Thiên Long Hội mở yến hội, mời nhân vật nổi tiếng các nơi của xã hội.
Người nhận được thiếp mời đều có mặt, không một ai vắng mặt, này thì quan to, quý nhân, nhân vật nổi tiếng, này thì đại gia, hắc đạo, bạch đạo ‘tranh trước sợ mất chỗ’. Mà một số người không được mời đến, tức giận đến đỏ mắt.
Một buổi tiệc bình thường mà thôi, lại có thể gây nên oanh động lớn như vậy, làm cho Bạch Tiểu Hoa mắt trợn líu lưỡi.
Sở Thiếu Hoa nhìn thấy bộ dáng cô há mồm ngốc lăng, mặt mày cong lên, “Phu nhân đừng kinh ngạc như vậy, lần này sở dĩ oanh động như thế, là vì từ lúc Thiên Long Hội thành lập từ tới giờ đã mấy tram năm, đây là lần đầu tiên mở yến hội.”
“Thì ra là vậy.” Bạch Tiểu Hoa gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, rồi giật nhẹ làn váy của mình, cuốn cuốn lại tóc quăn, hít sâu một hơi.
“Phu nhân hôm nay rất đẹp!” Sở Thiếu Hoa thản nhiên cười nói.
Bạch Tiểu Hoa cười cảm kích, “Cám ơn! Đây đều là công lao của anh.” Tuy rằng hôm nay bị ép buộc suốt một buổi chiều, nhưng mà kết quả lại làm cho cô rất vừa lòng.
“Mẹ, phía dưới có rất nhiều người, hôm nay đến phiên mẹ tìm chồng, có thể quyến rũ anh đẹp trai có tiền nha.” Tiểu bảo nhìn đám người dưới lầu rộn ràng nhốn nháo, cố gắng tìm kiếm mục tiêu.
Bạch Tiểu Hoa một tay nắm lấy áo bành tô nhỏ màu trắng của Tiểu Bảo ôm lên, xấu hổ hướng Sở Thiếu Hoa cười gượng, sau đó ở bên tai Tiểu Bảo nghiến răng nghiến lợi nói, “Xú tiểu tử, con nói sai rồi, muốn chết phải không!”
Bộ dạng hôm nay của Tiểu Bảo, rất rõ ràng là vô cùng tinh xảo đáng yêu, được nhiều người để ý, mặc lễ phục làm khí chất bất phàm, mắt to tròn chớp chớp, lông mi như rẻ quạt nhấp nháy vụt sáng, càng tăng thêm bộ dáng thuần khiết vô hại ngây thơ và rực rỡ. Nhưng Bạch Tiểu Hoa thừa biết cái bề ngoài ngây thơ, chỉ để che giấu bản chất tà ác phúc hắc.
“A! Đừng mà mẹ, phía dưới có rất nhiều bạn nhỏ, mẹ làm như vậy con sẽ rất mất mặt.” Tiểu Bảo ở trong không trung, bắp chân đá loạn xạ.
Sở Thiếu Hoa nghe xong, hé miệng cười trộm, ho khan một tiếng che giấu sự luống cuống của chính mình, sau đó mở hai tay, “Phu nhân, giao tiểu thiếu gia cho tôi đi.”
“Như vậy được không? Giao cho anh......”
“Không sao, tôi sẽ bảo vệ an toàn của tiểu thiếu gia.” Sở Thiếu Hoa nhận lấy Tiểu Bảo từ trong tay Bạch Tiểu Hoa, cười nói, “Phu nhân chuẩn bị tốt sau đó thì xuống đây nhé.”
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Bạch Tiểu Tiểu Hoa giọng lẩm bẩm, “Tôi lo cho nó làm gì, thà tôi lo lắng cho người khác còn được!”
Cho dù đến tận thế, tiểu tử này cũng chắc chắn sẽ nói -- chỉ cần cho con một người phụ nữ, con có thể sáng tạo ra một thế giới.
Loại con nít như vậy, cần cô lo lắng sao?
Bạch Tiểu Hoa không muốn hấp dẫn chú ý của người khác quá mức, cho nên lặng lẽ tiến vào từ một cửa sau. Tìm một góc hẻo lánh, nhợt nhạt thưởng thức rượu đỏ.
“Đó không phải là Tiêu Lạc Hàn của tập đoàn Tiêu thị sao? Thật không ngờ, Tiêu Lạc Hàn không tham gia bất cứ tiệc tùng gì mà cũng đến đây, Thiên Long Hội thật không phải đơn giãn.”
“Tiêu Lạc Hàn! Không ngờ ngoài đời còn đẹp trai hơn trong báo, nghe nói hắn vẫn còn độc thân đó, chúng ta có nên đi thử vận may không đây?”
