Vừa nói chuyện, anh vừa kéo cánh tay đang vòng trên cổ mình xuống.
"Anh không thể quan tâm đến em, anh còn phải làm việc, rất bận. Em về đi."
"Em không về! Cả ngày không gặp được anh, em rất khó chịu."
"Vậy thì bảo Thạch Ưng đi dạo phố với em."
"Em muốn anh đi cùng cơ."
"Anh không ở không."
"Vậy anh làm việc của anh đi, em ở đây chơi, em không cần anh chơi cùng, như vậy được chưa?"
Hoắc Phi Đoạt phiền não xoa sống mũi, sầm mặt xuống, âm trầm nhìn Phúc Hi: "Phúc Hi, tại sao em cứ muốn như vậy chứ? Rõ ràng em biết trong lòng anh chỉ xem em là em gái, em đừng có cả ngày không hiểu chuyện như vậy nữa. Em ở đây làm gì? Đây là công ty, không phải nhà của em, nếu các đồng nghiệp thấy em ở đây sẽ nghĩ thế nào? Chỗ này không phải là chỗ của em! Mau về đi!"
Phúc Hi trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt ở đối diện, muốn khóc nói: "Tại sao em nhất định phải làm em gái anh? Em muốn làm vợ của anh! Em muốn làm Hoắc phu nhân! Anh có từng nghiêm túc nhìn nhận em không? Em là con lai Trung Phát, em cực kỳ xinh đẹp! Em muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, em như vậy có chỗ nào không xứng với anh?"
Hoắc Phi Đoạt thở dài: "Không phải là em không xứng với anh, mà là anh không xứng với em. Ở trong mắt anh, anh chưa bao giờ coi em là một người phụ nữ, mà chỉ là em gái của anh thôi, anh không thể sinh ra loại tình cảm nam nữ đó với em, anh không làm được!"
Nước mắt, cuối cùng cũng tuột xuống khỏi khoé mắt Phúc Hi, cô ta lấy tay lau mạnh đi: "Vậy bắt đầu từ bây giờ anh coi em là một người phụ nữ đi, bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với em! Tình cảm... Giữa năm và nữ!"
"Anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh không muốn lặp lại nữa, có nói thêm cũng vô ích. Có phải em không muốn làm em gái của anh không, được thôi, em lập tức rời khỏi đây, trở về nước Mỹ của em đi! Coi như anh không biết em."
"Hả? Hoắc Phi Đoạt! Anh nói với em như vậy mà được à? Không coi em là em gái, chẳng lẽ coi em là người dưng? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Là ba em chứa chấp anh, là ba em truyền võ công cho anh, là ba em cho anh một tương lai! Vậy mà anh lại đối xử với đứa con gái duy nhất của ông ấy thế ư?"
"Đây là hai chuyện khác nhau, Phúc Hi!" Hoắc Phi Đoạt không nhường: "Ân tình ba em cho anh anh sẽ trả lại, nhưng không liên quan đến em! Em là em, anh luôn coi em là em gái, đây là quan hệ cả đời không thể thay đổi. Anh sẽ không hy sinh tình cảm của mình, vì báo ân mà tùy tiện cưới em về, để em cả đời không được yêu thương, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hại em! Bây giờ em về nhà đi! Anh không muốn nói nhiều đâu!" Hoắc Phi Đoạt tức giận xoay ghế qua chỗ khác, quay lưng lại với Phúc Hi.
Cô ta nhìn chằm chằm sống lưng của Hoắc Phi Đoạt, giận đến rớt nước mắt, dậm chân một cái, tức giận chạy ra ngoài.
Một bác sĩ nam đeo khẩu trang đi vào phòng bệnh của Ngũ Y Y, anh ta đẩy một chiếc xe con, bên trên đều là thuốc và dụng cụ.
Ngũ Y Y đang xem tin nhắn trong điện thoại di động, nhìn thấy bác sĩ liền đáng thương hỏi: "Lại muốn chích sao? Có thể không chích không?"
Bác sĩ nam không trả lời mà cẩn thận nhìn ra bên ngoài, đầu tiên là không trả lời, động tác này khiến Ngũ Y Y nhíu chặt mày hoài nghi.
"Anh là ai?" Ngũ Y Y cả kinh ngồi thẳng dậy.
Có phải là tới giết cô không?
