Hàn Giang Đình vui vẻ chạy đến bên cạnh Ngũ Y Y
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng liếc Hàn Giang Đình một cái.
Chính là không một tiếng động liếc cậu ta một cái, là cả người Hàn Giang Đình run lên.
Rất lạnh!
Ánh mắt của Hoắc lão đại mang theo dao găm! thật là đáng sợ.
Anh Trung nói: “Lão đại, hôm nay troong công ty co rất nhiều việc, có hai sự kiện rất quan trọng, anh xem có phải hay không…”
“Để Cố Tại Viễn xử lý, hoặc là để phó tổng xử lý.”
Hoắc Phi Đoạt lãnh đạm nói, không cho là đúng.
“vậy làm sao có thể? Người đàn ông đều lấy sự nghiệp làm trọng! đúng hay không?”
Ngũ Y Y xoay mặt nhìn Hàn Giang Đình, dùng sức chớp mắt vài cái.
Hàn Giang Đình không hổ là bạn cô, lập tức gật đầu một cái thật mạnh: “không sai! Đàn ông đều lấy sự nghiệp làm trọng! Y Y nói đúng.”
Ngũ Y Y cười hì hì nói: “Bây giờ không có việc gì, anh có thể yên tâm đi làm được rồi. anh không thể bởi vì tôi mà làm chậm trễ công việc.”
“Đúng đúng đúng, Y Y nói đúng!” Hàn Giang Đình vừa nói một câu, liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Phi Đoạt quét qua, sợ đến mức rụt cổ lại nhỏ giọng nói: “Các người xem như tôi không tồn tại, chính là không khí.”
Ngũ Y Y thầm mắng Hàn Giang Đình sợ chết, không có lập trường!
Thực ra cô cũng sợ Hoắc Phi Đoạt, cô cũng là người sợ chết.
Anh Trung nói: “Hội nghị buổi sáng co vài nhân vật quan trong của cửa các nước đến đây, nếu ngài vắng mặt… có vẻ…”
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y, sau khi suy nghĩ, thở dài một hơi, đứng lên: “vậy được rồi, vậy thì đến công ty đi.”
“Kia!” Ngũ Y Y cất cao giọng, bắt được ánh mắt u ám của Hoắc Phi Đoạt, cô lập tức im giọng, rhu hồi bộ dáng kiêu ngạo lại, giống như cô vợ nhỏ ngập ngừng: “Về sớm một chút nha.”
Đáng chết, vì sao cô biết ánh mắt u ám của Hoắc Phi Đoạt là giả vờ, cô vẫn nhẫn nhịn không được mà mềm lòng?
Dựa vào, bộ dáng của người đàn ông này thật đẹp, cũng là một vũ khí vô hình!
Hoắc Phi Đoạt mặc áo khoác do A Trung đưa, đi đến bên giường, xoay người, đến gần Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y trừng to hai mắt, hơi mờ mịt.
Anh muốn làm gì?
“Anh làm gì vậy?”
“Cây ngu ngốc, hôn tạm biệt!” Hàn Giang Đình nhin không được xen mồm vào.
Ngũ Y Y hung hang trừng mắt liếc Hàn Giang Đình. cô không phải ngu ngốc, chẳng nhẽ cô không biết? cô muốn giả nhu để qua cửa thôi! Hàn Giang Đình đáng chết, ai bảo cậu ta chịu khó như vậy hả?
Hoắc Phi Đoạt sâu kín nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y đành phải chu mỏ lên, giải thích: “Anh xem, nhiều người như vậy… sau này hãy nói.”
Hoắc Phi Đoạt hơi gật đầu, bày bộ dạng đã hiểu, Ngũ Y Y vui vẻ híp mắt cười: ‘Anh thật tốt.”
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Phi Đoạt như ép tới, mạnh mẽ hôn lên môi cô một cái.
một tiếng “chụt” này, vàng lên thật thanh thúy.
Hàn Giang Đình nghe xong đề lè lưỡi.
Hoắc Phi Đoạt khôi phục lại bộ dáng mặt người dạ thú, phủi phủi quần áo, đi ra ngoài.
Ngũ Y Y tức giận đến phát điên.
Hoắc Phi Đoạt vừa đi vừa dặn dò: “Ngoan ngoãn ở lại bệnh viện, phải nghe lời bác sĩ, không được tùy hứng.”
“đã biết” Ngũ Y Y tức sùi bọt mép.
“A Trung nhất định phải tang thêm an toàn trong bệnh viện, không được bởi vì tôi rời đi àm buông lỏng.”
“đã rõ lão đại.”