự đói bụng đến mức chịu không nỗi nữa.
Cậu nói: "Cậu không ăn thì đưa cho tôi."
Nam Cung Vũ đưa hộp cơm ra, ngay tại lúc Viêm Dạ giơ tay tiếp nhận, hắn lại rụt tay về.
"Cậu có ý gì?" Bụng rất đói làm nam hai quân có chút khó chịu.
Nam Cung Vũ không để ý tới cậu, tự mình móc điện thoại ra gọi điện cho ai đó. Hắn cư nhiên lại gọi điện cho người làm mang thức ăn vào rừng cây nhỏ! Nam hai quân cảm thấy mạch não của học bá vô cùng kỳ lạ.
Rất nhanh, thức ăn đã được đưa tới, bánh ga tô nhỏ cái loại gì đó. Mà hộp cơm Nam Cung Vũ cầm trên tay lại đưa cho anh chàng mang cơm đến: "Cầm lấy, đi xử lý đi."
Anh ta tiếp nhận hộp cơm rồi lập tức rời đi.
Viêm Dạ không quản bọn họ xử lý hộp cơm kia thế nào, đối với người đang đói bụng, trời đất bao la, ăn cơm mới là lớn nhất.
Viêm Dạ mở hộp ra, nhìn thấy trong hộp chứa là một ly trà xanh và bánh mouse, không khỏi ngẩng đầu lên hỏi Nam Cung Vũ: "Sao cậu lại biết tôi thích vị trà xanh?"
Nam Cung Vũ ho nhẹ một chút, nói: "Không biết, bọn họ mua."
Viêm Dạ suy nghĩ một chút, vừa rồi hắn cũng không nhắc tới trong điện thoại, chắc đúng là trùng hợp đi, với lại quan tâm nhiều như thế làm gì, ăn trước đã.
Bánh ga tô rất nhanh chóng đã tiêu diệt, Viêm Dạ kỳ thực còn chưa no lắm, bất quá ít nhất cũng không đói bụng. Thế là Nam Cung Vũ nói: "Đi thôi, trở về lớp học."
"Không phải chứ, cậu bỏ một tiết học chỉ để dẫn tôi đi ăn hả?!" Viêm Dạ có cảm giác có chút khó tin.
Dĩ nhiên là không phải. Nam Cung Vũ lúc trước chạy trốn thuần túy chỉ là vì tránh nữ chính Lam Tuyết Nhi, mà kéo theo Viêm Dạ chỉ là bởi vì nhìn bộ dạng đáng thương kia thì có chút khó chịu. Đến nỗi gọi thức ăn cho Viêm Dạ chỉ là không đành lòng nhìn cậu đói bụng nên tâm huyết dâng trào mà thôi. Hiện tại không sao rồi thì đương nhiên phải trở về lớp học, lớp đệ nhất luôn phải làm tốt công tác tôn sư trọng đạo, tuyệt đối không được giống như anh họ của mình!
Bất quá ngoài miệng Nam Cung Vũ lại nói là: "Hừm, cậu đói bụng sau đó lên lớp không thể tập trung tinh thần, cuối cùng vẫn là liên lụy đến tôi phải dạy kèm thêm cho cậu."
Viêm Dạ nghe xong thì bĩu môi, hừ một tiếng.
Sau đó hai người liền trở về lớp học.
Không lãng mạn chút nào cả!
Viêm Dạ không nghĩ đến, sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời Nam Cung Vũ trở lại lớp học như vậy, sau đó lại nghiêm túc mà nghe giáo viên giảng bài. Tựa hồ bắt đầu từ ngày nghe theo lời hắn quay về bộ dạng đoan chính, thì bây giờ vẫn luôn rất nghe lời...
Phía trước đã nói, Nam Cung Vũ gần đây rất bận.
Hắn gần đây đúng thật là rất bận bịu -- nam chủ quân thao hắn? Đương nhiên không phải, mà là nam chính quân đang sai bảo hắn không một chút mềm lòng.
