Edit: Dungvo
Beta: Mèo lười k + Diễm
Cấp bậc của Tứ nương xinh đẹp và Bạch Tiểu Hoa không xê xích lắm, có thể nói là không phân cao thấp, thậm chí còn cao hơn Bạch Tiểu Hoa một chút. Giờ phút này bị Bạch Tiểu Hoa vây ở chỗ này, thế mà lại không thể nhúc nhích, trong lòng có thể nói là bực tức vô cùng, mà lại không cách nào phát tác.
Mà Bạch Tiểu Hoa cũng không dám khinh địch, mình hiện tại đang vào giai đoạn đột phá, chỉ một điểm sơ xuất cũng có khả năng lấy mạng nhỏ của cô.
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân cấp tốc, rất nhỏ.
Trong lúc khẩn trương, hai người đều quên cả hô hấp.
Hồng Y nhanh nhẹn phóng tới, hé ra dung nhan tuyệt sắc không thua Tứ nương xinh đẹp, xuất hiện trước mắt hai người.
Tứ nương xinh đẹp sắc mặt đen lại, còn Bạch Tiểu Hoa lại vui vẻ ra mặt.
“Vân Hiên – -” Lúc này lại có thể nhìn thấy người của mình, toàn thân cô thả lỏng không ít.
Sở Vân Hiên nhếch môi nhẹ cười, đang muốn đi về phía Bạch Tiểu Hoa, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.
“Hợp Hoan tông…” Nhàn nhạt vứt xuống ba chữ, dưới ánh mắt âm tình bất định của Tứ nương xinh đẹp, đi tới trước mặt Bạch Tiểu Hoa, vươn ra tay ngọc trắng noãn thon dài, đau lòng xoa đôi má Bạch Tiểu Hoa.
“Xin lỗi, anh tới chậm.” Sở Vân Hiên chống đỡ thân hình mệt mỏi của Bạch Tiểu Hoa, tựa vào trên thân mình, “Chỉ cần có anh ở đây, sẽ không có bất luận kẻ nào dám thương tổn em.”
Bạch Tiểu Hoa gật đầu, an tâm tựa vào trong ngực ấm áp của hắn, cho dù nam nhân này thực lực hiện tại không bằng mình, nhưng lại có thể đem đến cho cô cảm giác an toàn chưa từng thấy.
Đột nhiên nhớ tới, từ trước đến giờ, lúc cô cần có ai đó ở bên nhất, hắn sẽ luôn luôn xuất hiện.
“Cảm ơn.” cô thấp giọng, lẩm bẩm nói.
Sở Vân Hiên cúi đầu nhìn giai nhân trong lòng, “Em vừa mới nói cái gì sao?”
Bạch Tiểu Hoa cười lắc đầu, “Không, có nói gì đâu.”
Tứ nương xinh đẹp cười lạnh, “Thiên Long hội Sở Vân Hiên, cửu ngưỡng đại danh, quả nhiên… danh bất hư truyền.”
“Vân Hiên…” Bạch Tiểu Hoa nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn mặt Sở Vân Hiên không chút thay đổi.
Sở Vân Hiên chỉ nhàn nhạt liếc Tứ nương xinh đẹp một cái, giống như cô dường như không tồn tại, đem giai nhân trong lòng đang khẩn trương ôm chặt bên người, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Không có việc gì, chẳng qua là bà già này quen biết mẹ anh thôi.”
Bạch Tiểu Hoa tuy không rõ vì sao lại liên quan đến mẹ Sở Vân Hiên, dù sao cô cũng chưa bao giờ nghe Sở Vân Hiên nói qua chuyện này, nhưng xem như hiểu rõ mà gật đầu, cố gắng phối hợp với hắn.
“Thằng nhóc thối, thời điểm mày còn bé ta đã bế mày, nhìn thấy dì cũng không biết chào một tiếng.” Tứ nương xinh đẹp cười, biểu tình nhìn không ra hỉ nộ.
