Ngũ Nhân Ái thì thờ ơ nói: “Đúng vậy, dì Mai nói rất đúng, người phụ nữ cho dù có được giáo dục như thế nào, chỉ cần quản tốt bản thân của mình sẽ không bị người khác nói xấu.”
Ngũ Y Y tức điên lên, cô chưa bao giờ bị mọi người bắt nạt như vậy, cô tuyệt vọng nhìn Ngũ Phong Tập, ngay cả ba ba cũng không vì cô mà nói một câu nào, xem cô giống như gái bán mình vậy.
Ngũ Y Y siết chặt quả đấm, cắn chặt răng, ngẩn đầu lên lạnh lùng nói: “Nếu tôi là loại người mà các người xem thường như vậy, thì việc gì phải lo lắng cho Tiêu Lạc? Có cần tôi phải thề độc không tranh giành Tiêu Lạc không? Giống như một con ruồi bẩn thỉu sẽ không lây nhiễm qua Tiêu Lạc cao quý của các người không?
Tiêu Lạc cắn chặt môi, một tay duỗi ra kéo Ngũ Y Y dựa vào bên người mình, không nhịn được nữa lên tiếng nói: “Vốn tôi không muốn nói ra, nhưng một đám các người luôn nhằm vào Y Y, vậy hôm nay tôi sẽ nói ra tâm ý của tôi. Không phải Y Y theo đuổi tôi, cho tới bây giờ Y Y đều không đối xử niềm nở với tôi, mà là tôi…”
Tiêu Mai trừng lớn hai mắt, Ngũ Nhân Ái há hốc mồm, không dám thở ra hơi.
Tiêu Mai lo lắng cắt ngang lời Tiêu Lạc: “Tiêu Lạc! tên khốn kiếp này, em câm miệng cho chị, em bị quỷ ám rồi phải không?”
“Dường như…ở đây rất náo nhiệt.”
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh buốt vang lên, rõ ràng là một câu nói, nhưng lại làm cho người khác không rét mà run.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn theo tiếng nói, thấy Hàn Giang Đình dẫn theo Hoắc Phi Đoạt đang đứng ở cửa. Một đám người đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt.
Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt yên lặng, mang theo một tia nhàn nhạt không vui, rõ ràng đôi mắt dài đẹp trong suốt nhưng giờ phút này lại tỏa ra một cổ sát khí làm người khác sợ hãi.
Thân hình nhỏ gầy mệt mỏi hơi lắc lư của Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Cố Tại Viễn xưa nay biết tính khí của Hoắc Phi Đoạt, nhìn thấy tình cảnh này nhất định rất tức giận, hắn không nhịn được nhìn về phía Ngũ Phong Tập nói: “Tôi nói này lão già, ông không thể quản tốt ba đứa con gái da đen xấu xa của ông sao? Tôi ở chỗ này nghe một lát đã muốn ghê tỡm chết được. Ba người da đen này cùng người phụ nữ trong ngực ông thật xấu xa, các người từ nhỏ không được dạy dỗ tốt sao, nói chuyện độc ác rất khó nghe vậy? Nhà của các người nghèo thì nghèo, làm gì cũng phải để cho ba cô gái da đen kia hiểu chút tính người chứ? Còn nữa, ý tứ mắng người cũng không tồi, động một chút mắng chửi người khác là loại người này loại người kia. Nhà các người là Tiêu gia trước có quyền thế, sau này bị phá sản phải không? Về chuyện này trong nhà các người hiểu rõ nhất, ba mẹ các người không phải đã làm rất nhiều chuyện xấu sao nên Tiêu Lạc mới có kết quả như vậy? Lúc đầu, Tiêu gia các người xuất thân từ nuôi heo, bây giờ cô gả cho lão già này, cô cảm thấy thân phận của cô rất cao quý à? Tức cười chết mất.”
Cố Tại Viễn nổi tiếng nhất là ăn nói độc miệng, những thiên kim danh tiếng đều vô cùng sợ hãi người này, cho dù người đó có cao hứng hay không cao hứng, chỉ cần chọc đến hắn, hắn sẽ đem người đó ra chó má gì nói cũng được.
Hôm nay Hoắc Phi Đoạt tức giận, hắn thừa dịp này đem chuyện của Tiêu Mai nói ra luôn.
Một phen nói xong, Ngũ Phong Tập cùng bọn người Tiêu Mai đều trợn mắt há hốc mồm.