Đảo Thiên Lang bí mật phát sáng, yên lặng dưới mặt biển, không biết ẩn náu như thế nào dưới cuồng phong của sóng biển.
Tiểu Bảo mới trải qua sự kiện bắt cóc thì ngoan ngoãn hơn nhiều, trừ những lúc đi học, liền theo sau Sở Thiếu Hoa luyện công, chỉ là tình huống thật sự của Tiểu Bảo và Tiểu Hoa có nhiều điểm thập phần giống nhau, đều có căn cơ tốt cùng thiên phú trời cho, lại từ đầu đến cuối không có cách nào tu luyện, càng không có biện pháp hấp thụ tinh hoa trời đất, hiện tại bất đắt dĩ tình huống cấp bách, đành phải học tập võ thuật cùng xạ kích cơ bản.
Khác với những đứa trẻ khác, Tiểu Bảo ít khi chơi trò chơi của tiểu hài tử, ngược lại đối với súng cùng võ thuật thì vô cùng ham thích.
Tiểu Hoa không có ngăn cản, dù sao đây là chuyện tốt, sống trong thế giới nguy hiểm, dù sao vẫn nên học được phương pháp tự bảo vệ mình, luôn dựa vào người khác thì không được, chính mình có thực lực cường đại tự nhiên thì không có gì tốt hơn rồi.
Từ khi Lý Vân San bị đưa về gia đình họ Lý sau ngày hôm đó, nhà họ Lý lại duy trì bình thản, một chút động tĩnh cũng không có.
Tin tức thế giới liên tục đưa tin về đảo Thiên Lang, nhưng nhà họ Lý lại không thả ra chút tin tức nào. Đến mức những gia tộc ẩn tàng trước kia, thậm chí là phái Thượng Cổ Môn mà nói, cô cũng có thể hiểu biết phạm vi rồi.
Tóm lại, đã tới rồi thì cứ an tâm, không đến thì an nhàn cho qua.
Hội sở y dược làm ăn vẫn như cũ tốt đặc biệt, gần đây Ngọc Đường Xuân luôn không thích lộ diện cư nhiên xuất hiện, hơn nửa còn chạy chữ nổi trên bảng hiệu, chỉ là không công bố tên của hắn, cho nên người tìm hắn ít hơn, hắn cũng được nhàn rỗi vui vẽ.
Hạ Lưu Ly mặt dày không cam lòng yếu thế quấn lấy người Tiểu Hoa, nói cái gì cũng không chịu đi, đem bóp tiền lấy ra, tại chổ xé tang hoang tiền giấy, thẻ tín dụng ném xuống đất, thần thể sạch sẽ hoàn toàn, một xu cũng không có.(Ari: Anh thật phá của =)) )
Hung hăng cuồng vọng, ngàn vạn lần đắc ý, dũng cảm cười, "Thân ông không một xu, không có chổ để ở, để đi!"
Mặt Bạch Tiểu Hoa ghê tởm há mồm nhìn hắn, thân không có một xu là cái gì đáng để khoe ra sao?
"Ở tai nơi này của tôi, cũng không thể ăn chùa, uống chùa, tất nhiên phải làm việc, không làm thì không có cơm ăn, đã biết chưa?"
Hạ Lưu Ly đồng ý sảng khoái dễ chịu, chỉ cần có thể cùng cô sống chung một chỗ, đừng nói làm việc, làm nô bộc cũng không có vấn đề gì.
Cho nên, hiện tại mọi ý kiến đều có thể nghe được - -
"Hạ tiểu tử, dựa phương thuốc viết ở trên, đi qua hiệu thuốc lấy thuốc cho ta."
"Hạ tiểu tử, thân thể người bệnh không tiện, anh dìu hắn đi qua bên cạnh ngồi một chút."
"Hạ tiểu tử, nơi này bị bẩn, dắt bọn trẻ đến nơi sạch sẽ."
"Hạ tiểu tử, mang ly trà thật nóng đến đây."