Nam Cung Vũ đang bận chuyện dạ hội vào đêm giáng sinh, có lúc đi tìm Viêm Dạ, cũng đã tám chín giờ tối.
Viêm Dạ ngược lại thật là biết điều, cũng không vì Nam Cung Vũ không đến mà không học tập.
Nam Cung Vũ phá thiên hoang địa khen cậu một chút: "Không tồi."
Viêm Dạ nghĩ, khen nhiều thêm vài câu sẽ chết sao?
Thế là bên trong sự bận rộn của nam ba quân, dạ hội giáng sinh cuối cùng cũng đến.
Đơn giản đây cũng chỉ là một buổi tụ tập ăn uống nói nhảm rồi kéo nhau ra khiêu vũ. Trong mắt của Tô Nghiêu, tẻ nhạt vô cùng, đối với Viêm Dạ thì cũng gần như vậy -- bởi vì không cần cậu phải đi ra ngoài giao tiếp các loại, nên cậu cũng sẽ không đi giao tiếp các loại luôn -- cậu rất đơn giản, dù có người mời cũng không nhảy.
Thế là trong buổi dạ hội, Viêm Dạ vẫn ở cùng Tô Nghiêu ngồi trong góc ngây người, Tô Nghiêu ăn thịt, cậu ăn đồ ngọt, vô cùng hài hòa.
"Thế rốt cuộc là tại sao cậu lại ở chỗ này?" Tô Nghiêu hỏi
"Nam Cung nói tôi đến đây bảo vệ cậu." Kỳ thực lại không phải.
"Thế sao cậu không đi bảo vệ Lam Tuyết Nhi?"
"..." Động tác ăn đồ ăn của Viêm Dạ chợt ngừng lại, rồi tiếp tục tăng nhanh tốc độ, rất có loại cảm giác ăn uống quá độ rượu chè bê tha.
"Cậu từ bỏ cô ta?"
"... Ừ."
Nghe được tin tức này, không biết tại sao Tô Nghiêu lại có cảm giác vui vẻ đến kỳ lạ, bất quá vì không muốn bị nhìn ra nên tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại. Cũng không muốn nam 2 quân thẹn qúa hóa giận, thế là cậu liền dời đề tài đi chỗ khác: "Gần đây theo Nam Cung Vũ học kèm, cảm giác thế nào?"
"Hắn? Tên kia quả thực là ma quỷ! Không đến 12 nhất quyết không để cho tôi đi ngủ!" Vừa nhắc tới Nam Cung Vũ, Viêm Dạ liền bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: "Một ngày nào đó tôi muốn làm cho hắn nếm thử cảm giác này!"
"... Không phải cậu ta cũng bồi cậu đến 12 giờ sao?"
"..."
Bất quá thoạt nhìn đã quên mất mong muốn học bù lúc đầu rồi thì phải, Tô Nghiêu nghĩ.
"Này, cậu cứ ngồi ở đây ăn đồ ăn, không...cùng Âu Dương Thuấn kia đi khiêu vũ sao?"
"Không nhảy."
"Tại sao?"
"Quá dễ kéo cừu hận."
"Vậy cậu nhìn hắn ta đi khiêu vũ nói chuyện với những cô gái khác, sẽ không ăn dấm chua sao?" Không biết tại sao, lúc nói ra lời này, đôi mắt của Viêm Dạ lại nhìn Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ đang nói chuyện với một bạn nữ, khoảng cách quá xa với lại đại sảnh cũng quá ấm ĩ, cũng không biết nói cái gì, bất quá dáng vẻ của hai người thoạt nhìn đều rất vui vẻ. Viêm Dạ nghĩ, hừ, đây chính là cái gọi là thân sĩ đi, thật làm ra vẻ.
Tô Nghiêu nghe Viêm Dạ nói như vậy, nở nụ cười nói: "Ngược lại hắn cũng không thích các cô ấy. Hơn nữa hắn nói đêm nay sẽ không tùy tiện cùng người khác khiêu vũ."
