Hoắc Phi Đoạt lại nhìn thời gian: "Cô ấy sắp tan học rồi, Nàng sắp tan học , A Trung nên là đi qua đi."
"Lão Đại, tại sao anh lại nói dối, để em đi đối mặt với bão tố chứ? Vậy em đóng cửa lại, miễn để Phúc Hi tiểu thư nhà anh đến gặng hỏi."
"Cậu dám! Muốn luyện tập cùng tôi rồi hả?"
Cố Tại Viễn hận nghiến răng nghiến lợi: "Thôi anh đi đi, Hảo đi được rồi, đố phụ kia nhà anh giao cho em là được rồi. Thật là, đời trước đúng là em thiếu nợ anh mà!"
Hoắc Phi Đoạt gian thương địa nở nụ cười: "Cậu cũng đã thú nhận rồi vậy hôm nào tính toán xem thiếu nợ tôi bao nhiêu, từ đời trước đến giờ, tổng cộng có bao nhiêu lợi tức (lãi)."
Cố Tại Viễn hếch mũi lên, tức giận đến hừ hừ: "Em thú nhận còn không được?"
Nghĩ đến đêm nay sẽ ở chung cùng Ngũ Y Y, bất kể là làm cái gì đều sẽ cực kỳ ngọt ngào. Hoắc Phi Đoạt khẽ mỉm cười.
Ngũ Y Y bất tỉnh nằm ở ghế sau ô tô, theo ô tô xóc nảy, thân thể nhỏ bé hơi lắc lư vài cái.
Phúc Hi âm hiểm cười xoay mặt nhìn Ngũ Y Y, khinh thường nói: "Loại phụ nữ này có cái gì nổi trội chứ? Tôi thấy cũng không phải quá đẹp, thân hình cũng không cao như tôi, lại không biết làm nũng như tôi, thật không biết anh Phi Đoạt nghĩ thế nào mà lại thích loại phụ nữ này?"
Thạch Ưng lái xe, không nói câu nào.
Di động của Phúc Hi vang lên, cô ta giật mình, vừa nâng điện thoại lên đã sợ tới mức khẩn trương nói với Thạch Ưng: "Làm sao bây giờ, là điện thoại của anh Phi Đoạt! Anh ấy có phải phát hiện cái gì rồi không?"
Thạch Ưng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi trầm ổn nói: "Không đâu. Hoắc Phi Đoạt sẽ không biết gì đâu, trước hết cô cô cứ nghe xem hắn có ý gì."
"A." Phúc Hi chột dạ thở sâu vài cái, vuốt ngực, sau đó mới nhận điện thoại, run rẩy cẩn thận nói: "Anh Phi Đoạt sao?"
Thanh âm lạnh lùng của Hoắc Phi Đoạt truyền tới đây: "Ừm, là anh. Công tay anh có việc, anh phải lập tức bay sang Italy cùng Cố Tại Viễn, Thứ hai mới có thể trở về. Em ở nhà ngoan ngoãn. Nếu cô đơn thì về Mĩ đi."
Phúc Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Anh không ăn cơm sao? Đi vội vậy hả?"
Trên mặt là vẻ mừng thầm.
"Ừm, rất vội vội, đang đợi máy bay. Cứ như vậy đi. Có việc sẽ gọi lại sau."
"Được."
Phúc Hi cúp điện thoại, lập tức nở nụ cười, xoay mặt nói với Thạch Ưng: "Thật tốt quá! Trời cũng giúp tôi! Biết không? Đêm nay anh Phi Đoạt muốn xuất ngoại, đi Italy, Thứ hai mới về. Cho nên bất luận Ngũ Y Y này xảy ra chuyện gì anh ấy đều không thể quản. Nha đầu này tùy chúng ta xử lý thế nào cũng được."
Thạch Ưng liếc mắt nhìn Phúc Hi một cái: "Vẫn nên ổn thoả một chút, ngộ nhỡ Hoắc Phi Đoạt biết là chúng ta làm, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."
Nụ cười trên mặt Phúc Hi nhất thời tiêu tan, có chút sợ hãi, có chút tức giận, "Cứ cho là anh Phi Đoạt biết gì có ích gì? Tôi cũng không phải người khác, anh ấy có thể làm gì tôi? Chẳng lẽ, còn có thể vì một nha đầu mà trở mặt với tôi sao?"
Thạch Ưng sâu xa nói: "Nếu, tôi nói là nếu. Nếu Hoắc Phi Đoạt cực kỳ để ý cô gái này, như thế, tất cả đều có khả năng."
Phúc Hi không lên tiếng.
Thạch Ưng khuyên cô ta: "Cho nên, chuyện này chúng ta phải làm cho gọn gàng, để hai chúng ta không ở hiện trường, mà nhìn qua còn giống ngoài ý muốn."
Phúc Hi gật đầu.
Một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa trường đại học.
Lái xe ngồi ở chỗ tay lái, ngáp một cái, nhìn A Trung ở ghế lái phụ, hỏi: "Anh Trung, chúng ta chạy tới đây làm gì?"
