Hai má nữ nhân đỏ ửng bất thường, con người tràn đầy sương mù lúc đầu trở nên ngây dại ra
Sở Vân Hiên đẩy nữ nhân kia xuống dưới, phượng mâu hiện lên một tia chán ghét, không để ý cô ta ngã nhào trên đất, lấy ra khăn nhẹ nhàng lau hai tay của mình.
Chẳng qua chỉ hỏi đường thôi mà.
Không ngờ, hiện tại nữ nhân đều quá mức hào phóng, nhìn thấy nam nhân liền bổ nhào đến ?
Sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng đi về phía con rùa nào đó đang cố gắng lùi về phía sau.
Bạch Tiểu Hoa nhắm mắt lại, từng bước một lui về phía sau, Lúc Bạch Tiểu Hoa đang cảm thấy may mắn vì mình sắp rời khỏi được chỗ thị phi này, lại đột nhiên phát hiện thân thể mình không động đậy được. Nghi hoặc mở mắt ra, lập tức nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc xinh đẹp phóng đại hiện ra trước mắt mình.
"Sao không đi nữa ?" Sở Vân Hiên nằm trên cỏ, Ngón tay lớn đè lại góc váy màu trắng, phượng mâu hẹp dài tràn đầy ý cười.
"A!" Sở Vân Hiên đột nhiên xuất hiện, làm cho Bạch Tiểu Hoa sợ tới mức trở tay không kịp, theo phản xạ tính đi chạy về đằng trước, lại vì váy bị đè lại một góc mà bắn ngược trở lại, hung hăng hướng về phía Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên cũng không nghĩ rằng sẽ phát sinh chuyện này, không kịp đề phòng liền bị Bạch Tiểu Hoa đặt ở dưới thân, thân mình mảnh khảnh bị cô va chạm như vậy, kêu lên một tiếng đau đớn, kiều mỵ mà gợi cảm .
"Xin lỗi. . . . . . vô cùng xin lỗi!" Bạch Tiểu Hoa hoảng hốt giải thích, cố gắng muốn từ trên người hắn đứng lên, không biết là bởi vì nguyên nhân khẩn trương hay là cân nặng, mới vừa đứng lên một nửa, bên chân lại trượt, mang theo một tiếng thét chói tai, Bạch Tiểu Hoa lại té ngã.
May không chết, vừa lúc ngã vào chỗ hai chân Sở Vân Hiên, mà mặt của cô, giờ phút này đặt ở bộ vị trọng yếu của nam nhân.
Cảm giác được chóp mũi của mình giống như đụng phải một khối cứng rắn nóng bỏng, Bạch Tiểu Hoa nghi hoặc mở mắt ra.
Đây là cái gì? Dùng mũi ngửi ngửi, ngửi được một loại mùi kì quá mình chưa bao giờ ngửi qua.
"Nữ sinh trường học này, đều hào phóng như vậy sao?" Thanh âm gợi cảm nhẵn mịn lại thoáng mang theo nhiều ý trêu tức chậm rãi vang lên.
"A. . . . . . Rất xin lỗi bạn, thật sự thực xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là bị hoảng sợ, sau đó liền. . . . . . liền. . . . . ." Bạch Tiểu Hoa a một tiếng, nhảy dựng lên, hai tay mất tự nhiên nắm chặt váy.
Sở Vân Hiên ngồi dậy.
Không có động tác dư thừa nào, lại hết sức tao nhã, tự nhiên, không chút nào làm ra vẻ.
"Phải nói xin lỗi là tôi, thật có lỗi dọa bạn ." Sở Vân Hiên một tay chống đỡ cằm, bởi vì nghiêng thân thể, tóc đen như thác nước rối tung, càng tăng thêm quyến rũ cùng hấp dẫn.
Lại vì màn chật vật vừa rồi, trường bào màu đỏ trượt tới bên hông, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn như ngọc.