“Thật có lỗi, Sở Vân Hiên tôi cha mẹ không dạy (aka mất dạy : ), đạo đức ở trong mắt tôi rắm chó cũng không bằng, huống chi, tôi không cần phải kêu một lão yêu bà là dì, cũng không cần nhận người quen, tôi với bà cũng không thân đến vậy.” Đừng nói không quen, chỉ cần tổn hại người phụ nữ của hắn, cũng đã là tử địch của hắn rồi, không một chưởng tát chết bà đã là cực kỳ nể mặt rồi.
Thân phận địa vị Tứ nương xinh đẹp không tầm thường, có khi nào bị người ta kêu là lão yêu bà đâu, lại thêm là nữ nhân chung quy đều để ý vẻ bề ngoài, giờ phút này bị Sở Vân Hiên mở miệng một tiếng lão yêu bà, làm ả máu vọt lên não, thiếu chút nữa phun ra một búng máu tươi.
“Tiểu Vương Bát Đản, có ngon thì mày đi nói với cha mày như thế ấy, hừ! Lại còn nói mình không cha giáo dưỡng, lão hồ ly Long Nguyên Trù kia nếu nghe được mà không cắt cụt chân của mày thì – – “
“Lão yêu bà, đừng ép ta động thủ đánh phụ nữ, con người của ta không biết kính già yêu trẻ là gì đâu.” Sở Vân Hiên nhìn Tứ nương xinh đẹp, từng câu từng chữ nói ra, khóe miệng nở nụ cười, trong ánh mắt nhưng không có một chút nhiệt độ.
Tứ nương xinh đẹp con mắt lạnh lùng, “Chỉ bằng mày?”
Sở Vân Hiên còn chưa mở miệng, Lôi Điện trong tay Bạch Tiểu Hoa đã xông ra ngoài, hung hăng bổ vào thân thể mềm mại của Tứ nương xinh đẹp, máu me tung tóe.
Bạch Tiểu Hoa ngoắc một cái, Lôi Điện nho nhỏ kia liền nghe lời bay trở về, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Bạch Tiểu Hoa.
Sở Vân Hiên kinh ngạc nhìn chuyện vừa mới phát sinh, có chấn kinh, cũng có chút hoang mang nhìn Bạch Tiểu Hoa.
Bạch Tiểu Hoa điểm điểm trên đầu Lôi Điện: “Ngoan lắm!” Lập tức trưng ra cho Sở Vân Hiên một khuôn mặt cười nghịch ngợm.
Thân thể Tứ nương xinh đẹp đã bị nó tạc ra vài lỗ thủng, huyết lưu như chú (máu chảy nhiều như bị thần chú niệm vào), sắc mặt trắng bệch thống khổ, xem chừng một lúc sau thì tia khí lực cuối cũng biến mất, chỉ có thể oán hận trừng mắt Bạch Tiểu Hoa, trong lòng suy nghĩ cơ hội chạy trốn.
“Tất cả mọi người đã chuyển đến địa phương an toàn, anh ở lại đây bảo vệ em.”
Bạch Tiểu Hoa nghe vậy, khẩn trương túm cổ tay áo Sở Vân Hiên , “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nó có bị gì không? Có bị thương hay không?”
Sở Vân Hiên quay ngược lai cầm bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo, đau lòng an ủi, “Không có việc gì, Tiểu Bảo không có việc gì, tất cả mọi người không có việc gì, em không cần lo lắng, ngốc!” Nên lo lắng… đúng vậy nhưng là lo cho chính cô mới đúng chứ?
Lấy được đáp án thỏa mãn, Bạch Tiểu Hoa mới thả tâm thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy được toàn thân như nhũn ra, linh lực trong cơ thể tán loạn, cả người lại bước vào trạng thái nước sôi lửa bỏng, đã đến chỗ đột phá quan trọng nhất.
Đạo Tiểu Lôi điện bên người cô giống như cũng cảm ứng được, giờ phút này đang lắc đầu vẫy đuôi, hưng phấn nhảy động.
Sở Vân Hiên nhẹ nhàng sờ mạch đập của cô, mặt không đổi sắc đem cô ôm vào trong ngực, tính toán rời đi ngay.
Quay đầu, nhìn Tứ nương xinh đẹp nằm trên mặt đất.
“Ả nên xử lý như thế nào?” Dứt lời, nhìn về phía Bạch Tiểu Hoa.