Hoắc Phi Đoạt lại nhìn thời gian: "Cô ấy sắp tan học rồi, Nàng sắp tan học , A Trung nên là đi qua đi."
"Lão Đại, tại sao anh lại nói dối, để em đi đối mặt với bão tố chứ? Vậy em đóng cửa lại, miễn để Phúc Hi tiểu thư nhà anh đến gặng hỏi."
"Cậu dám! Muốn luyện tập cùng tôi rồi hả?"
Cố Tại Viễn hận nghiến răng nghiến lợi: "Thôi anh đi đi, Hảo đi được rồi, đố phụ kia nhà anh giao cho em là được rồi. Thật là, đời trước đúng là em thiếu nợ anh mà!"
Hoắc Phi Đoạt gian thương địa nở nụ cười: "Cậu cũng đã thú nhận rồi vậy hôm nào tính toán xem thiếu nợ tôi bao nhiêu, từ đời trước đến giờ, tổng cộng có bao nhiêu lợi tức (lãi)."
Cố Tại Viễn hếch mũi lên, tức giận đến hừ hừ: "Em thú nhận còn không được?"
Nghĩ đến đêm nay sẽ ở chung cùng Ngũ Y Y, bất kể là làm cái gì đều sẽ cực kỳ ngọt ngào. Hoắc Phi Đoạt khẽ mỉm cười.Ngũ Y Y bất tỉnh nằm ở ghế sau ô tô, theo ô tô xóc nảy, thân thể nhỏ bé hơi lắc lư vài cái.
Phúc Hi âm hiểm cười xoay mặt nhìn Ngũ Y Y, khinh thường nói: "Loại phụ nữ này có cái gì nổi trội chứ? Tôi thấy cũng không phải quá đẹp, thân hình cũng không cao như tôi, lại không biết làm nũng như tôi, thật không biết anh Phi Đoạt nghĩ thế nào mà lại thích loại phụ nữ này?"
Thạch Ưng lái xe, không nói câu nào.
Di động của Phúc Hi vang lên, cô ta giật mình, vừa nâng điện thoại lên đã sợ tới mức khẩn trương nói với Thạch Ưng: "Làm sao bây giờ, là điện thoại của anh Phi Đoạt! Anh ấy có phải phát hiện cái gì rồi không?"
Thạch Ưng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi trầm ổn nói: "Không đâu. Hoắc Phi Đoạt sẽ không biết gì đâu, trước hết cô cô cứ nghe xem hắn có ý gì."
"A." Phúc Hi chột dạ thở sâu vài cái, vuốt ngực, sau đó mới nhận điện thoại, run rẩy cẩn thận nói: "Anh Phi Đoạt sao?"
Thanh âm lạnh lùng của Hoắc Phi Đoạt truyền tới đây: "Ừm, là anh. Công tay anh có việc, anh phải lập tức bay sang Italy cùng Cố Tại Viễn, Thứ hai mới có thể trở về. Em ở nhà ngoan ngoãn. Nếu cô đơn thì về Mĩ đi."
Phúc Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Anh không ăn cơm sao? Đi vội vậy hả?"
Trên mặt là vẻ mừng thầm.
"Ừm, rất vội vội, đang đợi máy bay. Cứ như vậy đi. Có việc sẽ gọi lại sau."
"Được."
Phúc Hi cúp điện thoại, lập tức nở nụ cười, xoay mặt nói với Thạch Ưng: "Thật tốt quá! Trời cũng giúp tôi! Biết không? Đêm nay anh Phi Đoạt muốn xuất ngoại, đi Italy, Thứ hai mới về. Cho nên bất luận Ngũ Y Y này xảy ra chuyện gì anh ấy đều không thể quản. Nha đầu này tùy chúng ta xử lý thế nào cũng được."
Thạch Ưng liếc mắt nhìn Phúc Hi một cái: "Vẫn nên ổn thoả một chút, ngộ nhỡ Hoắc Phi Đoạt biết là chúng ta làm, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."
Nụ cười trên mặt Phúc Hi nhất thời tiêu tan, có chút sợ hãi, có chút tức giận, "Cứ cho là anh Phi Đoạt biết gì có ích gì? Tôi cũng không phải người khác, anh ấy có thể làm gì tôi? Chẳng lẽ, còn có thể vì một nha đầu mà trở mặt với tôi sao?"
Thạch Ưng sâu xa nói: "Nếu, tôi nói là nếu. Nếu Hoắc Phi Đoạt cực kỳ để ý cô gái này, như thế, tất cả đều có khả năng."
Phúc Hi không lên tiếng.
Thạch Ưng khuyên cô ta: "Cho nên, chuyện này chúng ta phải làm cho gọn gàng, để hai chúng ta không ở hiện trường, mà nhìn qua còn giống ngoài ý muốn."
Phúc Hi gật đầu.
Một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa trường đại học.
Lái xe ngồi ở chỗ tay lái, ngáp một cái, nhìn A Trung ở ghế lái phụ, hỏi: "Anh Trung, chúng ta chạy tới đây làm gì?"