"Hừ hừ, nói cách khác nếu như hắn nhảy, cậu vẫn biết ghen đi." Viêm Dạ vẫn còn nắm lấy điểm ấy không thả.
= = Tô Nghiêu cảm thấy người này... quả thực không muốn phun tào, ấu trĩ.
Thế là Tô Nghiêu không nói lời nào, sau đó liền nhìn thấy cách đó không xa Lam Tuyết Nhi ăn mặc rất xinh đẹp từ từ đi vào cửa.
-- Điểm đặc biệt đầu tiên của nữ chính, rất thích đến muộn.
Chỉ thấy Lam Tuyết Nhi nhìn chung quanh một chút, cuối cùng phát hiện Nam Cung Vũ đang nói chuyện vơi một cô gái khác, lông mày tựa hồ nhíu chặt một chút, sau đó liền triển khai, bước nhanh về phía Nam Cung Vũ.
Tô Nghiêu bảo Viêm Dạ đừng ăn nữa chờ xem kịch vui.
Viêm Dạ nhìn về phía Nam Cung Vũ bên kia, chỉ thấy Lam Tuyết Nhi tiến lên chào hỏi Nam Cung Vũ, mà vào lúc này Âu Dương Thuấn cũng tới đây, cô gái lúc trước nói chuyện với Nam Cung nói được mấy câu sau đó liền cùng Âu Dương Thuấn ra khiêu vũ, thế là để lại Nam Cung Vũ cùng với Lam Tuyết Nhi. Lam Tuyết Nhi tựa hồ cũng đang mời Nam Cung Vũ đi khiêu vũ, bất quá Nam Cung Vũ không đáp ứng, nhưng mà Lam Tuyết Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục quấn quanh lấy Nam Cung Vũ.
Không biết tại sao, Viêm Dạ nhìn thấy trong lòng có chút buồn bực.
"Hắn cũng giúp cậu học tập hơn một tháng, cậu không đi giúp hắn một chút sao?" Tô Nghiêu nói.
"Tại sao?" Tuy rằng hỏi như thế, bất quá bên trong ngữ khí của Viêm Dạ không có một chút cảm giác gì gọi là "tôi mới không đi", ngược lại lại đang đợi Tô Nghiêu cho cậu một cái lý do thích hợp.
"Cậu nhìn bộ dạng phiền chán của hắn kìa... Hơn nữa nếu thật sự hắn bị Lam Tuyết Nhi theo đuổi tới tay, sau này không thể dạy thêm cho cậu được nữa."
"Há, vậy tôi đi đây." Viêm Dạ tựa hồ không chút nào cảm thấy câu nói "sau này không thể dạy thêm cho cậu nữa" có vấn đề ở chỗ nào.
Viêm Dạ đi tới liền nghe được Lam Tuyết Nhi đang làm nũng bán manh với Nam Cung Vũ: "Chỉ nhảy một lần thôi mà ~ "
Rõ ràng trước đây, nếu Lam Tuyết Nhi cũng nói chuyện như thế vơi mình, mình cũng sẽ có loại cảm giác lâng lâng khó tả, tại sao hiện tại lại muốn nổi da gà vậy trời?
Viêm Dạ nổi da gà, run lên một chút, sau đó tiến lên phía trước nói: "Nam Cung, thì ra cậu ở đây, tôi tìm cậu đã lâu rồi."
Nam Cung Vũ:...
Viêm Dạ tự mình cũng:...
Này có thể giả vờ một chút chứ.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Bất quá rất nhanh, Nam Cung Vũ liền phối hợp trả lời lại.
"Tôi..." Viêm Dạ còn chưa nghĩ ra lý do, nhìn quanh trên dưới bốn phía, đột nhiên đôi mắt lóe lên: "À, tôi tới tìm cậu đi khiêu vũ!"
