Người bán hàng này tên là Trần Viên Viên, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người tốt, thông đồng cùng quản lí nơi này, bình thường khá kiêu ngạo, cũng không đem người khác để vào mắt. Thấy kẻ có tiền thì nịnh nọt, thấy người nghèo thì xem thường, đúng chuẩn là chó săn ăn mềm sợ cứng.
Hiện giờ thấy Bạch Tiểu Hoa không những không làm theo những lời mình nói, còn đòi xem bộ mới nhất, trong lòng nhất thời không thoải mái đứng lên
Nhìn cô ta bộ dạng ăn mày, còn muốn xem bộ mới nhất giá tiền trên trời như vậy. Trần Viên Viên trong lòng vô cùng khinh bỉ, nhưng vẫn sải giày cao gót, chống nạnh xoay cánh tay tiêu sái đến quầy chuyên doanh bên này, kiêu ngạo nói, "Nơi này đều là hàng mới nhất, quý khách từ từ chọn, đừng trách tôi không nhắc nhở ngài, một kiện quần áo nơi này có thể đủ cho ngài ăn cơm trong một năm đấy!"
Bạch Tiểu Hoa mỉm cười, "Cám ơn lời nhắc nhở của cô."
Nụ cười xinh đẹp của Bạch Tiểu Hoa kéo theo không ít nước miếng bán hàng của nhân viên nam. Cực phẩm a, thật sự là mỹ nữ tinh khiết tự nhiên nha!
Trần Viên Viên cũng tức giận muốn đá bay Bạch Tiểu Hoa ra ngoài..
Cười! Cười cái đầu nhà ngươi!
Bình thường Trần Viên Viên chính là hoa khôi ở dây, đi đâu cũng nhận được ánh mắt nhìn theo của nam nhân, đàn bà có chồng mà cũng dám ở trước mặt cô lên mặt. Chờ xem, trong lát nữa ngươi mua không nổi quần áo, nhìn ngươi có còn bộ dạng vênh váo này nữa hay không!
Bạch Tiểu Hoa tùy tiện nhìn thoáng qua nhưng tiểu bảo thì tỏ vẻ rất hài lòng, "Phiền cô đem những thứ này gói lại hết, mẹ ta nhìn thứ nào cũng thấy đẹp ."
"WTF?" Trần Viên Viên còn tưởng rằng chính mình nghe lầm , "Ngài vừa mới nói cái gì?"
Tiểu Bảo liếc nàng một cái, khinh thường nói, "Chẳng những không đẹp bằng mẹ ta, lỗ tai còn không được tốt nữa chứ. Ta nói, cô đem toàn bộ quần áo gói lại, mẹ ta lấy hết , Đã hiểu chưa, nữ nhân điếc!"
Khóe miệng Trần Viên Viên run run, chỉ vào tiểu bảo mắng, "Ngươi tiểu tử thúi này, dám chửa ta điếc? Hai người mẹ con các ngươi đến gây rối phải không? Lại còn gói hết toàn bộ, các ngươi là tỷ phú hay sao? Nga. . . . . . Ta hiểu rồi, các ngươi là không có việc gì tới quấy đúng không,tai cảnh cáo các ngươi nhanh cút đi khỏi nơi này, nếu không ta gọi bảo vệ tống khứ các ngươi ra ngoài đấy! Đầu năm nay, ăn mày cũng làm bộ lên mặt, dám tơi nơi này giở trò ngang ngược"
"Cô nói ai là tên ăn mày?" Bạch Tiểu Hoa nhíu con mắt lại, một đạo hàn quang hiện lên.
Trần Viên Viên cười lạnh, "Tất nhiên là cô và con cô rồi, đứa ăn mày !"
Chát!
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Trần Viên Viên bụm mặt, đôi mắt trừng to như mắt cá chết, bi phẫn chỉ vào Bạch Tiểu Hoa, "Ngươi. . . . . . Ngươi dám đánh ta!"
Bạch Tiểu Hoa lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau lau tay, cũng không liếc mắt nhìn Trần Viên Viên một cái.
Trần Viên Viên nhìn thấy động tác của nàng , tức giận suýt bùng nổ, "Ngươi có dũng khí thì chờ ở đây cho ta!" Dứt lời, rất nhanh lấy bộ đàm ra bấm một cái, sau đó liền đáng thương hề hề khóc lóc kể lể, "Quản lí, có một mụ điên không những ở nơi này gây sự, mà còn đánh em một cái tát, ngài đến làm chủ cho em đi . . . . . . Ngài lập tức tới ngay sao? Thật tốt quá, yên tâm đi, em sẽ ngăn ả
Thu hồi điện thoại, Trần Viên Viên đột nhiên đứng lên, vô cùng kiêu ngạo kêu bảo vệ.
