Hàn Giang Đình chán ghét hỏi: “Cái gì chứ, chú kia làm gì dựa sát người cậu như vậy? không cảm thấy chán sao?”
Ngũ Y Y trợn mắt nhìn hắn: “Này, nói chuyện chú ý một chút, tiểu tử, cậu nói ai là chú hả?”
Hàn Giang Đình nhìn về phía Tiêu Lạc bĩu môi, "Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là cái người họ Tiêu kia rồi! Bộ dạng giống như một con chuột xảo trá, một lũ đần độn, vừa nhìn đã thấy ghét."
Ngũ Y Y lau mồ hôi lạnh, "Hàn Giang Đình, ánh mắt của cậu có vấn đề sao? Ý cậu muốn nói Tiêu Lạc giống con chuột gian xảo hả? Người ta so với cậu đúng là đẹp trai hơn! Đừng có mà nói lung tung. Cậu rõ ràng là một người đồng tính mà cũng đi ghen tị."
Tôi ghen tị với cái chú xui xẻo đó? Cắt! Tôi là siêu cấp đẹp trai Hàn Giang Đình…..” (Nguyen Nguyen: anh này tự tin quá =]])
“Không cho gọi chú Tiêu Lạc, không cho gọi hắn là chú! Không cho không cho không cho!
“Cứ gọi, cứ gọi, cứ gọi, cứ gọi!”
Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình mặt đối mặt, miệng đối miệng, nước bọt bắn vào nhau.
Lúc này chị phụ trách hóa trang không chịu được nữa, bi thương xoa đầu nói: “Rốt cuộc có muốn hóa trang không? Hai người đang luyện giọng à? Lại còn hát bè?”
Hàn Giang Đình không cãi nhau với Ngũ Y Y nữa, hắn đứng lên nhấn vào vai Ngũ Y Y đang ngồi trên ghế, mặt nịnh hót cười tươi như hoa nói với chị trang điểm: “Chị xinh đẹp, tôi giao tên tiểu tử thối này cho chị, tôi tin rằng, chứng kiến kì tích đến, chị phải đưa người có ngũ quan lẫn lộn này thành một người siêu cấp xinh đẹp nha.”
“Phốc.” Chị trang điểm không nhịn được liền bị chọc cười.
Ngũ Y Y bực bội nói: “Giang Đình….Cậu không cần phải ngây thơ như vậy chứ…..”
Nhớ lại hồi học trung học, Hàn Giang Đình da mặt rất dày, dám rao bán hình ảnh Ngũ Y Y hồi hai tuổi không mặc gì, khi đó Ngũ Y Y đen mặt đứng phía sau hắn, cái tên Hàn Giang Đình đần độn này còn hướng về phía mấy nam sinh hô to, "Có muốn xem ảnh chụp lộ mông của Ngũ Y Y ở nhà trẻ Tiểu Ban không? Chỉ cần các cậu đồng ý bỏ ra nhiều tiền, mình có hình ở đây!" (Nguyen Nguyen: tên này đúng là biến thái =,=!)
A a a, tại sao cô lại có người bạn đần độn như vậy chứ.
“Chị nhìn xem, đôi mắt của Ngũ Y Y nhỏ như vậy, có cần gắn thêm lông mi giả dài lấp lánh không? Còn có nha chị, chị xem, mắt màu tím nhạt có hợp với tên tiểu tử thối này không? Chị…chị…”
Hàn Giang Đình giống như một con ruồi vây quanh Ngũ Y Y, ở trước mặt thợ trang điểm khoa tay múa chân.
Ngược lại Ngũ Y Y giống như người tham gia hóa trang, cô dứt khoát khoanh hai tay, nhắm mắt lại dựa vào ghế nghĩ ngơi.
Trong góc tối, Ngũ Nhân Lệ đỡ Ngũ Nhân Tâm lén lút nhìn.
Vẻ mặt Ngũ Nhân Tâm bi thương, nhìn vô cùng đau đớn, tức giận nói: “Cái tên Hàn Giang Đình này trong mắt hắn chỉ có con tiện nhân Ngũ Y Y kia sao? Chẳng lẽ hắn không biết tôi đang bị thương sao? Cũng không tới an ủi tôi một chút. Thật tức chết!”
“Chị hai thấy không, Ngũ Y Y này sau lưng ba quả nhiên là một kẻ hạ lưu đi quyến rũ đàn ông, nó với mẹ nó là hồ ly tinh.” Ngũ Nhân Tâm vẻ mặt không vui nói.
“Hai người không đi chuẩn bị tiết mục, ở chỗ này làm gì?”
Ngũ Nhân Ái đi tới, hôm nay cô mặc một cái đầm dài màu trắng tuyết, nhìn giống tiên nữ giáng trần, tiết mục của cô độc tấu piano.
Ngũ Nhân Tâm cúi đầu, tức giận nói: “Thật không bình thường! Tại sao con đàn bà đê tiện đó lại được đàn ông yêu thích?”
