Con ngươi của Hạ Lưu Ly sáng rỡ như ngọc, bình tĩnh nhìn khuôn mặt Bạch Tiểu Hoa, tầm mắt dừng lại trên chiếc trán trắng nõn của cô, nơi đó có một vết sẹo nhỏ nhưng đã mờ.
Bạch Tiểu Hoa tùy tiện ngồi dậy không có chút thục nữ nào, liếc mắt nhìn anh một cái hỏi, “Làm sao anh biết tôi ở chỗ này, anh theo dõi tôi?”
“Trước kia lúc anh đuổi theo em không phải lần nào em cũng trốn sau vườn hoa sao, còn ngồi đó theo dõi anh.” Hạ Lưu Ly biết mỗi lần cô buồn, bất lực hay lúc sợ hãi đều sẽ ra vườn hoa sau trường nơi có ít người qua lại ngồi.
“Ôi trời, vị thiếu gia này đúng là, đuổi theo phụ nữ như vậy mà còn làm ra vẻ hợp tình hợp lý, da mặt của anh cũng dày thật đấy, đúng là không còn lời nào để nói.” Bạch Tiểu Hoa khi nhớ tới chuyện lúc trước thì bất giác đưa tay lên vuốt ve vết sẹo trên trán tuy đã mờ nhưng cũng không thể mất đi.
Chú ý tới hành động của cô, khóe miệng Hạ Lưu Ly nhếch lên đắc ý nói, “Vết sẹo phức tạp này cũng chỉ có bổn đại gia mới có thể làm ra, không cần phải cám ơn anh đâu.”
Bạch Tiểu Hoa ngay cả liếc cũng lười lếc nhìn anh ta, đứng dậy định rời đi, “Vậy đại gia anh cứ từ từ đứng đây ngắm phong cảnh, tôi không rảnh mà ngắm cùng anh.”
Hạ Lưu Ly vội nắm lấy tay cô, dùng sức kéo thân thể mềm mại của cô ôm thật chặt vào lòng.
Khó khăn lắm mới có thời gian ở riêng, nếu anh cứ để cho cô đi như vậy thì chính anh cũng khinh bỉ chính mình.
“Em vẫn còn nóng nảy như vậy, em nhìn đi, nhìn anh một chút …” Vừa nói tay của Hạ Lưu Ly vừa vén mấy sợi tóc trên trán mình ra nơi có một vết sẹo còn sâu hơn so với Bạch Tiểu Hoa, “Năm đó em ra tay cũng không nhẹ, vết sẹo này của anh còn sâu hơn em, vậy xem như chúng ta huề đi, không nghĩ tới em lại giận lâu như vậy.”
Nhớ tới chuyện năm đó, lại thấy bộ dạng của Hạ Lưu Ly trông vô cùng oan ức, Bạch Tiểu Hoa phì một tiếng bật cười.
Nụ cười này của cô giống như ánh sáng trong đêm đen thăm thẳm, là cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa. Gương mặt nhỏ nhắn không chút trang điểm cùng với nụ cười tùy ý rất tự nhiên của cô, nụ cười ấy toát lên vẻ thanh lệ tươi đẹp vô cùng. Hạ Lưu Ly cảm thấy, những đóa hoa diễm lệ xung quanh đều thất sắc, anh cũng không còn nhìn thấy vẻ đẹp của ánh tà dương đỏ rực nơi chân trời, trong mắt anh lúc này hết thảy đều là màu xám, duy nhất chỉ còn lại là nụ cười rực rỡ thanh lệ trên gương mặt nhỏ nhắn trước mặt.
“Em không được cười như vậy.” Hạ Lưu Ly nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn tinh tế của cô hung hăng nói, “Không đúng, phải là không được phép cười như vậy trước mặt người đàn ông khác.”
Bạch Tiểu Hoa đẩy bàn tay của anh ra, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Tôi nói này đại thiếu gia, anh có bị bệnh không? Tôi như thế nào không cần anh quản? Buông tay, tôi đói bụng rồi, phải ăn cơm.” Tại sao cô cứ có cảm giác, bất kể là trước kia hay bây giờ, nói chuyện cùng với người đàn ông này đều phí hơi sức.