Bạch Tiểu Hoa trầm tư một chút, thản nhiên nói, “Ả đã chết ngất, dẫn theo đi, miễn sinh ra hậu hoạn.”
Sở Vân Hiên gật đầu, “Cũng được, lão yêu bà này rất âm hiểm”.
Bạch Tiểu Hoa nghe Sở Vân Hiên nói, muốn mở miệng nói cái gì đó, nói thí dụ như, Long Nguyên Trù là ai? Tứ nương xinh đẹp vì sao quen biết với Sở Vân Hiên?
Nhưng cuối cùng, vẫn là đem lời nói nuốt vào trong bụng.
Thôi, dù sao về sau còn nhiều thời gian mà, về sau hỏi lại hắn cũng không muộn.
Vì thế, Sở Vân Hiên một tay ôm Bạch Tiểu Hoa, vì muốn cô thoải mái, cố ý để cô tựa vào trên thân mình, đầu gối trên bả vai mình.
Mà bên kia, ở phía dưới thân thể bọn hắn, Sở Vân Hiên một tay dùng băng gấm màu đỏ quấn quanh bên hông Tứ nương, không chút nào thương hương tiếc ngọc kéo đi.
Dọc theo đường đi, đụng tới những đệ tử các gia tộc, vốn đang cho rằng sẽ cực kỳ phiền toái, lại ngoài dự liệu của Sở Vân Hiên, những người đó vừa thấy bọn hắn, liền bị dọa quay đầu bỏ chạy, xem bọn hắn như hồng xà mãnh thú.
Chỉ có đạo lôi điện kia, giống như có linh tính , khoẻ mạnh kháu khỉnh đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Hoa, oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang, thập phần uy vũ.
Sở Vân Hiên liếc mắt nhìn Lôi Điện một cái, rất rất thán phục, không khỏi đối với nữ nhân trong lòng nhiều thêm vài phần yêu thương.
Linh Thú quý hiếm mà còn yêu thích em, bảo sao anh không thích em được?
Cúi đầu lại nhìn thoáng qua Tứ nương xinh đẹp đang bám vào mình, trong lòng càng sáng tỏ.
Ngay cả tông chủ Hợp Hoan tông cũng đã thành tù nhân của bọn hắn, đối với bất luận kẻ nào cũng đều nhất định có lực chấn nhiếp.
Không phải ngay cả Thượng Cổ Môn Phái thống trị thiên hạ và Tứ nương xinh đẹp cũng đều bị làm cho nửa chết nửa sống sao, người khác đâm đầu vào còn không phải đi chịu chết sao? Cho nên hắn kéo Tứ nương xinh đẹp đi một đường hoàn toàn bằng phẳng, không ai quấy rầy.
Bạch Tiểu Hoa thân thể càng ngày càng nóng, mơ hồ còn loé ra vài đạo hào quang chói mắt, mỗi lần trong phút chốc, Sở Vân Hiên chỉ cảm thấy bàn tay và thân thể của mình một trận đau đớn, giống như bị điện giật.
Mà cái Tiểu Lôi Điện kia nhưng lại có vẻ rất hưng phấn, vây quanh bên người Bạch Tiểu Hoa, không rời không bỏ, như cún con ngoe nguẩy đuôi.
“Đây là điềm báo đột phá, không còn kịp nữa rồi, trước hết chúng ta phải tìm nơi an toàn mới được.” Sở Vân Hiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện khi đó có nhiều bóng dáng khả nghi, tiện ý bảo Lôi Điện xuất thủ.
Lôi Điện kia đã có tri giác, tự nhiên hiểu rõ ý của Sở Vân Hiên, tuy là nó là không tình nguyện, nhưng nó cũng biết người nam nhân trước mắt này đối với Bạch Tiểu Hoa mà nói thập phần trọng yếu, vì thế bơi qua bơi qua, trợ giúp Sở Vân Hiên dọn rác.
Tìm đến vị trí an toàn, không khí tốt, rừng cây rậm rạp, sơn động phía trước liền có một dòng suối nhỏ trong suốt.
Bạch Tiểu Hoa tựa hồ cũng thích nơi này, cười nói, “Nơi này rất tốt, nhưng mà áy náy quá, phải kéo dài thời gian lo lắng của bọn họ rồi.”