"Bảo vệ bảo vệ, có người ở nơi này gây sự, ngăn lại hai mẹ con này cho ta, quản lí lập tức tới xử lý ngay!"
Bốn bảo vệ nghe nói quản lí tự mình đến đây, không dám qua loa, lập tức tới đó mang Bạch Tiểu Hoa cùng tiểu Bảo vây quanh.
Hai vệ sĩ vẫn đi theo Bạch Tiểu Hoa phát hiện không thích hợp, định xông vào, nhưng vừa mới đi tới cửa, liền nhìn thấy phu nhân ra hiệu bọn họ không cần đi tới, hai người vệ sĩ đành phải lui ra phía sau, canh giữ ở cửa yên lặng theo dõi sự tình.
Vừa lúc đó, một người nam nhân mặc tây trang đen, ước chừng ba mươi tuổi nghênh ngang tiêu sái sải bước đi tới. Người này diện mạo đoan chính, nhưng là đôi mắt như kẻ trộm bất lương, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt gì cho cam.
Người này tên là Lưu Đại Cương, nhận được điện thoại của tiểu tình nhân liền lập tức chạy lại đây ngay, thực ra hắn đã muốn xuống dưới một lát, vì nhìn Bạch Tiểu Hoa đoán là người bình thường không có vai vế gì , mà diện mạo xinh đẹp hơn hẳn Trần Viên Viên, liền nổi lên tâm tư.
Chỉ thấy hắn một bộ dạng cao cao tại thượng, làm ra vẻ hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Cãi nhau thì còn ra thể thống gì nữa?"
Trần Viên Viên vừa thấy hắn đến đây, cái đuôi liền vểnh lên, nói chuyện nhỏ nhẹ mà không bỏ sót chi tiết nào, "Quản lí, ngài xem đi, chính là mụ điên xảo quyệt này, ả vừa nãy cư nhiên dám đánh em, con trai của ả còn mắng em là nữ nhân điếc, ngài làm chủ cho người ta đi ~~”
Lưu Đại Cương sao có thể không biết Trần Viên Viên là hạng người gì, vô duyên vô cớ vì cái gì người ta đánh ngươi?
"Vị khách nhân này, tục ngữ nói rất đúng, quân tử động thủ bất động khẩu, tuy rằng chúng ta là mở cửa hàng buôn bán, phục vụ nhu cầu của khách hàng là nguyên tắc tối thượng, nhưng cũng không phải là khách hàng có thể tùy ý đánh nhân viên của chúng ta!" Lưu Đại Cương vừa nói vừa chảy nước miếng, nhìn gần còn mê người hơn, lại là một thiếu phụ đã có con, gái một con trông mòn con mắt mà, càng nhìn càng thích a.
Bạch Tiểu Hoa lạnh lùng cười, vị quản lí này làm việc thật tốt, cũng không hỏi một chút nguyên nhân hậu quả liền định tội cho mình, thực rõ ràng hai người này là cùng một loại người.
"Hừ, thấy kẻ có tiền liền cúi đầu khom lưng, thấy người nghèo liền xem thường châm chọc, đó cũng là nguyên tắc của công ty các người sao?" Bạch Tiểu Hoa cũng lười cho bọn họ một cái liếc mấc, chính là phất phất tay, "Ngươi chỉ là một quản lí nho nhỏ mà thôi, còn chưa đủ tư cách cùng ta đàm phán, cho giám đốc các ngươi đến, nếu không hôm nay việc này không thể xử lý tốt được đâu."
Lưu Đại Cương thấy Bạch Tiểu Hoa xem thường mình như vậy, trong lòng có chút khó chịu, không thèm thuyết phục, trực tiếp làm mặt nghiêm nói, "Giám đốc bề bộn nhiều việc, tôi để giải quyết chuyện này đã là vinh dự cho cô lắm rồi! Bảo vệ, đem cô ta đưa đến văn phòng cho ta, đừng làm ảnh hưởng tới buôn bán!" Hừ, cô muốn đấu với tôi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chờ chốc lát đi văn phòng, xem ta thu thập ngươi như thế nào.
Bốn bảo vệ kia tay còn không có đụng phải bạch Tiểu Hoa, lại toàn bộ hôn mê bất tỉnh, nằm trên mặt đất không cử động được.
Trần Viên Viên cùng Lưu Đại Cương sửng sốt, không hẹn mà gặp cùng nhìn lại vẻ mặt lạnh nhạt cười của Bạch Tiểu Hoa, hiểu được hôm nay gặp phải là nhân vật không đơn giản .
