Hàn Giang Đình sợ run lên vội vàng đuổi theo Ngũ Y Y, ôm lấy vai cô: “Sao vậy? Cậu cãi nhau với anh ta à? Mình thấy Hoắc lão đang đối xử với cậu rất tốt mà, nếu anh ta đi cùng cậu thì cũng chẳng còn cái tính hay cáu gắt nữa. Nghe mình nói, cậu phải có chừng mực một chút, đừng bắt nạt người quá, người ta sẽ giận đấy!”
“Cậu thì hiểu cái gì? Câm miệng!”
“Không phải Hoắc lão đại đang qua lại với cậu à? Mình không nói tới anh ta thì nói ai?”
Ngũ Y Y dừng bước, vẻ mặt đau thương, khóe miệng kéo ra, cuối cùng vẫn không nhịn được rớt nước mắt.
“Giang Đình, hu hu…”
“Ừm, làm sao? Cậu làm sao thế? Tại sao lại khóc? Có gì thì nói với an hem đi, mình sẽ luôn đứng về phía cậu.”
“Giang Đình… Hu hu… Mình rất khó chịu…” Ngũ Y Y nhào vào trong lòng Hàn Giang Đình, bôi tất cả nước mũi lên quần áo của Hàn Giang Đình.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải Hoắc lão đại không cần cậu nữa không? Không sao, dù trời có sập xuống thì vẫn còn mình đây.” Hàn Giang Đình đau lòng vuốt ve mái tóc của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y lắc đầu, buồn bực nói, “Hoắc Phi Đoạt đã sớm đính hôn với Phúc Hi rồi, hơn nữa anh ấy còn ngủ với Phúc Hi, để Phúc Hi mang thai.”
“A! Hoắc lão đại lại làm những chuyện như vậy? Nếu anh ta đã đính hôn thì còn qua lại với cậu làm gì? Thật quá đáng!” Hàn Giang Đình căm phẫn mắng Hoắc Phi Đoạt, cậu cau mày, động viên Ngũ Y Y, “Không sao, Y Y, anh ta không phải là người đàn ông ưu tú nhất, nhiều lắm cũng chỉ được coi là nhà giàu mới nổi thôi, anh ta làm trò này sẽ bị chúng ta khinh bỉ, bị chúng ta ghét bỏ! Anh ta cho rằng mình là ai? Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì thối không chịu được! Cút mẹ anh ta đi! Y Y, đừng buồn, không có Hoắc Phi Đoạt, cậu vẫn có thể hạnh phúc.”
“Nhưng phải làm thế nào, Giang Đình, vừa nghĩ tới chuyện anh ấy muốn kết hôn với Phúc Hi, mình cực kỳ khó chịu, tim như bị thủng một lỗ, đau đến nỗi không thể hít thở. Mình rất khó chịu!”
Mắt Hàn Giang Đình cũng đỏ lên, đau lòng nói, “Cô bé ngốc, không thể thích những người như Hoắc Phi Đoạt đâu.”
Hoắc Phi Đoạt ra khỏi phòng họp, đằng sau là hai quản lý cấp cao đang báo cáo công việc cụ thể cho anh.
A Trung nhìn Hoắc Phi Đoạt một cái, khẽ thở dài, đi theo phía sau, mấy lần định nói chen vào nhưng không có cơ hội.
Cuối cùng, Hoắc Phi Đoạt cũng về phòng làm việc của mình, kéo cà vạt, ném tài liệu nặng nề trong tay lên bàn, rồi ngồi lên ghế, gác chân nghỉ ngơi.
“Lão đại…”
“Hả?” Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại, xoa huyệt Thái Dương.
“Lão Đại, bệnh viện nhắn tới rằng Ngũ Y Y tiểu thư khăng khăng muốn xuất viện…”
“Cái gì!”
Hoắc Phi Đoạt chợt mở mắt, để chân xuống, “Y Y khăng khăng xuất viện? Tại sao đột nhiên lại như vậy?”
“Cụ thể thì bọn họ cũng không biết, chỉ biết là sau khi Ngũ Phong Tập đến thăm Ngũ Y Y, cô ấy liền kích động không thôi.”
“Ngũ Phong Tập? Đáng chết! Ngũ Phong Tập đó chẳng làm ra được chuyện tốt gì đâu!” Hoắc Phi Đoạt phiền não bước đi hai vòng, nhìn về phía A Trung, “Vậy bây giờ Y Y ở đâu?”
“Cô ấy đã xuất viện, người của chúng ta đã đuổi theo, nhưng mất dấu.”
“Cái gì! Mất dấu? Một cô gái ngồi xe taxi cũng không tìm được? Đã đi thăm dò tài xế taxi chưa?” Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ cực kỳ nhanh.