Bạch Tiểu Hoa trừng lớn con ngươi, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ run rẩy chỉ vào khuôn mặt yêu mỵ đang cười kia, "Bạn bạn bạn. . . . . . là nam?" thứ cô vừa mới, vừa mới đụng tới không phải là . . . . .
Ánh mắt nhìn đến giữa hai chân nam nhân. . . . . .
"Đúng vậy, tôi là nam nhân hàng thật giá thật nga!" Phượng mâu nháy nháy một cái, khóe miệng xẹt qua mỉm cười.
Sở Vân Hiên nhìn nữ nhân bị kích thích tới nỗi đang đập đầu vài than cây, nghi ngờ hỏi, "Bạn đang làm cái gì?"
Bạch Tiểu Hoa khoát khoát tay, uể oải nói, "Đừng động vào tôi!"
Mười chín năm trong sạch của cô,giờ phút này đã đi không gặp lại .
"Người bị vô lễ là tôi, bạn làm trò gì vậy?"
Bạch Tiểu Hoa quay đầu trừng trắng mắt, thực hối vì hận vừa mới giải thích, "Bạn là nam, tôi là nữ, giống nhau sao?"
"Bạn bây giờ đang đổ lỗi cho tôi?" Sở Vân Hiên hơi hơi sửng sốt,sau đó lập tức nở nụ cười sung sướng, "Haha. . . . . . Thật thú vị." Đây là nữ nhân đầu tiên, nhìn thấy hắn mà không có bị mê hoặc.
Bạch Tiểu Hoa cảm thấy cuộc sống của cô tràn ngập trắc trở, vì cái gì lại gặp hết rắc rối này đến rắc rối khác, rõ ràng là ngày đầu tiên, tại sao mình lại đụng tới loại chuyện này
"Ê, bạn làm gì vậy?" Sở Vân hiên nhìn Bạch Tiểu Hoa giống như không có linh hồn, mặt đen thui đi về phía trước, tò mò hỏi.
Bạch Tiểu Hoa quay đầu lại, "Trở về phòng học, không lẽ tiếp tục ở trong này xem các ngươi biểu diễn phim cấp sao?"Khinh bỉ nói lời hợp lý hợp tình. Mặc kệ mặc kệ , cuộc sống đại học tốt đẹp nàng muốn cơ bản đã muốn tan biến ,nàng phải tự sinh tự diệt đi thôi!
"Đóng phim cấp ?" Sở Vân Hiên thì thào tự nói, lập tức nhếch môi cười, trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Tiểu Hoa tiếng cười càng lúc càng lớn, "Ha ha ha. . . . . ."
"Bạn bị điên à?" Không thể tin được, hôm nay thật sự là một ngày không thể tin được, Bạch Tiểu Hoa nghĩ.
"Này, bạn đừng đi, chờ tôi một chút." Sở Vân Hiên nhảy dựng lên, trường bào màu đỏ nhẹ nhàng tung bay, ảo mộng hoa lệ
Túm đuôi ngựa của Bạch Tiểu Hoa, nghe được cô kêu đau mới vừa lòng buông ra.
"Bạn muốn gì nữa?" Nam sinh này cũng thật kỳ quái, rõ ràng có bạn gái xinh đẹp như vậy, tại sao lại bám đuôi mình? Hơn nữa, trang phục của hắn cũng quá kỳ quái đi?
"Bạn là người dân tộc thiểu số?"
Sở Vân Hiên sửng sốt, dân tộc thiểu số? Nhìn lại y phục của mình, phượng mâu lại xẹt qua chút mỉm cười, "Ừ, đúng vậy, tôi từ nơi xa tới, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, bởi vì có chút việc nên chậm trễ, không tìm thấy người đón mình nên đi lạc mất rồi~~ ." Dứt lời, hai tròng mắt uỷ khuất, điềm đạm đáng yêu nhìn Bạch Tiểu Hoa.
"Ngày đầu tiên đến liền làm loại chuyện quan hệ nam nữ này, bạn gạt ai vậy, cho tôi là kẻ ngu sao?" Bạch Tiểu Hoa cảm thấy khó thở, ở trường biểu diễn loại chuyện như vậy, học sinh bên trong có phải hay không não tàn hết rồi?
