Tay cô tuột xuống, một đường vuốt ve bụng hắn, sau đó cáng lúc càng xuống phía dưới….
Ô!
Hoắc Phi Đoạt nhắm chặt hai mắt, khí tức triệt để bị hỗn loạn
Bàn tay nhỏ bé, đã không chút do dự tiến vào chỗ đó
Cách một lớp vải, nơi đó đã sớm cứng rắn khổng lồ, tay nhỏ không ngừng thăm dò, càng lúc càng bành trướng
“Muốn…Muốn….”
Ngũ Y Y bộ dạng si mê, khuôn mặt nhỏ nhắn, cách lớp vải hôn lên
Không đọi Hoắc Phi Đoạt hành động, Ngũ Y Y đầu óc như lửa đốt bắt đầu lei6m1 ướt chổ đó
“Chậm một chút, Y Y, đừng nóng vội…”( Chu tước:Mồ hôi, còn chê nữa)
Hoắc Phi Đoạt thở gấp, Ngũ Y Y đã sớm điên cuồng , mấy cái liền đem quần của Hoắc Phi Đoạt thoát ra( Cường gian bắt đầu O.O)
Không cho Hoắc Phi Đoạt thở dốc, cô giống như tiểu lang, hướng Hoắc Phi Đoạt triển khai công kích
“Nah….” Hoắc Phi Đoạt gập cong người, hấp khí, huyết mạch cả người sôi trào
Cúi đầu nhìn nha đâu đang nằm phái dưới, cô tựa như đứa trẻ tò mò không ngừng vân vê tiểu Hoắc Phi Đoạt, lưỡi phần hông hồng đàng không ngừng hôn hắn, quyến rũ không tả nỗi
“Y Y…Y Y…”
Hoắc Phi Đoạt gọi tên cô
Ngũ Y Y bộ dạng lưỡng lự không biết nên cầm ăn Tiểu Hoắc Phi Đoạt như thế nào, cả người nóng đến phát điên, thật khó chịu, cấp thiết muốn giải tỏa khó chịu trong người, nhưng lại không biết phải làm thế nào…
Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng cười một tiếng, dịu dàng đem cô đẩy ngã, sau đó giống như sư tử dũng mạnh, cả người áp lên Ngũ Y Y
“Gấp gáp muốn như vậy sao?”
Giọng nói trầm ấm như rượi vang ủ lâu năm, từ tính, sâu kín chạm tới đáy lòng của người khác
Ngũ Y Y khuôn mặt giống như quả đào chín mọng, cái miệng nhỏ nhắn giương lên, thở hồng hộc
Toàn thân trắng như tuyết, đẹp đẽ động lòng người
“Vật nhỏ, cái này cho em”
Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng nỉ non, đê cô vòng chân ôm lấy hông hắn
Cách biệt thự một km, hai phe bắt đầu giao chiến!
A Trung không chế tình huống, nhìn một chút liền tức giận mắng người, “Không phải đã nói để cho bọn họ qua sao? Lão đại đã nói rõ rồi, các cậu không nghe hả? Phải thăm dò tình trạng vũ khí của bên kia trước, sau đó mới giả bộ thất bại, nghe không hiểu sao? Nói cho các cậu biết, không cần giả bô làm Gia Các Lượng, nhân gia chúng ta khôn hơn các cậu nhiều a!”
Trong màn hình, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng
Lão quản gia đang cầm náy tính bảng đi vào, không ngại học hỏi kẻ dưới, “A Trung, thế nào mà không thể qua chỗ khác vậy! Cậu nhìn một chút coi!”
Nói xong liền đưa máy tính bảng cho A Trung nhìn
A Trung phiền não phát điện,”Ông lão, tôi hiện tại không rảnh để chỉ cho ông!”
Lão quản gia giật mình, theo A Trung nhỉn về phía màn hình, nhất thời cả kinh trợn mắt lên
“A! Có súng chiến sao? Thạt nhiều năm không nhìn thấy người nào dám cùng Hoắc Phi Đoạt khai chiến a, ai ngu như vậy”
Lúc này, người của A Trung đang rút lui, lấy thân phận của kẻ bại để rút lui
A Trung gật đầu nói, “Ừ, thua, bị bại là tốt”
Lúc này chỉ chống đỡ đánh với bọn kia một chút, nhưng tương đối giống như toàn trận bị thảm bại vậy
Lão quả gia kinh hãi, “ A? Chúng ta thua cậu còn vui mừng! Cậu bị ngu rồi sao?”
A Trung che đầu kêu đau, “Ông lão, tôi van cầu ông, mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở chổ này lảm nhảm nữa”
“Lạc ca, chúng ta thắng, bọn họ đang chạy trốn”
Có người hướng Têu Lạc báo cáo
Tiêu Lạc mở mắt , cười gằn một tiếng, “ Hoắc Phi Đoạt ngươi thật thất bại, chỉ một kích mà cũng không chịu nổi! Nhanh chốc tiến vào! Tranh thủ đi vào khu biệt thự!”
Đoạt lại người đàn bà của hắn…..