Ngũ Y Y vội vàng cúp điện thoại, khóc không thành tiếng.
Hàn Giang Đình nhìn cô vài lần, rút khăn giấy rồi đưa cho Ngũ Y Y.
"Không thể tưởng tượng được, cậu lại có tình cảm sâu nặng với Hoắc lão đại. Nói những lời cay độc chứng mình tình cảm của cậu càng sâu nặng. Nha đâu, không phải cậu luôn thích tên tiểu tử Tiêu Lạc kia sao? Khi nào thì cậu thích Hoắc lão đại rồi?"
"Mình mới không yêu anh ta, không thích anh ta! Hu hu...."
Ngũ Y Y đau khổ bác bỏ, khóc rống lên, vừa đấm vào cánh tay Hàn Giang Đình vừa khóc nói: "Giang Đình, mình rất khó chịu, mình nên làm cái gì bây giờ? Từ khi nào mình thích anh ta cũng không biết....Hu hu hu...... vì sao lại chờ sáu khi mình thích anh ta, lại xảy ra chuyện này, hu hu hu...."
Hàn Giang Đình không thích nhất là Ngũ Y Y khóc, cậu hận không thể khó chịu thay cô: "Y Y, thật không được, rõ ràng cậu giống như tiểu tam, người ta kết hôn còn có thể ly hôn mà, huống hồ Hoắc lão đại chưa kết hôn với Phúc Hi?"
Ngũ Y Y ngừng nỉ non, nhìn ra ngoài cửa sổ, quyệt miệng, một lúc lâu sau nức nở nói: "Nếu làm vậy, mình sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được."
Hoắc Phi Đoạt nghe di động vang lên tiếng đô đô, ngẩn ngơ cả buổi, nhíu mày, vẫn duy trì tư thế như thế, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Sao Y Y lại biến thành như vậy rồi?
Đột nhiên trong lúc đó, cô liền rời xa anh, giống như anh là một loại bệnh dịch!
Từ lúc anh rời khỏi bệnh viện trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?
"Ai...Rất dễ dàng đến gần, bỗng chốc lại rời xa. Phiền chết mất."
Hoắc Phi Đoạt đấm thật mạnh vào cửa kính, A Trung sợ hãi lui về sau vài bước.
Rất quen thuộc với Hoắc lão đại rồi, gần đây đứng sau lưng Hoắc lão đại, anh có thể kết luận, giờ phút này Hoắc lão đại rất tức giận.
"Tổng giám đốc Hoắc , có văn kiện..."
Có một thư ký nam bước vào, Hoắc Phi Đoạt liền rống to: "Cút, cút đi."
Vừa nói xong vừa nhanh chóng xoay người đem đồ đạc trên bàn ném ra ngoài.
Ầm! Một tiếng vang thật lớn, đồ đạc rơi trên ván cửa, nếu không phải người đàn ông kia thoát ra được, trán của anh ta đã nở hoa rồi.
A Trung bị dọa đến run lẩy bẩy.
Như thế nào, sao Hoắc lão đại lại tức giận rồi.
Ngũ Y Y, lại là cô chọc giận Hoắc lão đại chúng tôi, lại là cô khiến Hoắc lão đại của chúng tôi chịu cơn tức giận lớn này.
Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình nhìn căn phòng rộng 20 mét vuông, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
20 mét vuông, một tháng tiền thuê là hai nghìn.
"Không được, cậu đến nhà mình ở đi, cậu cứ mặc kệ ba mẹ mình, giống như không có bọn họ. Cậu ở nhà mình, mình sẽ không lấy tiền thuê nhà của cậu, mình còn đưa cho cậu phí sinh hoạt, bởi vì mình chết cậu nhất định phải quét dọn vệ sinh giúp mình. Như vậy thật tốt, ở chỗ của tôi cậu cũng có thể kiếm tiền. Như thế nào? Suy nghĩ một chút đi."
Hàn Giang Đình nói suy nghĩ của cậu lần nữa.
Ngũ Y Y nhìn căn phòng nhỏ, lắc đầu: "Mình đã nói mấy lần rồi, mình sẽ không đến ở nhà cậu, mình không muốn ba mẹ cậu ở sau lưng mình mắng mình là tiện nhân, chạy đến nhà cậu câu dẫn cậu. Mình chịu không nổi lời nói này."
"Họ dám nói mình sẽ cắt đứt quan hệ với họ."
"Mình cũng không đến chỗ cậu, mình sẽ ở đây, mình thấy chỗ này cũng không tệ, đừng nhìn căn phòng nhỏ, tuy nhỏ nhưng đồ dùng đều đủ. Cậu đi đi, mình mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Ngũ Y Y đẩy Hàn Giang Đình ra cửa. "Được, được rồi, cậu đi đi, sáng mai đừng quên đến đón mình đến trường, đồng thời cũng phụ trách mình ăn sáng."
Hàn Giang Đình cười vui vẻ: "Hắc hắc, tuân lệnh, bái bai."
Ngũ Y Y ngồi trong nhà thở hổn hển, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, Ngũ Y Y thở dài, vừa mở cửa, vừa không kiên nhẫn nói: "Họ Hàn kia, cậu lại có chuyện gì à?"
Ngũ Y Y vừa mở cửa liền ngây ngẩn cả người.