Hàn Giang Đình chán ghét hỏi: “Cái gì chứ, chú kia làm gì dựa sát người cậu như vậy? không cảm thấy chán sao?”
Ngũ Y Y trợn mắt nhìn hắn: “Này, nói chuyện chú ý một chút, tiểu tử, cậu nói ai là chú hả?”
Hàn Giang Đình nhìn về phía Tiêu Lạc bĩu môi, "Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là cái người họ Tiêu kia rồi! Bộ dạng giống như một con chuột xảo trá, một lũ đần độn, vừa nhìn đã thấy ghét."
Ngũ Y Y lau mồ hôi lạnh, "Hàn Giang Đình, ánh mắt của cậu có vấn đề sao? Ý cậu muốn nói Tiêu Lạc giống con chuột gian xảo hả? Người ta so với cậu đúng là đẹp trai hơn! Đừng có mà nói lung tung. Cậu rõ ràng là một người đồng tính mà cũng đi ghen tị."
Tôi ghen tị với cái chú xui xẻo đó? Cắt! Tôi là siêu cấp đẹp trai Hàn Giang Đình…..” (Nguyen Nguyen: anh này tự tin quá =]])
“Không cho gọi chú Tiêu Lạc, không cho gọi hắn là chú! Không cho không cho không cho!“Cứ gọi, cứ gọi, cứ gọi, cứ gọi!”
Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình mặt đối mặt, miệng đối miệng, nước bọt bắn vào nhau.
Lúc này chị phụ trách hóa trang không chịu được nữa, bi thương xoa đầu nói: “Rốt cuộc có muốn hóa trang không? Hai người đang luyện giọng à? Lại còn hát bè?”
Hàn Giang Đình không cãi nhau với Ngũ Y Y nữa, hắn đứng lên nhấn vào vai Ngũ Y Y đang ngồi trên ghế, mặt nịnh hót cười tươi như hoa nói với chị trang điểm: “Chị xinh đẹp, tôi giao tên tiểu tử thối này cho chị, tôi tin rằng, chứng kiến kì tích đến, chị phải đưa người có ngũ quan lẫn lộn này thành một người siêu cấp xinh đẹp nha.”
“Phốc.” Chị trang điểm không nhịn được liền bị chọc cười.
Ngũ Y Y bực bội nói: “Giang Đình….Cậu không cần phải ngây thơ như vậy chứ…..”
Nhớ lại hồi học trung học, Hàn Giang Đình da mặt rất dày, dám rao bán hình ảnh Ngũ Y Y hồi hai tuổi không mặc gì, khi đó Ngũ Y Y đen mặt đứng phía sau hắn, cái tên Hàn Giang Đình đần độn này còn hướng về phía mấy nam sinh hô to, "Có muốn xem ảnh chụp lộ mông của Ngũ Y Y ở nhà trẻ Tiểu Ban không? Chỉ cần các cậu đồng ý bỏ ra nhiều tiền, mình có hình ở đây!" (Nguyen Nguyen: tên này đúng là biến thái =,=!)
A a a, tại sao cô lại có người bạn đần độn như vậy chứ.
“Chị nhìn xem, đôi mắt của Ngũ Y Y nhỏ như vậy, có cần gắn thêm lông mi giả dài lấp lánh không? Còn có nha chị, chị xem, mắt màu tím nhạt có hợp với tên tiểu tử thối này không? Chị…chị…”
Hàn Giang Đình giống như một con ruồi vây quanh Ngũ Y Y, ở trước mặt thợ trang điểm khoa tay múa chân.
Ngược lại Ngũ Y Y giống như người tham gia hóa trang, cô dứt khoát khoanh hai tay, nhắm mắt lại dựa vào ghế nghĩ ngơi.
Trong góc tối, Ngũ Nhân Lệ đỡ Ngũ Nhân Tâm lén lút nhìn.
Vẻ mặt Ngũ Nhân Tâm bi thương, nhìn vô cùng đau đớn, tức giận nói: “Cái tên Hàn Giang Đình này trong mắt hắn chỉ có con tiện nhân Ngũ Y Y kia sao? Chẳng lẽ hắn không biết tôi đang bị thương sao? Cũng không tới an ủi tôi một chút. Thật tức chết!”
“Chị hai thấy không, Ngũ Y Y này sau lưng ba quả nhiên là một kẻ hạ lưu đi quyến rũ đàn ông, nó với mẹ nó là hồ ly tinh.” Ngũ Nhân Tâm vẻ mặt không vui nói.
“Hai người không đi chuẩn bị tiết mục, ở chỗ này làm gì?”
Ngũ Nhân Ái đi tới, hôm nay cô mặc một cái đầm dài màu trắng tuyết, nhìn giống tiên nữ giáng trần, tiết mục của cô độc tấu piano.
Ngũ Nhân Tâm cúi đầu, tức giận nói: “Thật không bình thường! Tại sao con đàn bà đê tiện đó lại được đàn ông yêu thích?”