Mẹ ơi, không ổn rồi, Hoắc lão đại dường như vô cùng tức giận a! Nhìn lông mày của hắn cũng vặn vẹo luôn rồi.
Bên hông hắn còn có súng . . . . . .
Nếu hắn nổi giận, vô cùng có khả năng, rút súng lục từ bên hông ra, hướng về phía đầu nhỏ của cô . . .
Vẫn là mạng quan trọng a, hôn vài cái cũng không chết người được!
Ngũ Y Y không có lập trường lập tức bỏ qua cái gì là danh dự, cái gì là quyền sở hữu đôi môi, cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì là địa vị phái nữ vân vân.
Biểu diễn những thứ rách nát này, cũng không thể giữ được mạng nhỏ a!
Hoắc Phi Đoạt đang không biết giải thích với Ngũ Y Y thế nào, Ngũ Y Y lại nơm nớp lo sợ nói, "Hoắc lão đại, nếu như chú không vui, có thể làm lại, đến đây đi!"
Ngũ Y Y hiên ngang lẫm liệt mở hai tay nhỏ, một dáng vẻ cứ tới đây.
Hoắc Phi Đoạt liếc nhìn Ngũ Y Y một cái, nghẹn cười, lại nhăn mặt nói, "Sau này em cứ ầm ĩ như vậy nữa, sẽ trừng phạt em như vậy, cho nên không nên chọc tôi nữa!"
"Ừ, không chọc, không chọc, nhất định không chọc!"
Ai dám chọc lão đại ngài, ngài lúc nào cũng mang súng bên người.
Ngũ Y Y buồn bã liếc về phía quần của Hoắc Phi Đoạt một cái.
Hoắc Phi Đoạt đặt nắm đấm ở khóe miệng, ho khan hai tiếng, che lại sự lúng túng của hắn, quay mặt nhìn ra bên ngoài, hỏi, "Cánh tay còn đau không?"
"Cánh tay?" Cánh tay cái gì?
Ngũ Y Y đã quên luôn chuyện cánh tay.
"A, cánh tay, không đau, thật sự không đau! Bác sĩ Trung y chú giới thiệu này thật vô cùng lợi hại, hôm nay lúc tỉnh lại liền hết đau."
Ngũ Y Y hướng về phía sau lưng Hoắc Phi Đoạt ra sức khua khua cánh tay.
Luôn muốn nhìn một chút chú Hoắc còn tức giận không, nhưng người này cứ quay mặt sang nơi khác, không để cho cô nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
"Buổi tối uống thuốc chưa?"
"Hả?" Ngũ Y Y hoàn toàn đần độn.
Xong đời!
Buổi tối cô đã quên!
Hoắc Phi Đoạt lạnh mặt nhìn về phía Ngũ Y Y, "Tại sao không uống thuốc đúng giờ? Thân thể có vết thương chằng lẽ không biết uống thuốc đúng giờ sao? Bao nhiêu tuổi rồi, còn vô tâm vô phế như vậy!"
Ngũ Y Y cúi đầu, xoắn ngón tay ngập ngừng, "Trở về liền nấu không phải là được rồi sao."
Chú Hoắc giới thiệu thuốc Trung y, nhất định phải uống thuốc đúng giờ như bữa ăn, giống như đầu bếp làm món ăn, nhất định phải phải làm cho người khác ăn hết sạch mới hài lòng.
Thiệt là, tâm tính cái gì.
Hoắc Phi Đoạt cau mày đưa qua một cái bình giữ nhiệt, mở nắp, đưa tới phía dưới cái mũi của Ngũ Y Y, "Cho em! Uống nhanh lên! Đầu heo!"
"Mới không phải đầu heo! Đầu heo có xinh đẹp như vậy sao?" Ngũ Y Y ồn ào xong mới xoay qua nhìn bình giữ nhiệt, nói, "Còn bốc hơi nóng đây!"
"Không bốc hơi nóng còn gọi là bình giữ nhiệt sao? Uống nhanh!"
Ngũ Y Y nhăn nhăn mũi nhỏ ngửi ngửi, "A? Là thuốc bắc đắng như vậy!"
Hoắc Phi Đoạt không biết ừ nơi nào biến ra cái kẹo que, dụ dỗ cô, "Một hơi uống hết cũng không coi là rất đắng, uống xong cho em ăn cái này."
Ngũ Y Y thở dài, vẻ mặt đau khổ, bưng bình giữ nhiệt lên, nín thở một hơi, ừng ực uống hết thuốc bắc.
Uống xong thuốc bắc, lập tức đoạt lấy que kẹo, nhét vào trong miệng, dùng sức liếm bẹp bẹp.
Hoắc Phi Đoạt nhìn dáng vẻ của Ngũ Y Y, giễu cợt, "Nha đầu ngốc!"
"Khi đi thi tên tôi đều đứng đầu, không có ngốc!"
"Mau đi xuống, làm chậm mất bao nhiêu thời gian của tôi, đi xuống!" Hoắc Phi Đoạt đẩy cái mông nhỏ của Ngũ Y Y.
"Người này, không chỉ tính khí không tốt, còn thô bạo như vậy."
Ngũ Y Y ngậm kẹo que, bị Hoắc Phi Đoạt đẩy xuống xe.
