"Ôi! Thật là lãng mạn! không thể tưởng tượng được chuyện tình lãng mạn như vậy lại xuất hiện trên người em! A? Cha mẹ của chúng ta đâu? bọn họ ở đâu?"
Ngũ Y Y lắc lắc cái đầu nhỏ, cái gì cũng không nghĩ ra được.
"Hai chúng ta đều không có cha mẹ. Chỉ có hai chúng ta thôi."
"A.... ........Như vậy.... ........."
Ngũ Y Y nhíu chặt chân mày nhỏ, cúi đầu, im lặng trong chốc lát, đột nhiên nắm chặt hai tay Tiêu Lạc, mở to hai mắt, im lặng nhìn Tiêu Lạc: "Nói cách khác, hiện tại, chỉ có hai chúng ta dựa vào nhau thôi sao? Không sao, đây là hạnh phúc rồi! Dù sao, chúng ta có yêu thương lẫn nhau, đúng không?"
Tiêu Lạc run rẩy trong giây lát, lập tức hung hăng gật đầu, ôm chặt Ngũ Y Y vào ngực, nhẹ giọng nỉ non: "Đúng, chúng ta chỉ có đối phương, có yêu thương nhau, vậy là đủ rồi. Anh rất hạnh phúc. Y Y, có em bên cạnh anh, anh vô cùng hạnh phúc."
Ngũ Học Phong thất kinh từ trên lầu chạy xuống, dùng sức chớp chớp hai mắt, không dám tin nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Sửng sốt trong giây lát, ông ta tranh thủ nhìn ra ngoài sân.
Không phải đưa nhân viên cấp cao của công ty Hắc Đế đến nhà họ Ngũ chứ?
"Hắc hắc, hắc hắc, tổng giám đốc Hoắc, vì sao ngài có đến hàn xá này vậy?"
Ngũ Học Phong khẩn trương lau chùi mồ hô lạnh, cười cứng nhắc đi đến phòng khách dưới lầu.
Hoắc Phi Đoạt vẫn cúi đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra một cổ khí lạnh làm người khác rùng mình: "Ngũ Học Phong, ông có biết con gái nhỏ của ông đã mất tính rồi không?"
"Con gái nhỏ? Ai? Nhân Lệ?"
Ngũ Học Phong bị dọa sợ hãi: "Không đúng, Nhân Lệ ở trong nhà, lúc nãy tôi còn nghe giọng nói con bé mà!"
"Không phải Ngũ Nhân Lệ, là Ngũ Y Y! Thế nào, trong lòng ông, Ngũ Y Y vẫn không phải là con gái của ông sao? Ngũ Y Y nhà ông bị mất tích, ông cũng không biết, ông là cha như thế à?"
Hoắc Phi Đoạt đem lửa giận phát tiết trên người Ngũ Học Phong.
Ngũ Học Phong bị Hoắc Phi Đoạt rống to, rống đến nỗi không dám mở mắt, cả người run rẩy, đứng cũng đứng không yên.
"Y Y.... .......Y Y mất tích? Đây là có chuyện gì?"
Ngũ Học Phong dùng sức chớp chớp mắt: "Không phải tổng giám đốc Hoắc đã nói, để Y Y ở chỗ của ngài, các người lập tức đăng ký kết hôn sao?"
"Vậy ông là cha mà cũng không biết gọi điện thoại cho Y Y hỏi thăm một câu nào sao? Bọn tôi bị mất liên lạc mấy ngày rồi, ông cũng không biết! Thật là cho người ta rất thất vọng! Trên đời này, vì sao lại có người cha như ông? Ông xứng đáng làm cha của cô ấy sao?"
Hoắc Đoạt đứng lên, ngón tay lắc lắc trước mặt Ngũ Học Phong, nếu Ngũ Học Phong thật sự không phải là cha ruột của Ngũ Y Y, anh thật muốn dùng lực, đánh người đàn ông này thành tổ ong vò vẽ.
Tiêu Mai xoa xoa kem dưỡng da tay từ trên lầu đi xuống: "Ai da, rống to cái gì, không phải am thanh trong ti vi quá lớn à? A!"
Lúc Tiêu Mai nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt thì sợ tới mức thét chói tai, suýt chút nữa té ngã trên sàn nhà.
Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, hung hăng trừng mắt với Tiêu Mai, híp mắt lại, hạ lệnh: "A Trung, đem người họ Tiêu này bắt lại cho tôi!"
"A! Vì sao? Không cần phải.... ........không cần phải bắt tôi!"
Tiêu Mau sợ tới mức té ngã, chạy vào trong phòng trốn tránh.
Thật ra đến bây giờ bà ta cũng không biết tại sao phải trốn, tại sao người ta lại truy đuổi bà ta.
A Trung làm được, giống như con chim ưng nhảy vài bước lên bậc thang, lúc Ngũ Học Phong còn chưa kịp nói thì A Trung đã tóm được Tiêu Mai kéo ra ngoài.