"Khiêu vũ?" Nam Cung Vũ cảm thấy Viêm Dạ nghĩ ra được cái lý do này thực sự là....trình độ vô cùng thấp, không khỏi vì sự thông minh của cậu mà cảm thấy rơi lệ.
"Hừm, a, đúng, khiêu vũ, tôi không biết nhảy, cậu dạy tôi khiêu vũ đi." Lý do của Viêm Dạ nói càng ngày càng thuận miệng
"Không được! Bạn học Nam Cung phải cùng nhảy với tôi!" Nữ chính phát ra thần công.
"Được, đi thôi." Nam Cung Vũ không nhìn nữ chính, kéo Viêm Dạ đi về phía sàn nhảy. Nữ chính đứng tại chỗ dùng hết sức để giậm chân, tỏ vẻ hết sức tức giận, bất quá không ai thèm để ý đến cô ta cả.
-- Nói đi cũng phải nói lại, điểm tốt của nữ chính Mary Sue chính là vừa ra trận là làm kinh diễm cả bốn toà nhà, nam chính nam hai nam ba cũng vì đó mà thán phục đấy. Bất quá, vì nghĩ như thế nên Tô Nghiêu cũng không thèm tiếc hận cho nữ chính dù chỉ một chút.
Viêm Dạ quả nhiên không nói dối, thật sự không biết nhảy -- sau khi bị đạp lần thứ 40, Nam Cung Vũ nghĩ ra điều này.
"Được, không nhảy nữa, chúng ta đi bên kia đi." Ngược lại đã giúp hắn giải vây, có nhảy hay không cũng chả có quan hệ gì: "Thực sự là mệt chết đi được."
Nam Cung Vũ nghe xong đầu đầy hắc tuyến, đạp người khác mấy chục lần, cư nhiên còn nói mệt? Thế là hắn nói: "Không được, tôi phải dạy cậu khiêu vũ."
"Này, phải nghiêm túc như thế à?" Viêm Dạ không nghe: "Gặp dịp thì chơi, gặp dịp thì chơi thôi mà, người anh em!"
"Nếu là gặp dịp thì chơi, vậy thì phải trình diễn toàn bộ." Nam Cung Vũ đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, cho dù lại vừa bị đạp một chân.
"NO-- "
Thế là trên dạ hội có nhiều hơn hai người khác loài, đi khiêu vũ đồng tính.
Bất quá trước đây cũng không phải là không có, ngược lại cũng không có gì đặc biệt đáng giá phải kinh ngạc.
Nữ chính nhìn hai người đang khiêu vũ kia, tay nắm làn váy thật chặt, nhìn trên mặt bọn họ lơ đãng toát ra ý cười, răng cắn thật chặt.
-- lần thứ hai.
Mà Tô Nghiêu đang vây xem ở phía xa, thấy cảnh này, liền cảm thấy vô cùng thích hợp để nghe ngóng.
-- Như vậy không được, gần đây mình hình như càng ngày càng trở nên tệ hại. Tô Nghiêu tự nhủ phải nghiêm túc hơn một chút.
Sau đó cậu nhìn thấy nam chính quân đi về phía mình.
"Nhảy xong?" Tô Nghiêu hỏi.
"Hừm, người vừa rồi là chị gái của Nam Cung Vũ, cũng là chị họ của tôi."
"... Anh không cần phải giải thích nhiều như vậy." Nói ra làm như tôi đây rất dễ ghen ý.
"Sợ em hiểu lầm."
"..."
"Chúng ta cũng đi nhảy một bản đi." Mặc dù là trưng cầu ý kiến, thế nhưng nam chính quân đã lôi kéo Tô Nghiêu đi ra sàn nhảy.
"... Tại sao? Hơn nữa em sẽ không nhảy."
Nam chính quân liếc mắt nhìn bầu không khí rất tốt của nam hai quân và nam ba, nhảy lại high như vậy. Tô Nghiêu tỏ vẻ, = = đã hiểu.
