Hình như hắn nói sai rồi……Không phải phụ nữ, phải là người giúp việc.
Thôi, đang trong lúc quan trọng trừng phạt kẻ xấu, cô sẽ không để cho hắn uốn nắn nữa.
“Tôi nói cậu hiểu hay không hiểu, hành động thì hành động đi.” Hoắc Phi Đoạt nói rất bá đạo.
Cố Tại Viễn lắc đầu nói: “Đúng là! Tên tiểu tử dây lưng quần của mày còn lỏng hơn so với của ông nội tao, mở to hai mắt ra để làm gì? Tiểu Báo, cho cậu một cơ hội nhận sai, đi, đem hai cái áp phích của tên tiểu tử kia xuống cho tôi. Giữ lại cũng vô dụng.”
“A!” Ngũ Y Y phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Lấy hai áp phích? Có ý gì? chẳng lẽ là móc hai mắt người khác sao?
Mẹ ơi! Tàn nhẫn quá.
Hoắc Phi Đoạt nghe tiếng Ngũ Y Y, tập tức hơi nhíu mày lại, liếc mắt Cố tại Viễn ra hiệu, Cố Tại Viễn rất thông minh, lập tức hiểu rõ, ngoảnh mặt về phía Tiểu Báo khoát tay chuẩn bị.
Tên Tiểu Báo vẫn quỳ như cũ.
Cố tại Viễn ngoài cười nhưng trong không cười nói với Ngũ Y Y: “Ai da, cô sợ cái gì, vừa rồi tôi chỉ nói đùa. Sao có thể tùy tiền bỏ hai mắt người khác chứ?”
Lúc này Ngũ Y Y nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Việc lấy hai mắt này…. Hơi có nhiều máu rồi. Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o. r. g để có chương mới nhanh nhất
Tên xăm hình lại nói: “ Lấy hai mắt của tôi đi! Tôi van xin các người hãy móc hai mắt của tôi đi! Tôi biết tôi phạm sai lầm rồi!”
Ngũ Y Y nhìn tên xăm hình như bị thần kinh.
Người này không có bệnh chứ? Còn có thể để cho người khác móc hai mắt của mình ra sao?
Tên xăm hình này biết, móc hai mắt hắn ra chỉ là trừng phạt nhẹ nhất.
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y rồi hỏi: “Em muốn phạt hắn như thế nào?”
Sau khi Ngũ Y Y suy nghĩ xong liền nói: “Tôi muốn tự mình đánh hắn một trận.”
“Được.” Hoắc Phi Đoạt đáp ứng rất sảng khoái.
“Em muốn dùng cái gì để đánh hắn?”
Ngũ Y Y nhớ lại lúc nãy tên đó dùng chân đá mình, bị Hoắc Phi Đoạt hỏi như vậy, mới ý thức đến, cả người tên xăm hình bây giờ đều là máu, nếu ra tay đánh hắn, sẽ làm bẩn chính mình. Cô đảo mắt xung quanh, trầm ngâm: “Lấy cái vũ khí gì a…….. Hay là mượn cây gậy đến đây, tôi đánh hắn một trận.”
Hoắc Phi Đoạt gật đầu, ngoắc: “Lấy hai cây gậy đến đây.”
Bên ngoài đã có người đem cây gậy đến.
Ngũ Y Y đứng lên cầm cây gậy, nhíu mày lại.
Mẹ ơi, thật là một cây gậy bằng sắt.
Rất nặng!
Ngũ Y Y vung cây gậy lên, bước từng bước đến bên cạnh tên xăm hình.
Cắn răng ôm hận nói: “Không phải mày muốn khi dễ tao sao? Tao nói cho mày biết, tao sẽ trả thù, mày vẫn không nghe! Ngũ Y Y tao hận nhất là người nào khi dễ tao! Người nào cũng không được!”
Tên xăm hình một bên mặt máu chảy đầm đìa, hắn quỳ trên mặt đất nói: “bà cô, cô hãi đánh tôi đi, tôi là tên khốn nạn! Tôi có mắt như mù, tôi lại trêu chọc cô! Cầu xin cô cắt hai chân tôi đi, cắt vài xương sườn của tôi đi!”
Ngũ Y Y giơ cây gậy lên cao liền giật mình.
Người này có tật xấu thật, cầu xin cô độc ác đánh hắn.
“Sau này không cho mày khi dễ phụ nữ nữa, không được chó cậy gần nhà nữa.”
Nói xong, Ngũ Y Y ra sức vung mạnh cây gậy trên tay xuống.
Đánh thình thịch thình thịch vào trên người tên xăm hình.
Tên kia không kêu lên một tiếng.
Sau khi đánh bốn gậy, Ngũ Y Y cảm thấy hết giận, bỏ cây gậy đi, trở lại bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, nhìn Hoắc Phi Đoạt rồi nói: “Tốt, đã trả thù xong, chúng ta đi thôi.”
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, vuốt cằm, đứng lên, cưng chiều ôm eo Ngũ Y Y, nhìn Cố Tại Viễn nói: “Tại Viễn…. Cậu thu dọn chỗ này sạch sẽ đi.”