Ngũ Y Y lau khô nước mắt, đi ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm đứng ở bên ngoài, trừng mắt hất cằm tức giận nhìn cô.
Ngũ Y Y không quan tâm đến Ngũ Nhân Tâm, đi ngang qua người cô ta.
“Ngũ Y Y! Tao nói cho mày biết, mẹ mày chính là Tiểu Tam, là tiện nhân chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Mày cũng như vậy! Luôn ngại khi người khác nói xuất thân của mày không tốt, nhưng mà bộ dạng của mày chỉ là giả dối! Tiêu Lạc là người đàn ông của chị cả, mày không cần phải chen chân vào đâu!”
Ngũ Y Y nắm chặt tay, mỉm cười xoay mặt lại, nhìn Ngũ Nhân Tâm, “Có biết tại sao Hàn Giang Đình cũng lười không thèm nhìn cô một cái không? Bởi vì cô và mẹ cô đều rất giống nhau, đều không có một chút ý vị của phụ nữ. Muốn chồng mình không vượt rào, được thôi, trước tiên bản thân mình phải có sức quyến rũ. Bác gái giống như là hốt rác, ông chồng không vượt rào mới lạ! Mọi việc đừng bắt người khác chịu trách nhiệm, đầu tiên nên tự kiểm điểm bản thân một chút đi. Hừ!”
Nói xong, cảm thấy Ngũ Nhân Tâm đang trợn mắt há hốc mồm, Ngũ Y Y hất cằm bước đi.
“A a a a! Ngũ Y Y! Con tiện nhân này! Mày và mẹ mày đều giống nhau! Đều là Tiểu Tam! Chết tiệt!”
Sau một lúc Ngũ Nhân Tâm mới phản ứng lại, tức giận đến mức dậm chân thét chói tai.
Ngũ Y Y không nhịn được nhếch môi cười.
Mình vừa nói những gì vậy nhỉ!
Đó chính là lời ngụy biện xằng bậy.
Từ lúc nào thì bản thân đã có thể đem những lời ngụy biện hợp tình hợp lý nói thành đạo lý rồi vậy?
Chết thật, nhất định là do chịu ảnh hưởng của Hoắc Phi Đoạt rồi.
Cái người họ Hoắc kia luôn có khả năng đem những đạo lý sai trái nói thành đạo lý của hắn.
A? Tại sao trong lúc này cô có thể nhớ đến Hoắc Phi Đoạt vậy?
Mẹ ơi, có phải là bản thân đã thích Hoắc Phi Đoạt không?
Nếu không thì tại sao người đang ở Ngũ gia, còn lòng thì đang đặt trên người hắn?
Đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy ở cách đó không xa, Tiêu Lạc và Ngũ Nhân Ái đứng cùng nhau, bên cạnh còn có Tiêu Mai và Ngũ Phong Tập, bọn họ đang nói chuyện vui vẻ cùng bạn bè.
Từ góc độ của Ngũ Y Y, vừa vặn có thể nhìn thấy Ngũ Nhân Ái kề sát vào Tiêu Lạc, là một bộ ngực đầy đặn.
Hừ, trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không thể kìm lòng muốn ân ái rồi sao, cứ như vậy không nhịn được à!
Ghê tởm!
Ngũ Y Y khó chịu trợn ngược mắt.
Vừa đúng lúc bồi bàn đi qua, Ngũ Y Y liền cầm lấy một ly đồ uống màu xanh nhạt.
“Đó là cốc-tai nồng độ cao!”
Ngủ Nhân Lệ đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“A? Cốc-tai? Tôi nghĩ rằng đây là đồ uống! Trông rất giống nước táo!”
Ngũ Y Y sợ tới mức nhanh chóng đưa ra xa. Nếu uống cốc-tai nồng độ cao, nhất định cô sẽ say.
Trường hợp hôm nay nếu cô uống say, thật khó sẽ tránh được mọi việc, ví dụ như, chỉ vào mũi Ngũ Phong Tập mắng ông ta không phải là người, hoặc là sẽ mắng Tiêu Lạc là kẻ hai mặt.
Ngũ Y Y le lưỡi với Ngũ Nhân Lệ.
Ngũ Nhân Lệ híp mắt nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Y Y thấy Ngũ Nhân Lệ cười với mình.
Không tránh khỏi có chút sửng sốt.
Ba cô gái nhà họ Ngũ cười lên cũng không hề xấu xa.
Một bàn tay đầy đặn vỗ lên vai Ngũ Nhân Lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Nhân Lệ lập tức nhăn lại.
“Lệ Lệ à, làm sao lại chạy đến đây rồi? Anh đi tìm em mãi! Đừng chạy nữa, chúng ta nói chuyện đi nào!”
Người đàn ông này cũng đã hơn bốn mươi tuổi, là người giàu nhất cùng này, nhà hắn vốn ở nông thôn, hắn còn chưa tốt nghiệp cấp 2, bắt đầu làm ăn buôn bán, thế nhưng có chút kiêu ngạo, trở thành ông chủ than đá lớn nhất ở đây.
Bây giờ có rất nhiều tiền trong tay, giàu đến chảy mỡ.
Ngũ Y Y rất chán ghét cái tên ngựa đực này.
