Hàn Giang Đình cả kinh há miệng, "Anh... Anh... thì ra anh không phải là đến thăm Y Y! Anh đang ở cùng với Ngũ Nhân Ái!"
Trong cơn tức giận, Hàn Giang Đình hung hăng đẩy Tiêu Lạc ra.
"Rốt cuộc vị nào là người nhà của Ngũ Nhân Ái? Bên trong đang chờ ký gấp!" Y tá nóng nảy, âm thanh cũng cao lên vài phần.
"Là tôi" Tiêu Lạc lạnh lùng đáp, chậm rãi xoay người đi tới trước mặt y tá, cầm bút ký tên.
Hàn Giang Đình hét lên, "Tiêu Lạc! Anh hãy cùng với Ngũ Nhân Ái ngọt ngọt ngào ngào đi! Y Y không cần anh quan tâm! Y Y mới không cần cái quan tâm rẻ tiền của anh!"
Hàn Giang Đình nói xong, xoay người chạy đi.
Bởi vì dép bị ướt, mới chạy mấy bước liền bị văng ra ngoài, Hàn Giang Đình cũng không thèm nhặt, cứ để chân trần chạy đi.
Tiêu Lạc hung hăng đấm vào vách tường.
hắn nhìn đèn phòng cấp cứu, vòng vo mấy cái, vẫn nhịn không được đi ngược lại, hướng y tá phía trước chạy tới.
"Xin hỏi..."
Tiêu Lạc thở hổn hển bắt lấy một nữ y tá đang lim dim ngủ.
Nữ y tá đang bị đánh thức, thấy một anh chàng đẹp trai đang đứng trước mặt, vẻ mặt trở nên ngây dại, "Tiên sinh, ngài cần gì? Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Thái độ tốt đến mức người khác phải líu lưỡi.
"Tôi muốn hỏi, bệnh nhân Ngũ Y Y đang nằm ở phòng nào."
Y tá muội muội nhìn mặt Tiêu Lạc một cái, duy trì vẻ mặt mỉm cười say lòng người bắt đầu dò tìm tên trên máy tính.
Nhìn mấy giây, nụ cười chợt cứng đờ, sau đó nháy mắt hai cái, thái độ biến thành lạnh lẽo, "thật xin lỗi tiên sinh, chỗ chúng tôi không có bệnh nhân tên Ngũ Y Y."
Tiêu Lạc nóng nảy, "Làm sao không có? Tôi mới vừa gặp bạn của cô ấy ở đây cậu ta nói Ngũ Y Y ở chỗ này! cô làm ơn tra lại dùm tôi!"
"Tra nữa cũng không có, thật xin lỗi tiên sinh!"
Nữ y tá mới vừa rồi còn si mê nhìn Tiêu Lạc, giờ phút này đột nhiên giống như biến thành người khác, lạnh lùng cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, trực tiếp đem Tiêu Lạc coi thành không khí.
Tiêu Lạc giận đến mức bước qua quầy trực ban, đem màn ảnh máy tính xoay về phía mình, y tá bị dọa thét chói tai, "Anh làm cái gì đó! Tôi muốn báo cảnh sát!"
"cô cứ gọi!"
Tiêu Lạc chẳng thèm để ý, nhanh chóng tra tên tuổi Ngũ Y Y.
Tên của cô nhanh chóng hiện lên màn hình, nữ y tá không sao biệt lắm muốn tiến lên che màn hình.
Tiêu Lạc lướt mắt rất nhanh, chớp một cái đã nhìn xong nội dung.
Chữ đỏ đặc biệt chú thích: Nhân vật quan trọng của tập đoàn Hắc đế, giữ bí mật.
thì ra là như vậy!
không trách được y tá lại có thái độ như vậy, thì ra Hoắc Phi Đoạt đang ở chỗ này.
Tiêu Lạc đem máy tính trả về, lạnh nhạt nói: "Tôi với lão đại của Hắc đế là bạn thân, cô không cần phải khẩn trương như vậy."
"Anh điên sao! Tại sao lại xem cái đó? Đây là tư liệu bí mật, anh xem rồi ai chịu trách nhiệm hả? Tôi không đảm đương nổi đâu! Anh không được đi! Anh kia mau đứng lại!"
Y tá vội vàng kêu lên, chạy theo muốn kéo Tiêu Lạc lại.
Tiêu Lạc nhanh chóng xoay người không biết khi nào liền rút ra một cây súng lục, nòng súng lạnh lẽo chĩa về phía nữ y tá.
Y tá nhất thời ngẩn người, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Tiêu Lạc thấp giọng, trong âm thanh mang theo mấy phần nguy hiểm, "tránh ra, còn muốn nói, tôi liền bắn nát sọ cô!"
Nữ y tá run rẩy không dám kháng cự.