“Thôi khỏi đi, tôi tự biết mình mà, chẳng lẽ cậu không biết Tiêu Lạc Hàn năm nay đến một nữ nhân cũng không có sao? So với sự xinh đẹp của chúng ta, nữ nhân gia thế tốt còn rất nhiều, cậu có nghe qua ai đã từng được là phụ nữ của hắn chưa ?”
Không khí chung quanh bởi vì Tiêu Lạc Hàn mà dần sôi trào.
Hôm nay hắn vẫn đẹp trai không có một chút tỳ vết nào. Tây trang màu xám bạc, tôn lên dáng người của chủ nhân tuấn lãng cao ngất, có vẻ ổn trọng lại không mất thoải mái. Con ngươi có hồn sáng ngời, lóe ra tia cơ, mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi mím lại. Cả người tản ra hơi thở vương giả bá đạo, mặc kệ đi đến đâu, cũng có thể khiến cho mọi người nhìn lên mà quỳ lạy.
Nhìn sự điên cuồng và nhiệt tình trong mắt những nữ nhân này, Bạch Tiểu Hoa nuốt vào một ngụm rượu vang đỏ, một tay khác lấy thức ăn, hung hăng đâm xuống một khối thịt bò tươi mới, bỏ vào trong miệng từng ngụm từng ngụm ăn hết.
Khinh bỉ nuốt xuống một ngụm, toàn là làm bộ làm tịch, rõ ràng là mặt người dạ thú, ở trước mặt lão nương thì lúc nào cũng muốn lôi người ta lên giường, nửa đêm bị đá xuống, quần lót cũng mặc ngược!
“Oa! Người này là ai vậy, quá đẹp trai, màu tóc rất cá tính nha !”
“Nghe nói là hoàng tử nước Y !”
“Nghe nói cũng còn độc thân, nếu có thể câu được hắn thì quá tốt, nhưng tiếc quá, sợ là đã có hôn thê làm Vương Phi rồi !”
“Tôi kết nhất là tóc bạch kim của hắn, tại sao lại có thể đẹp như vậy, tôi yêu Thiên Long Hội quá, mời đến được nhiều cực phẩm như vậy!”
Sau khi gặt hái Tiêu Lạc Hàn, lại một đại nhân vật đi đến.
Hạ Lưu Ly áo bành tô màu xanh ngọc, ngọn đèn chiếu rọi xuống xuống tóc bạch kim, đẹp dị thường. Con người thủy tinh có nhiều điểm sáng, cánh môi hồng mềm mại gợi lên một độ cong hoàn mỹ, mang theo ý cười ngả ngớn.
Hai hàng hộ vệ mặc quân trang đi theo phía sau, Hạ Lưu Ly phất tay một cái, ý bảo bọn họ đi ra ngoài.
“Vâng!” Quân đội chỉnh tề trăm miệng một lời, bộ pháp nghiêm trang, y như huấn luyện lui ra ngoài.
Hình ảnh này làm cho phụ nữ ở đây thét chói tai, không khí nháy mắt nóng đến ngàn độ. Hạ Lưu Ly khí chất cao quý, động tác vô cùng tự nhiên, hơi thở vương giả toát ra từ trong xương, làm cho người ta không thể kháng cự.
Bạch Tiểu Hoa mắt lạnh nhìn đám nữ nhân điên cuồng này, xoay người, tiếp tục tìm kiếm đồ ăn mỹ vị, giống như mọi chuyện đều không liên quan với mình.
Giả tạo đi, lạm bộ đi, dù sao các anh đều không sợ thiên lôi đánh xuống mà.
Ngay lúc phần đông mỹ nữ nóng lòng muốn thử mời bọn họ khiêu vũ, lại thấy hai nam nhân tuấn mỹ tuyệt luân kia, hoàn toàn biết đến sự tồn tại của các cô, khẩn cấp đi đến cùng một chỗ.
Mà lúc này Bạch Tiểu Hoa đưa lưng về phía bọn họ, ăn uống vui vẻ, căn bản không biết được mình đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, không nhìn thấy ánh mắt giết người của những nữ nhân ở đây.
“Vị nữ sĩ xinh đẹp này , có thể mời em nhảy một điệu với tôi không?” Thanh âm vang lên như gió xuân làm cho cả người người ta thoải mái.
Bạch Tiểu Hoa sửng sốt, nhíu mày nhìn đôi bàn tay nam tính thon dài sạch sẽ chìa ra trước mặt.
Ngẩng đầu, đập vào là một đôi mắt mỉm cười nhu tình.
Bạch Tiểu Hoa cúi đầu, mím môi cười khẽ, lúc ngẩng đầu thì ánh mắt tràn đầy mị hoặc, đem bàn tay nhỏ bé nhu nhược không xương đặt ở trên bàn tay to kia, cười vô cùng quyến rũ nói, “Đương nhiên, rất vinh hạnh!”
Mà sắc mặt Tiêu Lạc Hàn và Hạ Lưu Ly phía sau tức thì u ám, đang muốn vươn tay ra, lại cứng ngắc ở giữa không trung.