Ngũ Y Y lau khô nước mắt, đi ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm đứng ở bên ngoài, trừng mắt hất cằm tức giận nhìn cô.
Ngũ Y Y không quan tâm đến Ngũ Nhân Tâm, đi ngang qua người cô ta.
“Ngũ Y Y! Tao nói cho mày biết, mẹ mày chính là Tiểu Tam, là tiện nhân chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Mày cũng như vậy! Luôn ngại khi người khác nói xuất thân của mày không tốt, nhưng mà bộ dạng của mày chỉ là giả dối! Tiêu Lạc là người đàn ông của chị cả, mày không cần phải chen chân vào đâu!”
Ngũ Y Y nắm chặt tay, mỉm cười xoay mặt lại, nhìn Ngũ Nhân Tâm, “Có biết tại sao Hàn Giang Đình cũng lười không thèm nhìn cô một cái không? Bởi vì cô và mẹ cô đều rất giống nhau, đều không có một chút ý vị của phụ nữ. Muốn chồng mình không vượt rào, được thôi, trước tiên bản thân mình phải có sức quyến rũ. Bác gái giống như là hốt rác, ông chồng không vượt rào mới lạ! Mọi việc đừng bắt người khác chịu trách nhiệm, đầu tiên nên tự kiểm điểm bản thân một chút đi. Hừ!”
Nói xong, cảm thấy Ngũ Nhân Tâm đang trợn mắt há hốc mồm, Ngũ Y Y hất cằm bước đi.
“A a a a! Ngũ Y Y! Con tiện nhân này! Mày và mẹ mày đều giống nhau! Đều là Tiểu Tam! Chết tiệt!”
Sau một lúc Ngũ Nhân Tâm mới phản ứng lại, tức giận đến mức dậm chân thét chói tai.
Ngũ Y Y không nhịn được nhếch môi cười.
Mình vừa nói những gì vậy nhỉ!
Đó chính là lời ngụy biện xằng bậy.
Từ lúc nào thì bản thân đã có thể đem những lời ngụy biện hợp tình hợp lý nói thành đạo lý rồi vậy?
Chết thật, nhất định là do chịu ảnh hưởng của Hoắc Phi Đoạt rồi.
Cái người họ Hoắc kia luôn có khả năng đem những đạo lý sai trái nói thành đạo lý của hắn.
A? Tại sao trong lúc này cô có thể nhớ đến Hoắc Phi Đoạt vậy?
Mẹ ơi, có phải là bản thân đã thích Hoắc Phi Đoạt không?
Nếu không thì tại sao người đang ở Ngũ gia, còn lòng thì đang đặt trên người hắn?
Đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy ở cách đó không xa, Tiêu Lạc và Ngũ Nhân Ái đứng cùng nhau, bên cạnh còn có Tiêu Mai và Ngũ Phong Tập, bọn họ đang nói chuyện vui vẻ cùng bạn bè.
Từ góc độ của Ngũ Y Y, vừa vặn có thể nhìn thấy Ngũ Nhân Ái kề sát vào Tiêu Lạc, là một bộ ngực đầy đặn.
Hừ, trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không thể kìm lòng muốn ân ái rồi sao, cứ như vậy không nhịn được à!
Ghê tởm!
Ngũ Y Y khó chịu trợn ngược mắt.
Vừa đúng lúc bồi bàn đi qua, Ngũ Y Y liền cầm lấy một ly đồ uống màu xanh nhạt.
“Đó là cốc-tai nồng độ cao!”
Ngủ Nhân Lệ đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“A? Cốc-tai? Tôi nghĩ rằng đây là đồ uống! Trông rất giống nước táo!”
Ngũ Y Y sợ tới mức nhanh chóng đưa ra xa. Nếu uống cốc-tai nồng độ cao, nhất định cô sẽ say.
Trường hợp hôm nay nếu cô uống say, thật khó sẽ tránh được mọi việc, ví dụ như, chỉ vào mũi Ngũ Phong Tập mắng ông ta không phải là người, hoặc là sẽ mắng Tiêu Lạc là kẻ hai mặt.
Ngũ Y Y le lưỡi với Ngũ Nhân Lệ.
Ngũ Nhân Lệ híp mắt nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Y Y thấy Ngũ Nhân Lệ cười với mình.
Không tránh khỏi có chút sửng sốt.
Ba cô gái nhà họ Ngũ cười lên cũng không hề xấu xa.
Một bàn tay đầy đặn vỗ lên vai Ngũ Nhân Lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Nhân Lệ lập tức nhăn lại.
“Lệ Lệ à, làm sao lại chạy đến đây rồi? Anh đi tìm em mãi! Đừng chạy nữa, chúng ta nói chuyện đi nào!”
Người đàn ông này cũng đã hơn bốn mươi tuổi, là người giàu nhất cùng này, nhà hắn vốn ở nông thôn, hắn còn chưa tốt nghiệp cấp 2, bắt đầu làm ăn buôn bán, thế nhưng có chút kiêu ngạo, trở thành ông chủ than đá lớn nhất ở đây.
Bây giờ có rất nhiều tiền trong tay, giàu đến chảy mỡ.
Ngũ Y Y rất chán ghét cái tên ngựa đực này.