“Ngũ Y Y! Con ngốc này! Cậu chạy cái gì mà chạy? Bọn họ bảo cậu đi thì cậu đi sao? Vì sao cậu không chờ mình? Có mình ở đây, mình xem ai có thể đuổi được cậu? Cậu đồ ngốc này! Một tên tự ái ngốc nghếch! Mưa lớn như vậy, cậu còn có thể đi đâu chứ? Đáng chết, rốt cuộc cậu đã đi đâu rồi? Ngũ Y Y! Cậu mau lăn ra đây cho mình!”
Hàn Giang Đình chạy xe hơi chậm lại, đèn xe mở thật sáng, vừa đi vừa nhấn kèn xe.
Không có!
Vẫn không có!
Xe đã chạy suốt năm km, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Ngũ Y Y!
Không bình thường nha!
Lúc này Hàn Giang Đình mới nhớ đến gọi điện thoại cho Ngũ Y Y!
“Đáng chết! Sao lại tắt điện thoại! Tức chết tôi rồi!”
Hàn Giang Đình tức giận để điện thoại lên ghế, cào cào tóc, sau đó lái xe về phía trước.
Hàn Giang Đình chạy thẳng đến Ngũ gia, xe hơi cũng không tắt máy, trực tiếp gõ cửa luôn.
Người hầu đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động lại mở cửa ra: “Là Hàn thiếu gia à, đã trể thế này, ngài có chuyện gì sao?”
“Ngũ Y Y đã về nhà chưa? Nhất định cô ấy đã trở về đây, có phải không?”
Hàn Giang Đình lấy tay xoa xoa nước mưa trên mặt, mong mỏi nhìn người hầu.
Người hầu lắc đầu: “Không có! Tứ tiểu thư vẫn chưa về nhà.”
“Hả? Không về nhà? Đáng chết.”
Hàn Giang Đình cảm thấy không ổn, cậu lái xe về nhà, nhìn thấy cha mẹ mình đã đi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngũ Y Y đâu, cậu lập tức sợ hãi.
“Làm Sao bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ? Ngũ Y Y, rốt cuộc cậu đã đi đâu rồi?”
Hàn Giang Đình như con ruồi chạy vòng vòng trong nhà, sau đó chạy ra xe hơi, cửa trong nhà cũng không kịp khóa lại, cứ mở tung ra, cậu bỏ đi ra ngoài.
Từ nhà cậu lái xe ra bốn km, vẫn không tìm thấy bóng dáng Ngũ Y Y, Hàn Giang Đình rất tức giận, cậu xuống xe, cũng không bung dù ra, đứng trong màn mưa, nhìn về phía đường quốc lộ xa xôi gào to: “Y Y! Ngũ Y Y! cậu đang ở đâu? Trả lời mình đi! Ngũ Y Y!”
Chỉ có tiếng mưa rơi lốp bốp, không có âm thanh nào đáp trả lại.
“Y Y! hu hu……..Cậu trả lời mình đi, mình là Hàn Giang Đình, là bạn thân của cậu nè, hu hu hu, cậu trả lời mình đi, cậu đang ở đâu? Hu hu hu……………”
Hàn Giang Đình ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc rống lên.
Hoắc Phi Đoạt đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên ôm lấy ngực, đau đớn hít một ngụm khí lạnh.
Sao lại thế này?
Anh không có bệnh tim, vì sao cảm thấy giống như đau ở hai bên sườn vậy?
Giống như ai dùng một cây nam châm, châm thẳng vào trái tim anh, rất đau đớn!
Khoảng nửa phút sau, cơn đau từ từ đi qua, Hoắc Phi Đoạt ôm ngực chậm rãi đi lên lầu.
Anh định đi tắm, nhưng cảm thấy trong lòng hơi rối loạn, giống như đã quên mất chuyện gì, còn có một cảm giác chẳng lành không thể nói rõ.
Đây là như thế nào?
Anh rốt cuộc là thế nào?
Hoắc Phi Đoạt không có tâm tình đi tắm, ngồi trên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, tay xoa xoa huyệt thái dương.
Cấp dưới của công ty Hắc Đế xảy ra chuyện đánh nhau, còn đánh chết hai người.
A Trung và nhóm anh em đến cục cảnh sát xử lý.
Nhân viên cảnh sát vừa nhìn thấy người đứng đầu công ty Hắc Đế đến, lập tức cung kính châm trà, giống như A Trung đến để kiểm tra công việc.