Đại khái là bởi vì "hiểu ngầm" hợp tác trên vũ hội mà quan hệ giữa bọn họ càng tiến thêm một bước, nói chung, sau đó giữa Viêm Dạ và Nam Cung Vũ, bầu không khí khi học kèm có biến hóa vi diệu. Viêm Dạ cảm thấy, Nam Cung đại ma quỷ hình như trở nên ôn nhu hơn? Không, nhất định là ảo giác!
Theo kì thi học kỳ tới gần, bầu không khí học tập càng ngày càng căng thẳng. Dưới sự yêu cầu của Nam Cung Vũ, mỗi ngày vào buổi trưa Viêm Dạ cũng phải đến chỗ hắn để học.
Viêm Dạ muốn khóc, ngủ trưa của cậu cũng bị mang ra tế điện rồi.
Bởi vì học kèm trong phòng học thật sự là quá chói mắt, tương tự cũng có không ít người đeo đuổi học bá Nam Cung Vũ đương nhiên sẽ dùng lý do hỏi cái này học cái kia để có cơ hội tiếp cận hắn, cho nên Nam Cung Vũ bảo Viêm Dạ đi đến tòa văn phòng của hội học sinh... Gian phòng bên cạnh, cũng chính là phòng làm việc riêng của Nam Cung Vũ.
Ai nha, cuối cùng cũng đã đăng đường nhập thất, ý tứ cùng hàm nghĩa như bản thân của mặt chữ kia.
Lần đầu tiên đến đây, Viêm Dạ đi nhầm phòng, trực tiếp đi vào phòng làm việc của hội học sinh, cậu không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau đó liền nhìn thấy Tô Nghiêu và Âu Dương Thuấn đang chơi trò hôn nhẹ.
Viêm Dạ: = 口 = cư nhiên lại công khai ở chỗ này...
Sau đó Viêm Dạ đã bị bịt miệng mang đi.
Viêm Dạ đi vào bên trong phòng làm việc của Nam Cung Vũ, vẫn còn bày ra bộ dạng chưa tỉnh hồn.
Nam Cung Vũ nói: "Cậu không muốn sống nữa à?"
Viêm Dạ nói: "... Tôi cũng không biết bọn họ ở bên trong đó làm loại chuyện này..."
"Được rồi, lần sau chú ý một chút, trước tiên ôn tập lại đi."
"Cái kia... Tô Nghiêu không phải là mỗi buổi trưa đều ở đây đó chứ? Ôn tập? Học kèm?"
"Là ăn cơm và ngủ trưa."
"..." Viêm Dạ đột nhiên cảm thấy có chút đố kị.
"Ngày mai cậu không cần ăn cơm mà trực tiếp tới đây đi, tôi sẽ cho người đưa cơm đến, như vậy cậu cũng nhiều thời gian để ôn tập hơn."
"Há, cậu sợ tôi không vào được năm mươi vị trí đầu à? Cứ yên tâm đi, bổn đại gia nói được nhất định sẽ làm được~" Viêm Dạ cảm thấy gần đây mình biết được nhiều thứ như vậy, quả thực chính là một thiên tài!
"Cũng không biết là ai vừa mới bắt đầu đã nói năm mươi vị trí đầu là không thể."
"Hừ, khẳng định không phải là tôi!"
Nam Cung Vũ nghe xong, cười xùy một tiếng, bất quá cũng không nói gì nữa.
Thế là, mỗi ngày sau đó, anh chàng đem cơm đến hội học sinh mỗi ngày lại phải chuẩn bị thêm một phần cơm nữa.
-- Haizz, hắn rõ ràng được gọi đến để làm vệ sĩ, tại sao hiện tại lại biến thành người đưa thức ăn cơ chứ?
Mỗi ngày phong phú đều trôi qua rất nhanh, cuộc thi cuối kỳ cũng rất nhanh đã xong, thành tích cũng rất nhanh có kết quả.
