Hoắc Phi Đoạt bỏ găng tay trong suốt đang cầm trên tay lại, mất hết toàn bộ hứng thú: “Lại còn làm cái gì?”
Lão quản gia chớp mắt nhìn bóng lưng cô đơn của Hoắc Phi Đoạt, nhịn không được thở dài.
Hoặc là nói, đây là người đàn ông trưởng thành yêu phụ nữ sao? Giống như cô bé Ngũ Y Y này, quả thật là làm ông không hiểu nổi!
Buồn chết tôi rồi!
Ngũ Y Y thu dọn đơn giản một chút, chuẩn bị mang đôi giày Hoắc Phi Đoạt mới mua cho.
Đi dự tiệc đính hôn của Tiêu Lạc và con nhóc Ngũ đại kia, cô không thể keo kiệt quá mức chứ?
A……….bị Tiêu Lạc vứt bỏ, cô không chịu nổi bộ dáng chật vật chứ?
Mới không cần!
Cô muốn vinh dự xuất hiện trước mặt bọn họ, để cho bọn họ nhìn thấy, Ngũ Y Y cô là một tiểu cường kiên cường, cái gì cũng không thể chinh phục được cô.
Con nhóc họ Ngũ kia đính hôn thì đính hôn đi, tôi đây mới không để ý!
Hoắc Phi Đoạt đi vào, đột nhiên ngồi xổm xuống, lấy đôi giày mới qua, một tay nâng bàn chân Ngũ Y Y lên, mang giày vào cho Ngũ Y Y.
Ách………….
Ngũ Y Y ngẩn người ra.
Cô ngồi chỗ đó, nhìn mái tóc đen của Hoắc Phi Đoạt, trong lòng rối loạn một trận.
Hoắc Phi Đoạt đối xử với cô rất tốt………….
Dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, yêu thương như vậy………………
Ngũ Y Y nhịn không được đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt thẳng lưng, đột nhiên rùng mình, động tác cứng đờ.
“Anh…………” Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu, nỉ non: “Anh thật sự thích tôi sao?”
Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ngây dại của Ngũ Y Y, nói sâu xa: “Em nói đi?”
Không thích em, vì sao tôi chạm vào người em?
Không thích em, vì sao tôi ôn nhu với em như vậy?
Không thích em, vì sao tôi quan tâm em như vậy?
Ngũ Y Y xoa xoa cái miệng nhỏ, vẻ mặt mê mang!
Cô không biêt!
Cho nên mới hỏi anh!
“Mang xong rồi, đi thôi.” Hoắc Phi Đoạt đứng lên đi trước, Ngũ Y Y đi theo xuống lầu.
Hoắc Phi Đoạt mở cửa xe cho Ngũ Y Y, rồi ôm cô lên xe.
Bởi vì hơn một ngày không mở máy, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.
Ngũ Y Y nhìn lướt qua màn hình, đầu đầy lo lắng.
Bây giờ, cô không quan tâm chuyện Tiêu Lạc đính hôn, chỉ luôn nghĩ đến, rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt có thích mình hay không?
Giống như chuyện này mới đúng là chuyện lớn.
“Phía trước có tiệm thuốc, dừng lại một chút!”
Hoắc Phi Đoạt ra lệnh cho a Trung!
“Dạ.”
Tiệm thuốc?
Ngũ Y Y nhíu nhíu mày.
Vì sao muốn đến tiệm thuốc?
Đến chỗ tiệm thuốc, A Trung quay đầu lại hõi: “Muốn mua thuốc gì ạ?”
Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, thấy Ngũ Y Y mờ mịt: “Tôi tự đi được rồi.”
A Trung mặt đầy ngạc nhiên.
Nhưng không nói thêm gì, nhanh chóng xuống xe, đến bảo vệ tiệm thuốc.
Chỉ một lúc sau, Hoắc Phi Đoạt quay trở lại xe.
Hoắc Phi Đoạt hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, nắm lấy tay Ngũ Y Y, đem một cái hộp nhỏ đặt vào tay cô.
Ngũ Y Y ngạc nhiên nhìn xuống tay mình.
Thuốc tránh thai!
Choáng nha!
Ngũ Y Y nhanh chóng thu tay lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Xe im lặng chạy vào khuôn viên Ngũ gia, khi xe sắp dừng lại, Hoắc Phi Đoạt quay lại nói với Ngũ Y Y: “Có muốn tôi đi cùng em không?”
Ngũ Y Y run bắn người, lắc lắc đầu: “Tôi tự đi được rồi. Nên đối mặt, làm sao phải đối mặt, tôi có thể!”
“Được.”
Ngũ Y Y nhảy xuống xe, nhanh chóng đi vào biệt thự Ngũ gia.
Người đến tham dự lễn đính hôn không nhiều, đều là những gia đình quen thuộc.