“Ngũ Y Y! Con ngốc này! Cậu chạy cái gì mà chạy? Bọn họ bảo cậu đi thì cậu đi sao? Vì sao cậu không chờ mình? Có mình ở đây, mình xem ai có thể đuổi được cậu? Cậu đồ ngốc này! Một tên tự ái ngốc nghếch! Mưa lớn như vậy, cậu còn có thể đi đâu chứ? Đáng chết, rốt cuộc cậu đã đi đâu rồi? Ngũ Y Y! Cậu mau lăn ra đây cho mình!”
Hàn Giang Đình chạy xe hơi chậm lại, đèn xe mở thật sáng, vừa đi vừa nhấn kèn xe.
Không có!
Vẫn không có!
Xe đã chạy suốt năm km, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Ngũ Y Y!
Không bình thường nha!
Lúc này Hàn Giang Đình mới nhớ đến gọi điện thoại cho Ngũ Y Y!
“Đáng chết! Sao lại tắt điện thoại! Tức chết tôi rồi!”
Hàn Giang Đình tức giận để điện thoại lên ghế, cào cào tóc, sau đó lái xe về phía trước.Hàn Giang Đình chạy thẳng đến Ngũ gia, xe hơi cũng không tắt máy, trực tiếp gõ cửa luôn.
Người hầu đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động lại mở cửa ra: “Là Hàn thiếu gia à, đã trể thế này, ngài có chuyện gì sao?”
“Ngũ Y Y đã về nhà chưa? Nhất định cô ấy đã trở về đây, có phải không?”
Hàn Giang Đình lấy tay xoa xoa nước mưa trên mặt, mong mỏi nhìn người hầu.
Người hầu lắc đầu: “Không có! Tứ tiểu thư vẫn chưa về nhà.”
“Hả? Không về nhà? Đáng chết.”
Hàn Giang Đình cảm thấy không ổn, cậu lái xe về nhà, nhìn thấy cha mẹ mình đã đi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngũ Y Y đâu, cậu lập tức sợ hãi.
“Làm Sao bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ? Ngũ Y Y, rốt cuộc cậu đã đi đâu rồi?”
Hàn Giang Đình như con ruồi chạy vòng vòng trong nhà, sau đó chạy ra xe hơi, cửa trong nhà cũng không kịp khóa lại, cứ mở tung ra, cậu bỏ đi ra ngoài.
Từ nhà cậu lái xe ra bốn km, vẫn không tìm thấy bóng dáng Ngũ Y Y, Hàn Giang Đình rất tức giận, cậu xuống xe, cũng không bung dù ra, đứng trong màn mưa, nhìn về phía đường quốc lộ xa xôi gào to: “Y Y! Ngũ Y Y! cậu đang ở đâu? Trả lời mình đi! Ngũ Y Y!”
Chỉ có tiếng mưa rơi lốp bốp, không có âm thanh nào đáp trả lại.
“Y Y! hu hu……..Cậu trả lời mình đi, mình là Hàn Giang Đình, là bạn thân của cậu nè, hu hu hu, cậu trả lời mình đi, cậu đang ở đâu? Hu hu hu……………”
Hàn Giang Đình ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc rống lên.
Hoắc Phi Đoạt đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên ôm lấy ngực, đau đớn hít một ngụm khí lạnh.
Sao lại thế này?
Anh không có bệnh tim, vì sao cảm thấy giống như đau ở hai bên sườn vậy?
Giống như ai dùng một cây nam châm, châm thẳng vào trái tim anh, rất đau đớn!
Khoảng nửa phút sau, cơn đau từ từ đi qua, Hoắc Phi Đoạt ôm ngực chậm rãi đi lên lầu.
Anh định đi tắm, nhưng cảm thấy trong lòng hơi rối loạn, giống như đã quên mất chuyện gì, còn có một cảm giác chẳng lành không thể nói rõ.
Đây là như thế nào?
Anh rốt cuộc là thế nào?
Hoắc Phi Đoạt không có tâm tình đi tắm, ngồi trên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, tay xoa xoa huyệt thái dương.
Cấp dưới của công ty Hắc Đế xảy ra chuyện đánh nhau, còn đánh chết hai người.
A Trung và nhóm anh em đến cục cảnh sát xử lý.
Nhân viên cảnh sát vừa nhìn thấy người đứng đầu công ty Hắc Đế đến, lập tức cung kính châm trà, giống như A Trung đến để kiểm tra công việc.