“Đừng nhúc nhích, nghe anh nói xong đã.” Hạ Lưu Ly ôm chặt cô trong ngực, đôi mắt sáng ngời,gương mặt nghiêm túc, viền môi trái tim xinh đẹp của anh khẽ nói, “Anh biết năm năm trước anh đối với em như vậy là không đúng, nhưng là có lý do, anh trở về nước của anh là để xử lí một số việc, không ngờ phụ vương lại cấm túc anh ba tháng, ba tháng sau khi anh quay lại tìm em nhưng không thấy, lúc đó em có biết anh như sắp phát điên, cho nên… em đừng nhìn anh giống như người xa lạ có được không? Anh thà để em mắng anh đánh anh khinh bỉ anh chứ đừng đối xử với anh như vậy. Tiểu Hoa em biết rõ tình cảm của anh dành cho em… Tiểu Hoa hãy đi cùng anh, anh sẽ bảo vệ em và con, để cho hai người cả đời được bình an hạnh phúc, anh sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em, Tiểu Hoa…”
Bạch Tiểu Hoa thẫn thờ khi nghe Hạ Lưu Ly nói xong, mặt cô không chút thay đổi nói, “Tiểu bảo không phải là con của anh.” Thấy sắc mặt anh trong nháy mắt biến thành màu đen cô hài lòng nói tiếp, “Tôi cũng sẽ không đi theo anh.”
“Tại sao?” Gương mặt tuấn tú của Hạ Lưu Ly đen lại, môi mím chặt mơ hồ áp chế lửa giận mãnh liệt.
Bạch Tiểu Hoa đẩy anh ra, từng bước đi về phía trước, mỗi bước đi giống như là con dao đâm từng nhát vào tim Hạ Lưu Ly.
“Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, nếu không phải do anh bắt đầu tất cả, vả lại anh cho là quốc vương và mẫu hậu của anh có thể tiếp nhận một đứa con gái nghèo nàn lại đắc tội với danh gia vọng tộc như tôi làm con dâu của họ sao? Từ lúc anh ra đi năm trước, chúng ta đã định là bước trên hai con đường khác biệt, nên đường tôi đi anh không đi được và con đường của anh tôi càng không thể bước lên nổi.”
“Anh mặc kệ, Hạ Lưu Ly anh bất kể người khác thấy thế nào, cũng không cần phụ vương và mẫu hậu có đồng ý hay không, cùng lắm thì anh không cần thân phận hoàng tử này nữa, em không cùng anh về nước cũng không sao chúng ta một nhà ba người có thể đi đến bất cứ đâu, có được không, được không?” Hạ Lưu Ly chạy như điên về phía Bạch Tiểu Hoa, ôm lấy cô từ phía sau, gương mặt chôn ở sau gáy cô, giống như một đứa trẻ bất lực không tìm được phương hướng thì tháo nói, “Chúng ta hãy rời đi, em chỉ cần anh là đủ rồi, nhìn thấy anh là tốt rồi…”
Bạch Tiểu Hoa nhàn nhạt thở dài một tiếng, tách từng ngón tay của anh ra, đẩy ra từng cái từng cái một.
“Hạ Lưu Ly, anh có thể hiểu chuyện một chút được không? Cũng bởi vì anh như vậy nên tôi mới càng chán ghét, cho nên… đừng dây dưa nữa, giữa chúng ta sẽ không có khả năng quay lại, anh nghe rõ không? Không có khả năng! Nhân lúc tôi chưa thay đổi chủ ý chúng ta vẫn còn là bạn, anh nên quay về đất nước của anh đi, đừng ở đây náo loạn nữa, nếu không, đến cả tình bạn này của chúng ta cũng không còn.”
Hạ Lưu Ly để mặc cho cô đẩy tay anh ra, con ngươi như bảo thạch của anh như mất đi ánh sáng, cơ thể cao ngất tuấn lãng giống như bị rút đi tất cả sức lực, suy sụp chán chường.
Như thế này là tốt rồi, như thế này là tốt lắm rồi…
Dường như trở lại năm trước, bụng của cô càng ngày càng lớn, ngoan ngoãn sống trong một căn nhà nhỏ hẹp, từng ngày từng từng ngày một chờ đợi người đàn ông ngang ngạnh nhưng lại rất trẻ con đó. Nhưng cô không đợi được anh, mà người xuất hiện trước mặt cô lại là một người phụ nữ trung niên cao quý ung dung, phong thái hoa lệ bất phàm, người phụ nữ xinh đẹp đó nhìn cô với ánh mắt vừa thương hại vừa chán ghét, sau đó ném xuống mặt cô một tấm chi phiếu.
