Nhìn thấy khuôn mặt trước mắt này vì mình mà khóc đến hoa lê đái vũ, trong con ngươi của Ngọc Đường Xuân giống như bập bềnh trôi nổi theo nước mắt của cô.
Đúng là vẫn còn sợ hãi nước mắt của cô!
Rồi lại không biết an ủi cô, tay chân lúng túng, chỉ biết ôn nhu lau đi nước mắt của cô, đem cô ôm thật chặt vào trong lòng.
Lồng ngực của Ngọc Đường Xuân cũng không rắn chắc lắm, nhưng vĩnh viễn ấm áp như vậy, mang theo hương thơm dược thảo, mười phần tràn ngập sự khoan khoái
Bạch Tiểu Hoa thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình, trong lòng càng thêm bất an, cũng xem nhẹ mình giờ phút này dáng vẻ mình với hắn có bao nhiêu thân mật.
"Ngốc quá, đừng khóc!" Hắn càng an ủi càng đau lòng, nữ nhân này, thân thể nhỏ xinh, thanh âm mềm mại, trong vô thức còn toát ra nét dịu dàng, tất cả đều làm cho hắn hãm sâu trong đó, khó có thể tự kềm chế.
Hắn không sợ chết.
Ngay từ lúc mới chào đời, hắn đã có một kết cục được định trước. Cho nên từ lúc còn nhỏ tới bây giờ, đối với những ánh mắt thương hại đồng tình trong gia tộc, bản thân hắn biết hết, bởi vì biết, cho nên càng thêm chấp nhận. Một năm lại một năm trong quá khứ, hắn cũng dần dần tê dại rồi.
Sinh mệnh của chính mình mà tùy thời còn có thể mất, thì có chuyện gì đáng để cho mình lưu luyến? Cha mẹ không quan tâm, gia tộc thì tranh đấu quá nhiều.
Uổng phí cho hắn là Ngọc Đường Xuân tài năng kiêu ngạo ngất trời đó, thì đã sao? Hắn có thể cứu mạng người trong thiên hạ, nhưng không thể cứu được chính mình.
Thế giới của hắn chỉ là màu xám ảm đậm, không có sắc thái gì khác.
Cho đến khi nữ nhân năm đó xuất hiện, ngày đó, trong một giây nhất thời lúc đó ——
"Làm ơn thì làm cho trót, cứu sống tôi rồi thì đừng mong bỏ rơi tôi. . . . ." Ngữ khí kiên định, ánh mắt quật cường, khát vọng sự sống, vì thai nhi trong bụng nên dũng cảm kiên quyết đến như vậy, làm cho hắn đến bây giờ vẫn không tài nào quên được.
Nhất kiến chung tình, nhất thế trung tình.
( vừa nhìn đã yêu, một đời trung thành với tình yêu )
Hắn chưa bao giờ cảm thấy được sinh mệnh thì ra là đẹp như thế, giờ phút này, lần đầu tiên hắn hi vọng mình có thể sống sót, sống trọn vẹn sinh mệnh. Bởi vì hắn không rời khỏi nữ nhân trong lòng, hắn muốn khi cô nhớ về hắn chỉ toàn là hồi ức tốt đẹp.
Thông minh như cô, làm sao không thấy được thê lương và bi ai trong mắt Ngọc Đường Xuân, thời gian gần đây lời nói và cử chỉ của hắn càng ngày càng kỳ quái, còn có ánh mắt ôn nhu như muốn dìm chết cô trong đó
Chân tướng, thì ra là thế này sao?
"Nhất định có cách, tiểu Xuân, nhất định có cách." Bạch Tiểu Hoa ôm thật chặt vòng eo có vẻ gầy yếu của hắn, ánh mắt sáng ngời trong suốt, từng câu từng chữ nói, "Tôi sẽ cứu anh, anh cứu không được chính mình, vậy thì tới lượt tôi cứu anh."
Ngọc Đường Xuân rất rõ người phụ nữ quật cường này, một khi đã nói ra thì mười con trâu kéo cũng không quay lại được.
Chỉ có thể gật đầu cười khổ, vuốt ve cô nói, "Ừ, anh tin em”
Bạch Tiểu Hoa nắm cổ áo của hắn, kích động lay mạnh, "Thực ra anh không tin tôi có thể cứu anh đúng không, cho nên một chút hi vọng anh cũng không có, đúng không? Ánh mắt trống rỗng của anh đã sớm bán đứng anh. Ngọc Đường Xuân, anh là đàn ông, đàn ông thì phải kiên cường, tôi cmn sống được, anh vì cái gì không thể? Anh nhất định phải tin ở tôi, hiểu chưa?"
Đã từ lâu rồi, cô đã đem hắn trở thành người thân, cho hắn tồn tại trong cuộc sống của mình, hắn vừa là thầy vừa là bạn, là người nhà. Cô phải cứu hắn, không phải vì trả ơn cứu mạng của hắn, mà là bởi vì hắn là một phần sinh mệnh không thể thiếu của cô.
Ngọc Đường Xuân nhìn cô, trầm mặc rất lâu.
Trong con ngươi ảm đạm dần dần có thần sắc, không hề hoảng hốt, không hề do dự.
Cười khẽ gật đầu, ở cô bên tai nói nhỏ, "Ngốc à, anh tin em thật mà!"