Hàn Giang Đình cả kinh há miệng, "Anh... Anh... thì ra anh không phải là đến thăm Y Y! Anh đang ở cùng với Ngũ Nhân Ái!"
Trong cơn tức giận, Hàn Giang Đình hung hăng đẩy Tiêu Lạc ra.
"Rốt cuộc vị nào là người nhà của Ngũ Nhân Ái? Bên trong đang chờ ký gấp!" Y tá nóng nảy, âm thanh cũng cao lên vài phần.
"Là tôi" Tiêu Lạc lạnh lùng đáp, chậm rãi xoay người đi tới trước mặt y tá, cầm bút ký tên.
Hàn Giang Đình hét lên, "Tiêu Lạc! Anh hãy cùng với Ngũ Nhân Ái ngọt ngọt ngào ngào đi! Y Y không cần anh quan tâm! Y Y mới không cần cái quan tâm rẻ tiền của anh!"
Hàn Giang Đình nói xong, xoay người chạy đi.
Bởi vì dép bị ướt, mới chạy mấy bước liền bị văng ra ngoài, Hàn Giang Đình cũng không thèm nhặt, cứ để chân trần chạy đi.
Tiêu Lạc hung hăng đấm vào vách tường.
hắn nhìn đèn phòng cấp cứu, vòng vo mấy cái, vẫn nhịn không được đi ngược lại, hướng y tá phía trước chạy tới."Xin hỏi..."
Tiêu Lạc thở hổn hển bắt lấy một nữ y tá đang lim dim ngủ.
Nữ y tá đang bị đánh thức, thấy một anh chàng đẹp trai đang đứng trước mặt, vẻ mặt trở nên ngây dại, "Tiên sinh, ngài cần gì? Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Thái độ tốt đến mức người khác phải líu lưỡi.
"Tôi muốn hỏi, bệnh nhân Ngũ Y Y đang nằm ở phòng nào."
Y tá muội muội nhìn mặt Tiêu Lạc một cái, duy trì vẻ mặt mỉm cười say lòng người bắt đầu dò tìm tên trên máy tính.
Nhìn mấy giây, nụ cười chợt cứng đờ, sau đó nháy mắt hai cái, thái độ biến thành lạnh lẽo, "thật xin lỗi tiên sinh, chỗ chúng tôi không có bệnh nhân tên Ngũ Y Y."
Tiêu Lạc nóng nảy, "Làm sao không có? Tôi mới vừa gặp bạn của cô ấy ở đây cậu ta nói Ngũ Y Y ở chỗ này! cô làm ơn tra lại dùm tôi!"
"Tra nữa cũng không có, thật xin lỗi tiên sinh!"
Nữ y tá mới vừa rồi còn si mê nhìn Tiêu Lạc, giờ phút này đột nhiên giống như biến thành người khác, lạnh lùng cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, trực tiếp đem Tiêu Lạc coi thành không khí.
Tiêu Lạc giận đến mức bước qua quầy trực ban, đem màn ảnh máy tính xoay về phía mình, y tá bị dọa thét chói tai, "Anh làm cái gì đó! Tôi muốn báo cảnh sát!"
"cô cứ gọi!"
Tiêu Lạc chẳng thèm để ý, nhanh chóng tra tên tuổi Ngũ Y Y.
Tên của cô nhanh chóng hiện lên màn hình, nữ y tá không sao biệt lắm muốn tiến lên che màn hình.
Tiêu Lạc lướt mắt rất nhanh, chớp một cái đã nhìn xong nội dung.
Chữ đỏ đặc biệt chú thích: Nhân vật quan trọng của tập đoàn Hắc đế, giữ bí mật.
thì ra là như vậy!
không trách được y tá lại có thái độ như vậy, thì ra Hoắc Phi Đoạt đang ở chỗ này.
Tiêu Lạc đem máy tính trả về, lạnh nhạt nói: "Tôi với lão đại của Hắc đế là bạn thân, cô không cần phải khẩn trương như vậy."
"Anh điên sao! Tại sao lại xem cái đó? Đây là tư liệu bí mật, anh xem rồi ai chịu trách nhiệm hả? Tôi không đảm đương nổi đâu! Anh không được đi! Anh kia mau đứng lại!"
Y tá vội vàng kêu lên, chạy theo muốn kéo Tiêu Lạc lại.
Tiêu Lạc nhanh chóng xoay người không biết khi nào liền rút ra một cây súng lục, nòng súng lạnh lẽo chĩa về phía nữ y tá.
Y tá nhất thời ngẩn người, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Tiêu Lạc thấp giọng, trong âm thanh mang theo mấy phần nguy hiểm, "tránh ra, còn muốn nói, tôi liền bắn nát sọ cô!"
Nữ y tá run rẩy không dám kháng cự.