Hoắc Phi Đoạt bỏ găng tay trong suốt đang cầm trên tay lại, mất hết toàn bộ hứng thú: “Lại còn làm cái gì?”
Lão quản gia chớp mắt nhìn bóng lưng cô đơn của Hoắc Phi Đoạt, nhịn không được thở dài.
Hoặc là nói, đây là người đàn ông trưởng thành yêu phụ nữ sao? Giống như cô bé Ngũ Y Y này, quả thật là làm ông không hiểu nổi!
Buồn chết tôi rồi!
Ngũ Y Y thu dọn đơn giản một chút, chuẩn bị mang đôi giày Hoắc Phi Đoạt mới mua cho.
Đi dự tiệc đính hôn của Tiêu Lạc và con nhóc Ngũ đại kia, cô không thể keo kiệt quá mức chứ?
A……….bị Tiêu Lạc vứt bỏ, cô không chịu nổi bộ dáng chật vật chứ?
Mới không cần!
Cô muốn vinh dự xuất hiện trước mặt bọn họ, để cho bọn họ nhìn thấy, Ngũ Y Y cô là một tiểu cường kiên cường, cái gì cũng không thể chinh phục được cô.
Con nhóc họ Ngũ kia đính hôn thì đính hôn đi, tôi đây mới không để ý!
Hoắc Phi Đoạt đi vào, đột nhiên ngồi xổm xuống, lấy đôi giày mới qua, một tay nâng bàn chân Ngũ Y Y lên, mang giày vào cho Ngũ Y Y.
Ách………….
Ngũ Y Y ngẩn người ra.
Cô ngồi chỗ đó, nhìn mái tóc đen của Hoắc Phi Đoạt, trong lòng rối loạn một trận.
Hoắc Phi Đoạt đối xử với cô rất tốt………….
Dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, yêu thương như vậy………………
Ngũ Y Y nhịn không được đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt thẳng lưng, đột nhiên rùng mình, động tác cứng đờ.
“Anh…………” Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu, nỉ non: “Anh thật sự thích tôi sao?”
Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ngây dại của Ngũ Y Y, nói sâu xa: “Em nói đi?”
Không thích em, vì sao tôi chạm vào người em?
Không thích em, vì sao tôi ôn nhu với em như vậy?
Không thích em, vì sao tôi quan tâm em như vậy?
Ngũ Y Y xoa xoa cái miệng nhỏ, vẻ mặt mê mang!
Cô không biêt!
Cho nên mới hỏi anh!
“Mang xong rồi, đi thôi.” Hoắc Phi Đoạt đứng lên đi trước, Ngũ Y Y đi theo xuống lầu.
Hoắc Phi Đoạt mở cửa xe cho Ngũ Y Y, rồi ôm cô lên xe.
Bởi vì hơn một ngày không mở máy, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.
Ngũ Y Y nhìn lướt qua màn hình, đầu đầy lo lắng.
Bây giờ, cô không quan tâm chuyện Tiêu Lạc đính hôn, chỉ luôn nghĩ đến, rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt có thích mình hay không?
Giống như chuyện này mới đúng là chuyện lớn.
“Phía trước có tiệm thuốc, dừng lại một chút!”
Hoắc Phi Đoạt ra lệnh cho a Trung!
“Dạ.”
Tiệm thuốc?
Ngũ Y Y nhíu nhíu mày.
Vì sao muốn đến tiệm thuốc?
Đến chỗ tiệm thuốc, A Trung quay đầu lại hõi: “Muốn mua thuốc gì ạ?”
Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, thấy Ngũ Y Y mờ mịt: “Tôi tự đi được rồi.”
A Trung mặt đầy ngạc nhiên.
Nhưng không nói thêm gì, nhanh chóng xuống xe, đến bảo vệ tiệm thuốc.
Chỉ một lúc sau, Hoắc Phi Đoạt quay trở lại xe.
Hoắc Phi Đoạt hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, nắm lấy tay Ngũ Y Y, đem một cái hộp nhỏ đặt vào tay cô.
Ngũ Y Y ngạc nhiên nhìn xuống tay mình.
Thuốc tránh thai!
Choáng nha!
Ngũ Y Y nhanh chóng thu tay lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Xe im lặng chạy vào khuôn viên Ngũ gia, khi xe sắp dừng lại, Hoắc Phi Đoạt quay lại nói với Ngũ Y Y: “Có muốn tôi đi cùng em không?”
Ngũ Y Y run bắn người, lắc lắc đầu: “Tôi tự đi được rồi. Nên đối mặt, làm sao phải đối mặt, tôi có thể!”
“Được.”
Ngũ Y Y nhảy xuống xe, nhanh chóng đi vào biệt thự Ngũ gia.
Người đến tham dự lễn đính hôn không nhiều, đều là những gia đình quen thuộc.