Mọi chuyện đã sẵn sàng, đem tất cả an bài thỏa đáng, ngoại trừ Sở Vân Hiên và Ngọc Đường Xuân đang ở bên ngoài, bốn người còn lại đều chuẩn bị sử dụng đan dược để thăng cấp. Mà Sở Vân Hiên sở dĩ ở bên ngoài, bởi vì Tụ Linh Đan đối với cao thù Huyền giai hậu kỳ hữu dụng, nhưng đối với Sở Vân Hiên đã là Địa giai thì lại không có bất cứ tác dụng gì.
Bốn người Hạ Lưu Ly, Diệp Đan Phượng, Sở Thiếu Hoa cùng Sở Bồi Lâm dưới sự bảo vệ của Sở Vân Hiên cùng Ngọc Đường Xuân ở bên ngoài, bắt đầu bí mật thăng cấp.
Bởi vì bốn người đồng thời thăng cấp, nếu như thành công, tất nhiên sẽ khiến cho thiên địa xuất hiện dị tượng, chuyện đột phá bậc này nhất định sẽ dẫn đến sự chú ý của mọi người, vì tránh cho những phiền toái không cần thiết, hai người quyết định một tấc cũng không rời, dùng chân khí đem bốn người vây lại ở trong đó.
Làm như vậy, khi bốn người bọn họ đột phá dị tượng dẫn đến sự chú ý của mọi người cũng sẽ bị phong tỏa toàn bộ.
Hội sở y dược vẫn độc vãng như lúc ban đầu, vì ở đây có Bạch Tiểu Hoa tọa trấn (trấn giữ).
Cho nên, thời điểm khi bốn người đang lặng lẽ tiến hành đột phá, bên ngoài vẫn gió yên biển lặng như trước.
Ước chừng ba ngày ba đêm, Sở Vân Hiên cùng Ngọc Đường Xuân gần như ngay cả mí mắt cũng chưa dám nháy một chút, đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Đột nhiên, gương mặt của Hạ Lưu Ly hai má đỏ lên, mồ hôi trên người cũng chảy nhiều đến không bình thường, sắc mặt cũng vô cùng thống khổ dữ tợn, đỉnh đầu bắt đầu bốc lên một làn khói nhẹ màu trắng, mà loại tình huống này, là điểm báo sắp đột phá. (Ari: Đột phá kiểu mới =)) Ari đọc dị giới chưa có tình huống này bao giờ :) )
"Hạ Lưu Ly muốn đột phá." Sở Vân Hiên thản nhiên nói.
Ngọc Đường Xuân nhìn Hạ Lưu Ly liếc mắt một cái, không nói gì, chỉ là đem thêm chân khí bao phủ càng thêm chặt chẽ, quả thực chính là liều mạng như muốn sử dụng hết chân khí.
Ước chừng qua một giờ, cơ thể Hạ Lưu Ly bắt đầu kịch liệt co rút lại, ban đầu chỉ là hai má phiếm hồng, nhưng hiện tại lại cả người phát ra một trận hồng quang (ánh sáng màu hồng) , chỉ cảm thấy cả người đau đớn khó nhịn, rồi lại có một loại cảm giác sảng khoái khó có thể hình dung bằng ngôn ngữ, loại cảm giác quen thuộc này, làm cho Hạ Lưu Ly biết, mình sắp đột phá.
Phản ứng mãnh liệt như vậy, so với trước kia còn nóng hơn, xem ra lần này không chỉ có thể thăng cấp, mà là thăng cấp không chỉ một bậc.
Chuẩn bị tốt tâm lý, Hạ Lưu Ly tính toán đem tình trạng bản thân tăng lên theo hướng tốt nhất, một tia linh khí cũng không buông tha.
Sau một giây kiên trì cuối cùng, Hạ Lưu Ly cắn răng liều mạng kiên trì, trong cơ thể giống như là nổ tung, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, tiếng nổ này có thể so với tiếng nổ phá tan trời đất, lên tới chín tầng mây.
Đôi mắt nhắm chặt của Hạ Lưu Ly rốt cục chậm rãi mở, ánh sáng trong con ngươi như ngọc bảo thạch hiện lên một đạo ánh sáng chỉ có cao thủ thuộc Huyền giai mới có thể có được.
Há miệng, hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra.
Đột phá thành công, liên tiếp nhảy bốn cấp, từ Hoàng Giai hậu kỳ nhảy đến Huyền giai trung kì.
Hạ Lưu Ly chỉ cảm thấy cả người sảng khoái vô cùng, phảng phất có thể sai khiến năng lượng cả cơ thể, nhẹ nhàng nắm tay, trong lòng bàn tay giống như mang theo năng lượng cường hãn. Cuối cùng cũng có thể bước chân vào Huyền giai, thế nhưng đây mới là bước đầu tiên của cường giả.