Vừa nói chuyện, anh vừa kéo cánh tay đang vòng trên cổ mình xuống.
"Anh không thể quan tâm đến em, anh còn phải làm việc, rất bận. Em về đi."
"Em không về! Cả ngày không gặp được anh, em rất khó chịu."
"Vậy thì bảo Thạch Ưng đi dạo phố với em."
"Em muốn anh đi cùng cơ."
"Anh không ở không."
"Vậy anh làm việc của anh đi, em ở đây chơi, em không cần anh chơi cùng, như vậy được chưa?"
Hoắc Phi Đoạt phiền não xoa sống mũi, sầm mặt xuống, âm trầm nhìn Phúc Hi: "Phúc Hi, tại sao em cứ muốn như vậy chứ? Rõ ràng em biết trong lòng anh chỉ xem em là em gái, em đừng có cả ngày không hiểu chuyện như vậy nữa. Em ở đây làm gì? Đây là công ty, không phải nhà của em, nếu các đồng nghiệp thấy em ở đây sẽ nghĩ thế nào? Chỗ này không phải là chỗ của em! Mau về đi!"
Phúc Hi trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt ở đối diện, muốn khóc nói: "Tại sao em nhất định phải làm em gái anh? Em muốn làm vợ của anh! Em muốn làm Hoắc phu nhân! Anh có từng nghiêm túc nhìn nhận em không? Em là con lai Trung Phát, em cực kỳ xinh đẹp! Em muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, em như vậy có chỗ nào không xứng với anh?"
Hoắc Phi Đoạt thở dài: "Không phải là em không xứng với anh, mà là anh không xứng với em. Ở trong mắt anh, anh chưa bao giờ coi em là một người phụ nữ, mà chỉ là em gái của anh thôi, anh không thể sinh ra loại tình cảm nam nữ đó với em, anh không làm được!"
Nước mắt, cuối cùng cũng tuột xuống khỏi khoé mắt Phúc Hi, cô ta lấy tay lau mạnh đi: "Vậy bắt đầu từ bây giờ anh coi em là một người phụ nữ đi, bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với em! Tình cảm... Giữa năm và nữ!"
"Anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh không muốn lặp lại nữa, có nói thêm cũng vô ích. Có phải em không muốn làm em gái của anh không, được thôi, em lập tức rời khỏi đây, trở về nước Mỹ của em đi! Coi như anh không biết em."
"Hả? Hoắc Phi Đoạt! Anh nói với em như vậy mà được à? Không coi em là em gái, chẳng lẽ coi em là người dưng? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Là ba em chứa chấp anh, là ba em truyền võ công cho anh, là ba em cho anh một tương lai! Vậy mà anh lại đối xử với đứa con gái duy nhất của ông ấy thế ư?"
"Đây là hai chuyện khác nhau, Phúc Hi!" Hoắc Phi Đoạt không nhường: "Ân tình ba em cho anh anh sẽ trả lại, nhưng không liên quan đến em! Em là em, anh luôn coi em là em gái, đây là quan hệ cả đời không thể thay đổi. Anh sẽ không hy sinh tình cảm của mình, vì báo ân mà tùy tiện cưới em về, để em cả đời không được yêu thương, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hại em! Bây giờ em về nhà đi! Anh không muốn nói nhiều đâu!" Hoắc Phi Đoạt tức giận xoay ghế qua chỗ khác, quay lưng lại với Phúc Hi.
Cô ta nhìn chằm chằm sống lưng của Hoắc Phi Đoạt, giận đến rớt nước mắt, dậm chân một cái, tức giận chạy ra ngoài.
Một bác sĩ nam đeo khẩu trang đi vào phòng bệnh của Ngũ Y Y, anh ta đẩy một chiếc xe con, bên trên đều là thuốc và dụng cụ.
Ngũ Y Y đang xem tin nhắn trong điện thoại di động, nhìn thấy bác sĩ liền đáng thương hỏi: "Lại muốn chích sao? Có thể không chích không?"
Bác sĩ nam không trả lời mà cẩn thận nhìn ra bên ngoài, đầu tiên là không trả lời, động tác này khiến Ngũ Y Y nhíu chặt mày hoài nghi.
"Anh là ai?" Ngũ Y Y cả kinh ngồi thẳng dậy.
Có phải là tới giết cô không?