Nam Cung Vũ lần đầu tiên chủ động đến xem bảng xếp hạng. Dĩ nhiên không phải nhìn của mình.
Mà Viêm Dạ đã sớm không kịp chờ đợi mà vọt tới bảng thông báo để xem thành tích chiến công hơn một tháng qua của mình.
Từ trước đến sau từng cái từng cái đều nhìn một chút, Viêm Dạ có chút căng thẳng, mà khi thấy Nam Cung Vũ đạt vị trí số một, Tô Nghiêu cư nhiên cũng xếp thứ năm, Viêm Dạ cảm thấy đây thực sự là một thế giới tràn ngập ác ý. Tiếp tục xem tiếp, nhìn thấy người thứ bốn mươi mấy, vẫn không thấy tên của chính mình, Viêm Dạ càng ngày càng sốt sắng, sau đó cuối cùng, tại vị trí năm mươi mốt thấy được tên của mình. Cùng người thứ năm mươi, chỉ kém một điểm mà thôi.
Viêm Dạ cảm giác từ đầu đến chân như bị tạt một chậu nước lạnh, trong lòng thất lạc đến lợi hại.
Viêm Dạ xoay người liền nhìn thấy Nam Cung Vũ, miệng giật giật, lại không biết nói cái gì. Bên tai ngược lại vẫn luôn có người dám than thở Viêm Dạ tiến bộ cực nhanh, mà Viêm Dạ một chút cũng không thể cao hứng nổi.
Đã nói sẽ vào năm mươi vị trí đầu rồi mà.
Viêm Dạ đi tới trước mặt Nam Cung Vũ, nói: "Xin lỗi."
Kỳ thực trong lòng cậu cũng không quá buồn bả khi không vào được năm mươi vị trí đầu, nhưng làm cho Nam Cung Vũ thất vọng cậu mới thấy lòng mình thất lạc. Cứ như, sự cố gắng hơn một tháng này đều là vô ích.
"Sao mà nhìn đáng ghét như vậy hả, nhìn cậu như vậy thì những người phải xem ngược bảng cảm thấy ra sao hả." Tô Nghiêu không biết từ từ đâu xuất hiện, nói ra như thế -- loại thái độ này cùng những tên học bá ăn chơi đập phá xong thi chỉ xếp thứ 90 thì có gì khác nhau?
"...Cậu cái tên xếp thứ 5 câm miệng!"
"Tô Nghiêu nói đúng." Nam Cung Vũ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.
Viêm Dạ:!!!
"Bất quá quả thật cậu cũng không tuân thủ ước định, cho nên học kỳ kế tiếp tục học kèm đi." Nam Cung Vũ tiếp tục nói.
Viêm Dạ nghe xong, thần sắc thất lạc trên mặt dần dần bị mừng rỡ thay thế, phảng phất như đang nói: Có thật không?!
Viêm Dạ nắm tay, nói ra lời thề son sắt: "Học kỳ sau nhất định tôi sẽ vào được năm mươi vị trí đầu!"
"Hai mươi vị trí đầu." Nam Cung Vũ nói.
Viêm Dạ hóa đá.
"Phải xếp được hai mươi vị trí đầu."
Viêm Dạ bể nát.
"Vậy hãy cố gắng lên." Trong giọng nói của Nam Cung Vũ tựa hồ mang theo một chút ý cười, nói xong câu đó liền xoay người rời đi. Viêm Dạ vội vàng chỉnh lý lại bản thân mình, sau đó đuổi theo mắng hắn thật sự là tên biến thái ma quỷ.
Tô Nghiêu ở phía sau nhìn thấy, suy tư: Hình như sau khi nghe nói tiếp tục được học bù thì cậu ta lại vui vẻ như vậy? Lẽ nào...
Thật giống như đã phát hiện ra được một bí mật to lớn, có lẽ mình lại sắp có thêm một đứa em dâu rồi.