“Hoàng thất chúng tôi có huyết thông cao quý, không phải loại phụ nữ thấp hèn như cô có thể vấy bẩn, hãy đi đi, mang theo đứa nghiệt chủng trong bụng cô rời đi đi, đây là số mệnh.”
“Lưu Ly phải lập tức kết hôn, người đang chờ nó trở về nước là vì vị hôn thê của nó. Thế nên cô hãy cầm tiền rồi biến mất đi.”
“Chuyện của cha cô liên quan rất lớn tới nhiều người, đất nước chúng tôi không muốn sa vào vũng nước đục này, nếu như cô yêu Lưu Ly thì nên nghĩ tới hạnh phúc cho nó chứ không phải làm liên lụy tới nó.”
Cô đem tấm chi phiếu xé nát ngay trước mặt người phụ nữ kia, nở một nụ cười xót xa, kéo thân thể nặng nề mệt mỏi rời xa khỏi anh và căn nhà nhỏ ước định của họ, cô đi như người không hồn, đi về phía trước mà không có mục đích…
Cô không cần tình yêu, cô rất kiên cường, cô có Tiểu Bảo, có con đường mình phải đi, cô muốn tự tay đâm chết kẻ thù đã giết cha mình. Mà Hạ Lưu Ly, anh là hoàng tử một nước, tương lai sẽ là một vị vua, ngồi bên cạnh anh sẽ là một hoàng hậu xinh đẹp, và người đó không phải là cô.
Hai người bọn họ từ lúc bắt đầu đã không đi cùng đường.
“Mẹ, mẹ không vui ạ?” Tiểu Bảo đã tan học từ lâu, ngồi nép trong bụi cỏ, đã nghe hết được toàn bộ được lời nói của Bạch Tiểu Hoa và Hạ Lưu Ly.
Bạch Tiểu Hoa nheo mắt bế lấy thân thể nhỏ nhắn kia ra, không để ý lời cầu xin tha thứ, nhéo lấy lỗ tai của con, “Dám nghe lén đúng không, nghe lén đại nhân của con nói chuyện này, xem mẹ có đánh chết con không.”
“Đau đau đau… mẹ, Tiểu Bảo không dám nữa, không dám nữa, sao mẹ nặng tay thế?” Tiểu Bảo bất mãn chu đôi môi hồng nhỏ nhắn lên, ai oán nhìn mẹ mình, “Mẹ là mẹ ghẻ à?”
Bạch Tiểu Hoa vỗ vào mông con một cái, hung tợn nói, “Đúng vậy, ta chính là mẹ kế trong truyền thuyết, nếu tiểu tử con không nghe lời, mẹ kế đây cho con một cái tát bay vào vách tường, tin không?”
Tiểu Bảo nuốt nước miếng xong hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lấy lòng, kéo tay Bạch Tiểu Hoa, “Mẹ, tiểu bảo sẽ đi theo bảo vệ mẹ, không cho bất cứ ai ăn hiếp mẹ, ở trong lòng tiểu bảo mẹ vĩnh viễn là vị trí thứ nhất, không, còn cao hơn vị trí thứ nhất nữa.”
“Mẹ có nói sẽ không thương con đâu, đi thôi chúng ta đi ăn cơm, con đói bụng chưa?” Bạch Tiểu Hoa vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo, không sao, cô có Tiểu Bảo là tốt rồi, chỉ cần có Tiểu Bảo thì cô đã có cả thế giới rồi.
“Tiểu Bảo muốn ăn hải sản.”
“Không nên ăn những thứ đó, không tốt, mẹ làm rau dưa cho con ăn nhé!”
“Tiểu Bảo xin lỗi mẹ rồi mà, sao mẹ lại mưu sát con?”
“Bốp!” Một tiếng vang thanh thúy.
“A a a… Đau chết con, mẹ là mẹ kế ngàn năm!”
Hạ Lưu Ly nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ ngày càng xa, hình ảnh cô độc của anh đứng lặng trong gió, vài sợi tóc trước trán bị gió thổi phiêu tán, vết sẹo trên trán như ẩn như hiện…