Sở Vân Hiên gật đầu, “Có Phượng Loan ở đây, nên không thành vấn đề.”
Bỗng dưng, Bạch Tiểu Hoa nghĩ đến cái gì, theo bản năng liền thốt ra.”Tiểu Xuân, anh ấy có sao không?”
Sở Vân Hiên hơi hơi ngẩn ra, con ngươi trở nên thâm thúy hẳn lại, lẳng lặng nhìn Bạch Tiểu Hoa, biểu tình nhìn không ra hỉ nộ, chỉ là thản nhiên nói, “Em yên tâm, hắn không có việc gì.”
Bạch Tiểu Hoa đột nhiên liền cảm thấy trong lòng không được thoải mái trở lại, muốn giải thích, lại cảm thấy không có gì để nói, nhìn Sở Vân hiên trầm mặc, Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói, “Tình huống của Tiểu xuân đặc biệt, cho nên…”
Sở Vân Hiên không đợi cô nói xong, liền ngắt lời cô, cười nói, “Anh hiểu, em không cần giải thích, lúc này em là quan trọng nhất, nên đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, vẫn là chuẩn bị thật tốt đi, anh sẽ canh gác cho em.”
Dứt lời, nhìn thoáng qua Tiểu Lôi Điện đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Hoa hỏi: “Bé cưng này, ở đâu ra?”
Bạch Tiểu Hoa trả lời, “Em cũng không rõ, dù sao lúc em độ kiếp, nó đột nhiên xuất hiện, mà còn cực kỳ thích em, vẫn đi theo em.”
Sở Vân Hiên cẩn thận nhìn vật nhỏ kỳ lạ kia một chút, không thể tin được mà nói, “Hẳn là thuộc một loại Linh Thú, nếu đi theo em, chắc là có duyên với em, chúc mừng em đạt được một vệ sĩ ưu tú, nó lợi hại hơn anh nhiều lắm nha!” Hắn tự nhận là hắn không đánh bầm dập Tứ nương xinh đẹp như nó làm lúc nãy được đâu.
Tiểu Lôi điện kia tựa hồ nghe hiểu Sở Vân Hiên nói, càng thêm hưng phấn nhảy dựng lên, quang ảnh trên người cũng càng lúc càng sáng rọi, giống như rất cao hứng.
“Em chuẩn bị xong rồi.” Bạch Tiểu Hoa điều chỉnh tốt hô hấp, nói với Sở Vân Hiên.
“Tốt lắm, ngay lúc này, bắt đầu đi.” Sở Vân Hiên hướng Lôi Điện vẫy tay, “Chú cũng đi ra ngoài với anh.” Loại thời khắc này, hắn không cho phép bất luận kẻ nào hoặc sự vật nào tới quấy rầy Bạch Tiểu Hoa, hắn phải chuẩn bị cho cô trạng thái tốt nhất.
Lôi Điện kia thập phần không tình nguyện, lưu luyến không rời khỏi người Bạch Tiểu Hoa, cẩn thận bước đi.
Nhìn đến bộ dáng của nó, Bạch Tiểu Hoa nhịn không được nhẹ giọng cười nhạo, “Muốn Lôi Điện chí lực trong cơ thể ta? Chỉ cần ngươi nghe lời, ngươi cần bao nhiêu, ta cho ngươi bấy nhiêu, sao hả?”
Lôi Điện kia nghe Bạch Tiểu Hoa nói vậy, vui vẻ lăn lộn, bỏ chạy ra ngoài ngay lập tức.
Sở Vân Hiên thâm sâu liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Hoa một cái, xoay người đi nhanh ra ngoài.
Bạch Tiểu Hoa muốn gọi lại hắn lại cũng không kịp.
Trong lòng ẩn ẩn cảm giác mất mác, đột nhiên nghĩ muốn nhìn thấy Sở Vân Hiên, hình như thấy hắn làm lòng dũng cảm của cô tăng thêm một chút thì phải?
Giống như là tâm linh tương thông, ngẩng đầu, liền thấy một mảnh trời đỏ rực lao vào mình.
Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người bị ôm vào một lòng ngực ấm áp.