Đối với việc Hạ Lưu Ly có thể liên tục tăng ba cấp, kinh ngạc nhất là Ngọc Đường Xuân cùng Sở Vân hiên , lúc đầu nghĩ Hạ Lưu Ly nhiều nhất có thể tăng hai cấp, nhưng tên này cư nhiên biến thái nhảy bốn cấp, hiện giờ đã đạt tới Huyền giai trung kì, thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào.
"Đừng ngây ngất, đi thay quần áo đi, quần áo trên người ngươi thật sự là làm cho người ta cảm thấy ghê tởm." Sở Vân Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ cùng khinh bỉ. (Ari: Anh ác miệng thật =))
Nghe được lời của Sở Vân Hiên, Hạ Lưu Ly theo bản năng cúi đầu, quần áo lúc đầu hoàn hảo không bị gì bởi vì đột phá tạo thành oanh tạc mà trở nên rách rưới, trên cơ thể gần như là thân thể trần truồng, hạ thân ngoại trừ chút ít vải còn dính ở mông, còn lại, bao gồm cả tiểu JJ đều bại lộ hết ra ngoài (D: JJ là cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy, chăc tại ổng ngồi nên dính đc miếng vải dưới mông ) )
Bởi vì tinh lực (tinh thần và thể lực) dư thừa, nên tiểu JJ hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đứng thẳng (D: anh ý “chào cờ” đỏ mặt )
Hạ Lưu Ly ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười tà ác, đắc ý hất cằm, "Không phải là hâm mộ ông đây to hơn ngươi thôi sao! Động tích, ngươi không phúc khí a?"
Sở Vân Hiên cố nén xúc động muốn cho hắn một cái tát, lạnh lùng cười nói, "Đại mà không tinh, hư mà không thật." (D: đơn giản là có tiếng không có miếng )
Hạ Lưu Ly tức giận sắc mặt xanh mét, mà hơi thở Sở Vân hiên cũng không ổn định.
Ngọc Đường Xuân bất đắc dĩ, thản nhiên bỏ xuống một câu ——
"Nếu các ngươi muốn cho ba người còn lại tẩu hỏa nhập ma thì cứ tiếp tục!" Sau đó nhắm mắt, lười nói chuyện với bọn họ.
Sở yêu tinh trừng mắt liếc nhìn Hạ Lưu Ly, lại mắt liếc nhìn Ngọc Đường Xuân, hận không thể đem hai người chướng mắt này cho chó ăn.
Hạ Lưu Ly nhìn mồ hôi cùng độc tố được cơ thể bài trừ ra trên người, mi tâm nhíu chặt, hận không thể đem mình bay ra bên ngoài, chậc chậc, mùi vị này. . . . . . Cũng thật ghê tởm đi! Vội tìm một mảnh vải có thể che đi bộ vị trọng yếu, cũng không định tốn công cùng Sở Vân hiên đánh nhau mà giống như cơn bão chạy vội đi ra ngoài.
Dường như là vì việcHạ Lưu Ly thành công có tác dụng, cũng không lâu lắm, Sở Thiếu Hoa cùng Sở Bồi Lâm hai người đều có dấu hiệu đột phá (Ari: anh song sinh sao?) . Xem ra, hai người này hẳn là sẽ cùng nhau thăng cấp, đến lúc đó sẽ phát sinh dị biến lớn hơn Hạ Lưu Ly, Ngọc Đường Xuân cùng Sở Vân Hiên không thể qua loa, đem tạp niệm trong đầu toàn bộ loại trừ, chuyên tâm chờ đợi bọn họ thành công.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong không khí tĩnh lặng chỉ nghe tiếng hít thở.
Từ trong không khí chậm rãi cuồn cuộn nổi lên sóng gió, bang bang hai tiếng nổ, Sở Thiếu Hoa cùng Sở Bồi Lâm rốt cục đột phá thành công, vừa vặn quần áo trên người cũng bị nổ đến thất linh bát lạc, thân thể kiện mỹ rắn chắc của hai người cũng bại lộ ở trong không khí.
Sở Thiếu Hoa cùng Sở Bồi Lâm còn chưa kịp vui sướng hưởng thụ thăng cấp, liền thất kinh tìm kiếm vải che đậy thân thể, nhặt lên hai mảnh vải lớn nhất, chỉ cảm thấy xấu hổ mất mặt, nhanh như chớp mà chạy đi ra ngoài. (Ari: Em lạy chị tác giả, chị ác quá >.