Mẹ ơi, không ổn rồi, Hoắc lão đại dường như vô cùng tức giận a! Nhìn lông mày của hắn cũng vặn vẹo luôn rồi.
Bên hông hắn còn có súng . . . . . .
Nếu hắn nổi giận, vô cùng có khả năng, rút súng lục từ bên hông ra, hướng về phía đầu nhỏ của cô . . .
Vẫn là mạng quan trọng a, hôn vài cái cũng không chết người được!
Ngũ Y Y không có lập trường lập tức bỏ qua cái gì là danh dự, cái gì là quyền sở hữu đôi môi, cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì là địa vị phái nữ vân vân.
Biểu diễn những thứ rách nát này, cũng không thể giữ được mạng nhỏ a!
Hoắc Phi Đoạt đang không biết giải thích với Ngũ Y Y thế nào, Ngũ Y Y lại nơm nớp lo sợ nói, "Hoắc lão đại, nếu như chú không vui, có thể làm lại, đến đây đi!"
Ngũ Y Y hiên ngang lẫm liệt mở hai tay nhỏ, một dáng vẻ cứ tới đây.
Hoắc Phi Đoạt liếc nhìn Ngũ Y Y một cái, nghẹn cười, lại nhăn mặt nói, "Sau này em cứ ầm ĩ như vậy nữa, sẽ trừng phạt em như vậy, cho nên không nên chọc tôi nữa!"
"Ừ, không chọc, không chọc, nhất định không chọc!"Ai dám chọc lão đại ngài, ngài lúc nào cũng mang súng bên người.
Ngũ Y Y buồn bã liếc về phía quần của Hoắc Phi Đoạt một cái.
Hoắc Phi Đoạt đặt nắm đấm ở khóe miệng, ho khan hai tiếng, che lại sự lúng túng của hắn, quay mặt nhìn ra bên ngoài, hỏi, "Cánh tay còn đau không?"
"Cánh tay?" Cánh tay cái gì?
Ngũ Y Y đã quên luôn chuyện cánh tay.
"A, cánh tay, không đau, thật sự không đau! Bác sĩ Trung y chú giới thiệu này thật vô cùng lợi hại, hôm nay lúc tỉnh lại liền hết đau."
Ngũ Y Y hướng về phía sau lưng Hoắc Phi Đoạt ra sức khua khua cánh tay.
Luôn muốn nhìn một chút chú Hoắc còn tức giận không, nhưng người này cứ quay mặt sang nơi khác, không để cho cô nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
"Buổi tối uống thuốc chưa?"
"Hả?" Ngũ Y Y hoàn toàn đần độn.
Xong đời!
Buổi tối cô đã quên!
Hoắc Phi Đoạt lạnh mặt nhìn về phía Ngũ Y Y, "Tại sao không uống thuốc đúng giờ? Thân thể có vết thương chằng lẽ không biết uống thuốc đúng giờ sao? Bao nhiêu tuổi rồi, còn vô tâm vô phế như vậy!"
Ngũ Y Y cúi đầu, xoắn ngón tay ngập ngừng, "Trở về liền nấu không phải là được rồi sao."
Chú Hoắc giới thiệu thuốc Trung y, nhất định phải uống thuốc đúng giờ như bữa ăn, giống như đầu bếp làm món ăn, nhất định phải phải làm cho người khác ăn hết sạch mới hài lòng.
Thiệt là, tâm tính cái gì.
Hoắc Phi Đoạt cau mày đưa qua một cái bình giữ nhiệt, mở nắp, đưa tới phía dưới cái mũi của Ngũ Y Y, "Cho em! Uống nhanh lên! Đầu heo!"
"Mới không phải đầu heo! Đầu heo có xinh đẹp như vậy sao?" Ngũ Y Y ồn ào xong mới xoay qua nhìn bình giữ nhiệt, nói, "Còn bốc hơi nóng đây!"
"Không bốc hơi nóng còn gọi là bình giữ nhiệt sao? Uống nhanh!"
Ngũ Y Y nhăn nhăn mũi nhỏ ngửi ngửi, "A? Là thuốc bắc đắng như vậy!"
Hoắc Phi Đoạt không biết ừ nơi nào biến ra cái kẹo que, dụ dỗ cô, "Một hơi uống hết cũng không coi là rất đắng, uống xong cho em ăn cái này."
Ngũ Y Y thở dài, vẻ mặt đau khổ, bưng bình giữ nhiệt lên, nín thở một hơi, ừng ực uống hết thuốc bắc.
Uống xong thuốc bắc, lập tức đoạt lấy que kẹo, nhét vào trong miệng, dùng sức liếm bẹp bẹp.
Hoắc Phi Đoạt nhìn dáng vẻ của Ngũ Y Y, giễu cợt, "Nha đầu ngốc!"
"Khi đi thi tên tôi đều đứng đầu, không có ngốc!"
"Mau đi xuống, làm chậm mất bao nhiêu thời gian của tôi, đi xuống!" Hoắc Phi Đoạt đẩy cái mông nhỏ của Ngũ Y Y.
"Người này, không chỉ tính khí không tốt, còn thô bạo như vậy."
Ngũ Y Y ngậm kẹo que, bị Hoắc Phi Đoạt đẩy xuống xe.