Hàn Giang Đình sợ run lên vội vàng đuổi theo Ngũ Y Y, ôm lấy vai cô: “Sao vậy? Cậu cãi nhau với anh ta à? Mình thấy Hoắc lão đang đối xử với cậu rất tốt mà, nếu anh ta đi cùng cậu thì cũng chẳng còn cái tính hay cáu gắt nữa. Nghe mình nói, cậu phải có chừng mực một chút, đừng bắt nạt người quá, người ta sẽ giận đấy!”
“Cậu thì hiểu cái gì? Câm miệng!”
“Không phải Hoắc lão đại đang qua lại với cậu à? Mình không nói tới anh ta thì nói ai?”
Ngũ Y Y dừng bước, vẻ mặt đau thương, khóe miệng kéo ra, cuối cùng vẫn không nhịn được rớt nước mắt.
“Giang Đình, hu hu…”
“Ừm, làm sao? Cậu làm sao thế? Tại sao lại khóc? Có gì thì nói với an hem đi, mình sẽ luôn đứng về phía cậu.”
“Giang Đình… Hu hu… Mình rất khó chịu…” Ngũ Y Y nhào vào trong lòng Hàn Giang Đình, bôi tất cả nước mũi lên quần áo của Hàn Giang Đình.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải Hoắc lão đại không cần cậu nữa không? Không sao, dù trời có sập xuống thì vẫn còn mình đây.” Hàn Giang Đình đau lòng vuốt ve mái tóc của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y lắc đầu, buồn bực nói, “Hoắc Phi Đoạt đã sớm đính hôn với Phúc Hi rồi, hơn nữa anh ấy còn ngủ với Phúc Hi, để Phúc Hi mang thai.”
“A! Hoắc lão đại lại làm những chuyện như vậy? Nếu anh ta đã đính hôn thì còn qua lại với cậu làm gì? Thật quá đáng!” Hàn Giang Đình căm phẫn mắng Hoắc Phi Đoạt, cậu cau mày, động viên Ngũ Y Y, “Không sao, Y Y, anh ta không phải là người đàn ông ưu tú nhất, nhiều lắm cũng chỉ được coi là nhà giàu mới nổi thôi, anh ta làm trò này sẽ bị chúng ta khinh bỉ, bị chúng ta ghét bỏ! Anh ta cho rằng mình là ai? Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì thối không chịu được! Cút mẹ anh ta đi! Y Y, đừng buồn, không có Hoắc Phi Đoạt, cậu vẫn có thể hạnh phúc.”
“Nhưng phải làm thế nào, Giang Đình, vừa nghĩ tới chuyện anh ấy muốn kết hôn với Phúc Hi, mình cực kỳ khó chịu, tim như bị thủng một lỗ, đau đến nỗi không thể hít thở. Mình rất khó chịu!”
Mắt Hàn Giang Đình cũng đỏ lên, đau lòng nói, “Cô bé ngốc, không thể thích những người như Hoắc Phi Đoạt đâu.”
Hoắc Phi Đoạt ra khỏi phòng họp, đằng sau là hai quản lý cấp cao đang báo cáo công việc cụ thể cho anh.
A Trung nhìn Hoắc Phi Đoạt một cái, khẽ thở dài, đi theo phía sau, mấy lần định nói chen vào nhưng không có cơ hội.
Cuối cùng, Hoắc Phi Đoạt cũng về phòng làm việc của mình, kéo cà vạt, ném tài liệu nặng nề trong tay lên bàn, rồi ngồi lên ghế, gác chân nghỉ ngơi.
“Lão đại…”
“Hả?” Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại, xoa huyệt Thái Dương.
“Lão Đại, bệnh viện nhắn tới rằng Ngũ Y Y tiểu thư khăng khăng muốn xuất viện…”
“Cái gì!”
Hoắc Phi Đoạt chợt mở mắt, để chân xuống, “Y Y khăng khăng xuất viện? Tại sao đột nhiên lại như vậy?”
“Cụ thể thì bọn họ cũng không biết, chỉ biết là sau khi Ngũ Phong Tập đến thăm Ngũ Y Y, cô ấy liền kích động không thôi.”
“Ngũ Phong Tập? Đáng chết! Ngũ Phong Tập đó chẳng làm ra được chuyện tốt gì đâu!” Hoắc Phi Đoạt phiền não bước đi hai vòng, nhìn về phía A Trung, “Vậy bây giờ Y Y ở đâu?”
“Cô ấy đã xuất viện, người của chúng ta đã đuổi theo, nhưng mất dấu.”
“Cái gì! Mất dấu? Một cô gái ngồi xe taxi cũng không tìm được? Đã đi thăm dò tài xế taxi chưa?” Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ cực kỳ nhanh.