"Ôi! Thật là lãng mạn! không thể tưởng tượng được chuyện tình lãng mạn như vậy lại xuất hiện trên người em! A? Cha mẹ của chúng ta đâu? bọn họ ở đâu?"
Ngũ Y Y lắc lắc cái đầu nhỏ, cái gì cũng không nghĩ ra được.
"Hai chúng ta đều không có cha mẹ. Chỉ có hai chúng ta thôi."
"A.... ........Như vậy.... ........."
Ngũ Y Y nhíu chặt chân mày nhỏ, cúi đầu, im lặng trong chốc lát, đột nhiên nắm chặt hai tay Tiêu Lạc, mở to hai mắt, im lặng nhìn Tiêu Lạc: "Nói cách khác, hiện tại, chỉ có hai chúng ta dựa vào nhau thôi sao? Không sao, đây là hạnh phúc rồi! Dù sao, chúng ta có yêu thương lẫn nhau, đúng không?"
Tiêu Lạc run rẩy trong giây lát, lập tức hung hăng gật đầu, ôm chặt Ngũ Y Y vào ngực, nhẹ giọng nỉ non: "Đúng, chúng ta chỉ có đối phương, có yêu thương nhau, vậy là đủ rồi. Anh rất hạnh phúc. Y Y, có em bên cạnh anh, anh vô cùng hạnh phúc."
Ngũ Học Phong thất kinh từ trên lầu chạy xuống, dùng sức chớp chớp hai mắt, không dám tin nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Sửng sốt trong giây lát, ông ta tranh thủ nhìn ra ngoài sân.
Không phải đưa nhân viên cấp cao của công ty Hắc Đế đến nhà họ Ngũ chứ?
"Hắc hắc, hắc hắc, tổng giám đốc Hoắc, vì sao ngài có đến hàn xá này vậy?"
Ngũ Học Phong khẩn trương lau chùi mồ hô lạnh, cười cứng nhắc đi đến phòng khách dưới lầu.
Hoắc Phi Đoạt vẫn cúi đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra một cổ khí lạnh làm người khác rùng mình: "Ngũ Học Phong, ông có biết con gái nhỏ của ông đã mất tính rồi không?"
"Con gái nhỏ? Ai? Nhân Lệ?"
Ngũ Học Phong bị dọa sợ hãi: "Không đúng, Nhân Lệ ở trong nhà, lúc nãy tôi còn nghe giọng nói con bé mà!"
"Không phải Ngũ Nhân Lệ, là Ngũ Y Y! Thế nào, trong lòng ông, Ngũ Y Y vẫn không phải là con gái của ông sao? Ngũ Y Y nhà ông bị mất tích, ông cũng không biết, ông là cha như thế à?"
Hoắc Phi Đoạt đem lửa giận phát tiết trên người Ngũ Học Phong.
Ngũ Học Phong bị Hoắc Phi Đoạt rống to, rống đến nỗi không dám mở mắt, cả người run rẩy, đứng cũng đứng không yên.
"Y Y.... .......Y Y mất tích? Đây là có chuyện gì?"
Ngũ Học Phong dùng sức chớp chớp mắt: "Không phải tổng giám đốc Hoắc đã nói, để Y Y ở chỗ của ngài, các người lập tức đăng ký kết hôn sao?"
"Vậy ông là cha mà cũng không biết gọi điện thoại cho Y Y hỏi thăm một câu nào sao? Bọn tôi bị mất liên lạc mấy ngày rồi, ông cũng không biết! Thật là cho người ta rất thất vọng! Trên đời này, vì sao lại có người cha như ông? Ông xứng đáng làm cha của cô ấy sao?"
Hoắc Đoạt đứng lên, ngón tay lắc lắc trước mặt Ngũ Học Phong, nếu Ngũ Học Phong thật sự không phải là cha ruột của Ngũ Y Y, anh thật muốn dùng lực, đánh người đàn ông này thành tổ ong vò vẽ.
Tiêu Mai xoa xoa kem dưỡng da tay từ trên lầu đi xuống: "Ai da, rống to cái gì, không phải am thanh trong ti vi quá lớn à? A!"
Lúc Tiêu Mai nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt thì sợ tới mức thét chói tai, suýt chút nữa té ngã trên sàn nhà.
Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, hung hăng trừng mắt với Tiêu Mai, híp mắt lại, hạ lệnh: "A Trung, đem người họ Tiêu này bắt lại cho tôi!"
"A! Vì sao? Không cần phải.... ........không cần phải bắt tôi!"
Tiêu Mau sợ tới mức té ngã, chạy vào trong phòng trốn tránh.
Thật ra đến bây giờ bà ta cũng không biết tại sao phải trốn, tại sao người ta lại truy đuổi bà ta.
A Trung làm được, giống như con chim ưng nhảy vài bước lên bậc thang, lúc Ngũ Học Phong còn chưa kịp nói thì A Trung đã tóm được Tiêu Mai kéo ra ngoài.