"Hạ tiểu tử, xoa bóp bả vai cho ta , mệt mỏi quá."
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai sờ được vào người vương tử Hạ, từ khi mặt trời buổi sáng còn chưa mọc, mãi cho đến khi ánh trăng buổi tối xuất hiện, không ngừng bận rộn, thậm chí so với Bạch Tiểu Hoa cùng Ngọc Đường Xuân còn phải vội vàng, đầu đầy mồ hôi mệt mỏi.
Mặc dù trong lòng tương đối oán trách, nhưng dù sao cũng là Hoa Hoa truyền đạt mệnh lệnh, cho nên đại thiếu gia như hắn cũng phải cắn răng làm.
Nhưng Tiểu Hoa có thể sai bảo hắn, cũng không có nghĩa là người khác cũng có thể sai hắn, chuyện gì còn lại không liên quan đến hắn, tròng mắt suốt ngày đều đặt trên người Tiểu Hoa đảo quanh Ngọc Xuân Đường.
"Hạ tiểu tử, rót ly nước mang tới cho ông." Ngọc Đường Xuân vẻ mặt lạnh nhạt, tự nhiên ra mệnh lệnh.
Hạ Lưu Ly vừa nghe liền nổi trận lôi đình, một tay kéo xuống cái mũ hề ở trên đầu, hung hăng đập xuống đất.
"Ngươi dựa vào cái gì? Cư nhiên dám ra lệnh với bổn đại gia?"
Ngọc Xuân Đường cười như mưa xuân, vẽ mặt vô hại, "Chỉ là một kẻ sai vặt, không vừa ý thì cậu cứ đi, không ai giữ cậu lại."
"Ngươi..." Hạ Lưu Ly liền giống như ăn khoai lang bị nghẹn ở cổ, buồn phiền kêu một cái khó chịu, "Họ Ngọc kia, ông có thể dùng vẻ mặt thiện lương mà nói ra những lời ghê tởm như thế sao?"
Hạ Lưu Ly cũng không phải kẻ ngốc, Ngọc Đường Xuân này không phải đang nghĩ cách muốn bức mình rời khỏi sao? Tôi cho ông chờ, ông làm gì tôi đều sẽ không đi.
Vì thế, Hạ Lưu Ly đen mặt, rót cho Ngọc Đường Xuân một ly trà, lúc mang ly trà đến cho hắn, Hạ Lưu Ly giống như nghe được âm thanh lòng tự trọng của mình bị nghiền nát.
Ngọc Đường Xuân không chút mãy mai bất kì sơ hở nào, ung dung mỉm cười tiếp nhận nước, " Cảm ơn." Lúc Hạ Lưu Ly đang muốn xoay người đi, nhỏ giọng tặng thêm một câu - - "Vương tử làm người chạy việc cũng rất chuyên nghiệp, trà này ngâm nước thật không sai."
Toàn thân Hạ Lưu Ly liền xù lông.
Hận không thể đưa tay càn quét về hướng đang bày ra nụ cười như gió xuân đập tới trên mặt.
Ngày tựa như hoàng sa lướt qua đầu ngón tay, chậm rãi đi qua.
Trừ bỏ những lúc Hạ Lưu Ly cùng Ngọc Đường Xuân , Diệp Đan Phượng cùng thường xuyên đến đây, nói cho ra oai: nhà họ Diệp là gia tộc duy nhất có liên quan đến Thiên Long hội, phải làm nhiều rõ ràng sáng tỏ.
Nhưng mà mỗi lần vừa đến là sẽ cùng Sở Thiếu Hoa đấu võ mồm.
Vốn hội sở đã vô cùng náo nhiệt, bởi vì Diệp Đan Phượng gia nhập mà trở thành cảnh gà bay trứng vỡ, mèo chuột chạy tán loạn, cả ngày cũng giống như tết.( Ari: ngơ ngác đây là chiến tranh sao?)