Trên đời này, nữ nhân có thể cứu vớt hắn như vậy, chỉ có một người. Vô luận là thân thể, hay là linh hồn.
Cô là độc nhất vô nhị đối với hắn.
"Vậy anh phải ngoan ngoãn nói hết cho tôi biết, không được dấu diếm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc." Cô chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong ngực hắn, buồn bực nói, "Về sau nếu đau phải nói cho tôi biết, tôi sẽ đau cùng với anh."
Giống như cô năm đó cũng như vậy!
Ngọc Đường Xuân không quên, nữ nhân này không những là người phụ nữ độc nhất vô nhị, mà có vẻ như nếu là nam nhân thì cũng là người đàn ông có một không hai.
Sở Vân Hiên đột nhiên xuất hiện, việc này nằm trong dự liệu của Ngọc Đường Xuân, nhưng lại nằm ngoại dự đoán của hắn, hắn cũng không biết cặn kẽ, nguyên bản phải cần một tuần mới về, cư nhiên ngắn ngủn ba ngày mà đã quay lại rồi.
Xem ra, chính là vì con mèo nhỏ đang nằm trong ngực mình đây.
Nguyên bản muốn dành cho tiểu Hoa bất ngờ, cũng bởi vì nhớ nhung quá mức, cho nên cơ hồ chỉ trong một ngày đêm Sở Vân Hiên đã hoàn thành công việc, thở cũng chưa kịp thở mà chạy vội trở về.
Nhưng mà, hắn đang nhìn thấy cái gì đây!
Độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn, giận quá hóa cười đại khái là như vậy phải không.
Mười ngón tay răng rắc rung động, Sở Vân Hiên giống như con hổ xù lông, mắt đỏ ngầu, nanh vuốt ngứa ngáy cọ sát.
Rốt cuộc phát hiện được bầu không khí không bình thường, Bạch Tiểu Hoa đang vùi đầu trong lòng Ngọc Đường Xuân ngẩng đầu lên, thấy Sở dấm chua vẻ mặt xanh mét, giật mình một cái, thân thể đột nhiên thụt lùi, tách khỏi Ngọc Đường Xuân ấm áp.
Đây không phải cô có tật giật mình, mà là phản xạ có điều kiện.
Trong mắt Ngọc Đường Xuân chợt lóe lên chút mất mát, đầu ngón tay dường như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cô.
"Đi không có tiếng động gì hết? Muốn hù chết người à!" Bạch Tiểu Hoa phản ứng lại, có chút xấu hổ, giả bộ tức giận mắng Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên mím môi, trong mắt là cuồng phong bão táp.
"Bây giờ là đang trách tôi đã quấy rầy các người, p-h-ả-i k-h-ô-n-g?" Hắn thản nhiên nói, sắc mặt bình tĩnh, không vui cũng không buồn. Trong lòng lại quay cuồng phong ba bão táp.
"Có ý gì?" Bạch Tiểu Hoa nheo lại con ngươi, nhìn hắn.
"Tôi vẫn nghĩ, cho dù tôi từng phạm sai lầm, ít nhất em vẫn yêu tôi, xem ra. . . . . . tôi thật sự đánh giá mình cao quá, cho nên mới giống như một thằng ngu, mặc cho em thỏa sức dày vò." Sở Vân Hiên nhắm mắt lại, sau giây thì mở ra, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh lẽo.
"Ngọc Đường Xuân, hôm nay nếu không phải mày chết ——" ngón tay chỉ Ngọc Đường Xuân, sau đó lại chỉ vào lồng ngực mình, lạnh lùng nói, "thì là tao sống!"
Sở Vân Hiên xù lông rồi, điên cuồng rồi, toàn bộ lý trí đều quăng đến chín tầng mây hết.
Người phụ nữ này là của hắn, dù là ai cũng đừng hòng ra tay.
Cho dù là bước qua xác của hắn, cũng đừng có mơ!
Người ta nói đàn bà là chúa hay ghen, không ngờ đàn ông cũng là đạn trái phá, cho dù chỉ là không cẩn thận để dính lửa, cũng chỉ có một kết cục duy nhất là chết banh xác.
"Anh nói ai phải chết?" Bạch Tiểu Hoa chậm rãi đứng lên, từng bước một đi tới gần Sở Vân Hiên, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn xinh đẹp giờ đây chỉ còn mây đen
"Tôi hỏi anh, anh nói ai phải chết?" Từng bước một tới gần hắn, môi đỏ mọng nhẹ thở, lạnh lùng nói.
Sở Vân Hiên trầm mặc nhìn nữ nhân đang đi về phía mình, trong mắt chỉ có lửa giận dành cho mình, cả người tản ra sát khí, nội tâm vốn dĩ đang sôi trào vì ghen tuông, giờ đây chỉ còn một mảnh đông cứng.
Tiểu Hoa của hắn, vì nam nhân khác, mà để lộ ra ý muốn muốn giết hắn.
Lời bà mẹ đẻ ác độc nhẫn tâm ngược tiểu Sở của tui: bắt đầu ngược bắt đầu ngược, đầu tiên lấy Sở yêu nghiệt ra khai đao, người giàu ngược một màn, người nghèo cũng ngược một cảnh!