Ngũ Y Y vội vàng cúp điện thoại, khóc không thành tiếng.
Hàn Giang Đình nhìn cô vài lần, rút khăn giấy rồi đưa cho Ngũ Y Y.
"Không thể tưởng tượng được, cậu lại có tình cảm sâu nặng với Hoắc lão đại. Nói những lời cay độc chứng mình tình cảm của cậu càng sâu nặng. Nha đâu, không phải cậu luôn thích tên tiểu tử Tiêu Lạc kia sao? Khi nào thì cậu thích Hoắc lão đại rồi?"
"Mình mới không yêu anh ta, không thích anh ta! Hu hu...."
Ngũ Y Y đau khổ bác bỏ, khóc rống lên, vừa đấm vào cánh tay Hàn Giang Đình vừa khóc nói: "Giang Đình, mình rất khó chịu, mình nên làm cái gì bây giờ? Từ khi nào mình thích anh ta cũng không biết....Hu hu hu...... vì sao lại chờ sáu khi mình thích anh ta, lại xảy ra chuyện này, hu hu hu...."
Hàn Giang Đình không thích nhất là Ngũ Y Y khóc, cậu hận không thể khó chịu thay cô: "Y Y, thật không được, rõ ràng cậu giống như tiểu tam, người ta kết hôn còn có thể ly hôn mà, huống hồ Hoắc lão đại chưa kết hôn với Phúc Hi?"
Ngũ Y Y ngừng nỉ non, nhìn ra ngoài cửa sổ, quyệt miệng, một lúc lâu sau nức nở nói: "Nếu làm vậy, mình sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được."
Hoắc Phi Đoạt nghe di động vang lên tiếng đô đô, ngẩn ngơ cả buổi, nhíu mày, vẫn duy trì tư thế như thế, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Sao Y Y lại biến thành như vậy rồi?
Đột nhiên trong lúc đó, cô liền rời xa anh, giống như anh là một loại bệnh dịch!
Từ lúc anh rời khỏi bệnh viện trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?
"Ai...Rất dễ dàng đến gần, bỗng chốc lại rời xa. Phiền chết mất."
Hoắc Phi Đoạt đấm thật mạnh vào cửa kính, A Trung sợ hãi lui về sau vài bước.
Rất quen thuộc với Hoắc lão đại rồi, gần đây đứng sau lưng Hoắc lão đại, anh có thể kết luận, giờ phút này Hoắc lão đại rất tức giận.
"Tổng giám đốc Hoắc , có văn kiện..."
Có một thư ký nam bước vào, Hoắc Phi Đoạt liền rống to: "Cút, cút đi."
Vừa nói xong vừa nhanh chóng xoay người đem đồ đạc trên bàn ném ra ngoài.
Ầm! Một tiếng vang thật lớn, đồ đạc rơi trên ván cửa, nếu không phải người đàn ông kia thoát ra được, trán của anh ta đã nở hoa rồi.
A Trung bị dọa đến run lẩy bẩy.
Như thế nào, sao Hoắc lão đại lại tức giận rồi.
Ngũ Y Y, lại là cô chọc giận Hoắc lão đại chúng tôi, lại là cô khiến Hoắc lão đại của chúng tôi chịu cơn tức giận lớn này.
Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình nhìn căn phòng rộng 20 mét vuông, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
20 mét vuông, một tháng tiền thuê là hai nghìn.
"Không được, cậu đến nhà mình ở đi, cậu cứ mặc kệ ba mẹ mình, giống như không có bọn họ. Cậu ở nhà mình, mình sẽ không lấy tiền thuê nhà của cậu, mình còn đưa cho cậu phí sinh hoạt, bởi vì mình chết cậu nhất định phải quét dọn vệ sinh giúp mình. Như vậy thật tốt, ở chỗ của tôi cậu cũng có thể kiếm tiền. Như thế nào? Suy nghĩ một chút đi."
Hàn Giang Đình nói suy nghĩ của cậu lần nữa.
Ngũ Y Y nhìn căn phòng nhỏ, lắc đầu: "Mình đã nói mấy lần rồi, mình sẽ không đến ở nhà cậu, mình không muốn ba mẹ cậu ở sau lưng mình mắng mình là tiện nhân, chạy đến nhà cậu câu dẫn cậu. Mình chịu không nổi lời nói này."
"Họ dám nói mình sẽ cắt đứt quan hệ với họ."
"Mình cũng không đến chỗ cậu, mình sẽ ở đây, mình thấy chỗ này cũng không tệ, đừng nhìn căn phòng nhỏ, tuy nhỏ nhưng đồ dùng đều đủ. Cậu đi đi, mình mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Ngũ Y Y đẩy Hàn Giang Đình ra cửa. "Được, được rồi, cậu đi đi, sáng mai đừng quên đến đón mình đến trường, đồng thời cũng phụ trách mình ăn sáng."
Hàn Giang Đình cười vui vẻ: "Hắc hắc, tuân lệnh, bái bai."
Ngũ Y Y ngồi trong nhà thở hổn hển, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, Ngũ Y Y thở dài, vừa mở cửa, vừa không kiên nhẫn nói: "Họ Hàn kia, cậu lại có chuyện gì à?"
Ngũ Y Y vừa mở cửa liền ngây ngẩn cả người.