Diệp Đan Phượng tính tình ngay thẳng, dám yêu dám hận, sao khi cùng Tiểu Hoa tiếp xúc, từ trong lòng cô gái bội phục, ngay sau đó thành tâm đem Tiểu Hoa thành bằng hữu, mà Tiểu Hoa đối với Diệp Đan Phượng cũng sinh ra một dạng cảm tình, cảm thấy chuyện tình này giao cho vị bằng hữu này là một chuyện không sai. Vì thế mỗi khi vào hội sở,liền thấy hai cô gái lập tức liền kêu đánh kêu giết, không hiểu tại sao liền hợp lại thành cách mạng hữu nghị.
Đi vào chuyện Đảo Thiên Lang, xu thế phải làm ở đây.
Hiện giờ, chuyện bản đồ đã không còn là chuyện bí mật, cho nên đối với người tín nhiệm thân cận cũng không giấu diếm, trừ bỏ Sở Vân Hiên cùng Hạ Lưu Ly bên ngoài, Diệp Đan Phường cùng Sở Thiếu Hoa, Sở Bồi Lâm đều biết đến.
" Mấy gia tộc ẩn cư kia vậy mà không có đánh nhau, thật sự là kì quái, chẳng lẽ một chút tin tức cũng không có truyền đi sao?" Sở Vân Hiên có chút nghi ngờ, theo lý mà nói, nhà họ Lý có thể biết được chuyện này, những gia tộc ẩn cư kia không có khả năng là không biết.
"Có hay không có khả năng, chỉ có nhà họ Lý đánh bậy đánh bạ biết rõ?" Hạ Lưu Ly nghĩ đến khả năng duy nhất, nhịn không được nói ra.
Không biết, người này to gan phỏng đoán, lại có thể bị hắn đoán trúng rồi.
Nhà họ Lý lòng lang dã thú, tìm hiểu thân thế Tiểu Hoa, cảm thấy bản đồ có thể trong tay cô, vì thế xuống tay trước một bước, lấy đứa con làm con tin, bức tiểu Hoa mang bản đồ giao ra. Chỉ là không nghĩ tới bản đồ cư nhiên lại thật sự nằm trong tay Tiểu Hoa, rõ ràng là mọi người chưa xác đinh được chuyện này, lại bởi vì bọn họ vô ý một lần lại tìm ra đáp án.
Mặt khác, bọn hắn không biết Tiểu Hoa, cũng không phải là nhà họ Lý mang tin tức truyền ra, mà bởi vì bọn họ không dám. Bở vì Lý Vân San sau khi trở về, đem chuyện gặp qua Ngọc Đường Xuân kể ra không xót một chữ, kết quả là, người nhà họ Lý cho rằng người nhà họ Ngọc cô ý sắp xếp cho Ngọc Đường Xuân ở bên cạnh Tiểu Hoa, có cách nghĩ này, nhà họ Lý đâu dám ở khắp nơi rêu rao.
Lý Vân San nhiệm vụ thất bại, bản thân bị trọng thương đã là tổn thất cực kỳ to lớn, động vào con của Tiểu Hoa, Sở Vân Hiên lại càng hung ác nói muốn tặng cho nhà họ Lý một phần quà đặc biệt. Lúc này nếu chạm đến nhà họ Ngọc sẽ rủi ro lần nữa, Nhà họ Lý có khả năng rời khỏi đội ngũ thế gia, an toàn về quê làm ruộng đi.
Cho nên, toàn bộ đều là trùng hợp, toàn bộ đều là ý trời.
Hiện tại hai bên đều ở chính giữa suy đoán, ngày từng ngày qua đi.
Lần này đi đảo Thiên Lang, tất nhiên là đường xá xa xôi, vô cùng nguy hiểm, cho nên lúc khởi hành, Ngọc Xuân Đường triệu tập mọi người tại một chổ. Thời điểm cần thiết, nhất định phải dùng tất cả thủ đoạn, thiên hạ đệ nhất thần y Ngọc Đường Xuân , còn có một nghề khác làm cho người ta vừa chấn kinh vừa hâm mộ, đó chính là - - Luyện Đan Sư.