Mà tiếng động ồn ào bên này càng lớn, quần chúng vây xem lại càng đông.
Lưu Đại Cương sắc mặt dần dần trở nên khó coi, hắn mới ba mươi tuổi, có thể ngồi trên vị trí này đã không dễ dàng gì, lại đụng phải chuyện nhỏ xé ra to như vậy. Vì thế, không chút do dự gọi một cú điện thoại.
"Nếu khách nhân hôm nay cố ý muốn gây sự, vậy đừng trách ta không khách khí ." Đàn bà thối mà, lát nữa không thể không hảo hảo dạy bảo ngươi, không đem ngươi thu vào tay làm chết đi sống lại, ta sẽ cạp đất cho ngươi xem.
"Con người của ta ghét nhất bị người khác uy hiếp, bởi vì một khi có người uy hiếp tôi, tôi chuyện gì cũng sẽ dám làm." Bạch Tiểu Hoa cười lạnh, vỗ vỗ đầu tiểu bảo, chỉ ngón tay, kiêu ngạo cuồng vọng nói, "Tiểu bảo ngoan, đem nơi này phá bỏ cho mẹ!"
Tiểu Bảo đã sớm rục rịch, từ lúc cha cho mình sử dụng loại lựu đạn cỡ nhỏ đến giờ vẫn chưa có dịp thử, thật sự là quá tốt, vừa lúc lấy nơi này thí điểm.
Nghe lời nói của Bạch Tiểu Hoa, tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, nữ nhân này là đang đùa à?
Sự thật chứng minh, nàng không có nói giỡn, bởi vì tiểu hài từ xinh đẹp bất khả tư nghị bên người nàng, thật sự từ trong người móc ra một viên. . . . . .mẹ nó, lựu đạn!
Tiểu bảo cao hứng đem lưu đạn ra, hưng phấn hỏi, "Mẹ, nơi này con thật sự có thể tùy ý cho nổ sao?"
Bạch Tiểu Hoa nhướng mày, môi đỏ mọng phun ra hai chữ, "Đương nhiên!" Dù sao có Sở Vân Hiên ở phía sau bảo kê mà.
Lưu Đại Cương cùng Trần Viên Viên cũng là sửng sốt, lập tức Trần Viên Viên nở nụ cười, "Ngươi có bệnh à! Lấy đồ giả hù dọa ra hù dọa ai hả? Ngươi nếu có thể nổ nơi này, ta đem đầu của ta cho ngươi làm cầu đá!"
Bạch Tiểu Hoa nhếch môi cười, thản nhiên nói, "Một lời đã định! Ngươi nếu dám quỵt nợ, ta liền tự mình đem đầu ngươi chém xuống dưới!"
Vừa dứt lời, một tiếng vang thật lớn xém chút xé vang lỗ tai, Trần Viên Viên biến sắc, nhìn quầy chuyên doanh mà ả phụ trách bị nổ đến hơn một phần tư, bị đả kích đến té xỉu.
Mà những người chung quanh xem náo nhiệt cũng hoảng sợ, đều đều né ra, càng xa càng tốt, sợ lan đến gần mình. Nhưng mà, lựu đạn này uy lực cũng quá nhỏ đi?
Tiểu Bảo cau mày, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn oán giận , "Hừ, tại sao qua tay mình cải tạo mà uy lực vẫn nhỏ như vậy?"
Mọi người thiếu chút nữa té xỉu, mày là ma quỷ sao?
Tiểu bảo lập tức vừa cười lên, "May mắn mình mang theo mười mấy trái!"
Mọi người điên cuồng té xỉu.
Bất quá, ai chứng kiến cũng đều biết nguyên nhân hậu quả, người bán hàng này bị như vậy cũng là xứng đáng, cho mắt chó nhà ngươi thấy, châu chấu đá cửa sắt hậu quả sẽ thế nào? Mang lựu đạn tùy thân, chắc chắn là gia tộc sau lưng rất cường hãn a! Không thể không nói, hiện tại có kịch hay, lại miễn phí, ai lại không muốn xem, dù sao không gây thương tổn cho bản thân là được.
Khuôn mặt Trần Viên Viên cùng Lưu Đại Cương tái mét, đứng ngốc một chỗ không dám động đậy, hoàn toàn không còn bộ dạng nóng nảy lúc nãy. Hai người cũng nhìn ra hai mẹ con này không phải người thường, không dàm báo cảnh sát, lỡ mà tiểu ác ma này ném một trái lựu đạn đâu lại đây, còn phải chịu sự tàn phá thêm một lần nữa sao?