Nhìn bộ dáng hổn hển của Bạch Tiểu Hoa, trong mắt Sở Vân Hiên ý cười càng sâu.
"Tôi thật ra hôm nay vừa mới chuyển tới học, hơn nữa tôi không có làm loại ân. . . . . . quan hệ nam nữ , vừa nãy chị kia phát sốt, tôi chỉ giúp đỡ tý thôi” Nhìn vẻ mặt Bạch Tiểu Hoa không tin, Sở Vân Hiên giải thích, "Là thật mà, không tin bạn theo tôi lại đây nhìn xem."
Bán tín bán nghi theo hắn đi vào nơi vừa nãy, đã thấy nữ sinh xinh đẹp kia quả nhiên khó thở, hai gò mà phiếm hồng, ánh mắt dại ra, cả người vô lực, trong lòng cũng hiểu rõ, đúng là mình hiểu lầm .
"Ngại quá, tình huống như vậy rất khó để người ta không hiểu lầm." Bạch Tiểu Hoa xấu hổ gãi gãi đầu, ngẩng đầu ,nói, "Cứ để chị ấy ở đây như vậy sao? Hay là đem đến phòng y tế đi”
Sở Vân Hiên lắc đầu, nhìn về phía nữ nhân kia ,trong mắt vô tình mà thờ ơ, "Vừa mới cho cô ta uống thuốc , thuốc của dân tộc thiểu số chúng tôi là thần dược, cô ta sẽ không có việc gì, chúng ta nên trở về phòng học đi."
"Vậy hả?" Bạch Tiểu Hoa cười tủm tỉm vỗ Sở Vân Hiên một chút, "Bạn cũng thật lợi hại, hì hì!"
Động tác của nàng vô cùng tự nhiên, giống như bạn bè cùng ở chung nhiều năm chào hỏi bình thường.
Sở Vân Hiên nheo lại phượng mâu, khóe miệng gợi lên, "Tôi gọi là Sở Vân hiên, mươi chín tuổi, về sau. . . . . . chiếu cố nhiều hơn nhé"
Bạch Tiểu Hoa nhìn hắn đưa tay qua, thon dài mà trắng nõn, đầu ngón tay phiếm sang bóng rực rỡ, nuốt nuốt nước miếng, có chút khẩn trương nói, "Tôi, mình gọi là Bạch Tiểu Hoa, mươi chín tuổi, về sau cũng nhờ bạn chiếu cố nhiều hơn!"
Mươi chín năm qua, mình lần đầu tiên giới thiệu mình như vậy. Trong lòng có chút ấm áp, nhiệt lưu lan tràn đến tứ chi, hóa ra đây là cảm giác có bạn bè, Bạch Tiểu Hoa nghĩ, chuyển đến trường này. . . . . . cũng không phải không tốt
. . . . . .
Gió nhẹ lướt qua, ánh tà dương trải xuống, đỏ hồng tuyệt mỹ.
Một chiếc lá rụng, theo gió bay bay, cuối cùng rơi xuống trên trán cô gái đang ngủ say.
Vẫn là bàn tay to thon dài, nhẹ nhàng gỡ phiến lá kia ra, động tác thật cẩn thận, giống như che chở âu yếm trân bảo.
Bạch Tiểu Hoa bỗng dưng mở đôi mắt hạnh câu nhân ra, con ngươi có sương mù hơi hơi nheo lại, ôm bàn tay to đang vuốt ve hai má mình, cười khẽ, "Hạ Lưu Ly, năm năm rồi, đã lâu không gặp!"
Tỉnh mộng, nhưng người trong mộng lại xuất hiện ở đời thật
Tuy rằng lúc trước đã gặp phớt qua hai lần, nhưng đây mới là lần đầu chân chính gặp mặt, cũng là lần đầu Bạch Tiểu Hoa mở miệng nói chuyện với Hạ Lưu Ly