Ngũ Y Y gõ gõ đầu, bước vào trong bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm áp, đùa nghịch bong bóng trên mặt nước.
Đột nhiên!
Trong đầu cô chợt vụt qua một hình ảnh quen thuộc!
Giống như đã từng nhìn thấy!
Giống như…..
Cô ngâm mình trong bồn tắm lớn, nghịch bong bóng, vì sao lại có bóng dáng của một người đàn ông?
Người đàn ông đó có phải là người chồng đã lãng quên?
Tuyệt đối không phải là anh!
Dường như….có một lớp sương mù che đi hồi ức của cô, khiến cô không nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh.
Chỉ là…..cô mơ hồ nhớ ra, anh có một đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Người đó là ai?
Ngũ Y Y dùng sức lắc đầu, hình ảnh lại biến mất đi.
“Chẳng lẽ là ảo giác? Có phải là do sau tai nạn giao thông, mình bắt đầu sinh ra ảo giác rồi?”
Ngũ Y Y gõ gõ đầu, buồn chán.
Tắm xong, Ngũ Y Y mặc quần áo ngủ, mè nheo đi ra ngoài.
“Tại sao lại không sấy tóc? Như vậy rất dễ bị cảm. Đến đây, em ngồi xuống, anh sấy tóc cho em.”
Tiêu Lạc nói với cô, ấn Ngũ Y Y ngồi xuống trước bàn trang điểm, cắm máy sấy, đứng ở phía sau sấy tóc cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y ngây ngốc nhìn khuôn mặt hai người ở trong gương.
Cô ngồi phía trước, anh tuấn tú đứng phía sau lưng cô, dịu dàng nghiêm túc sấy tóc cho cô.
Ngón tay anh, di chuyển trên tóc cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Anh ấy, thật sự là yêu mình sao?
Nếu không, làm gì có người chồng nào tốt như vậy.
“Lạc?”
“Hả?” Tiêu Lạc nhìn vào gương, cười với cô.
“Này…..Tôi đã quên mất anh, thật sự là anh không đau lòng?”
Ngũ Y Y cẩn thận hỏi.
Tiêu Lạc nhìn Ngũ Y Y trong gương, tươi cười, “Không có. Em có thể làm bạn với anh, anh cảm thấy như vậy là đủ, rất hạnh phúc. Mặc kệ đã trải qua những gì, hai chúng ta vẫn luôn bên nhau, điều này là tuyệt vời nhất, có đúng không?”
Ngũ Y Y gật đầu, “Ừ ừ! Anh đối với tôi cũng rất tốt.”
“Điều này là đương nhiên, em là người phụ nữ anh yêu nhất.”
Tiêu Lạc đi tắm, Ngũ Y Y nằm trên giường, lật tới lật lui tời báo, vẫn nên bỏ qua, phiền chán nắm tóc.
Làm sao bây giờ?
Đợi Tiêu Lạc tắm xong, hai người bọn họ sẽ phải…..
Cái kia sao?
Trời ạ, cô cảm thấy rất xấu hổ đó nha!
Ngũ Y Y ôm ngực mình, hít sâu, lại hít sâu, “Vì sao mình lại căng thẳng như vậy? Người ta đã là chồng của mình mà, đã sớm cùng anh rất nhiều lần, vì sao còn căng thẳng như vậy? Trời ạ, ai tới cứu tôi với? Có lẽ mình không cần căng thẳng như vậy chứ.”
Rào rào một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Lạc bước ra ngoài.
Ngũ Y Y giương mắt nhìn, lập tức há mồm trợn mắt.
Dáng người của Tiêu Lạc thật tuyệt nha!
Thắt lưng hẹp, cơ thể hình tam giác, cơ ngực cơ bụng đều tăm tắp.
Thiệt là không thể tưởng tượng được, nhìn Tiêu Lạc hào hoa phong nhã như vậy nhưng lại có dáng người thật nóng bỏng.
Ngũ Y Y không nhịn được hít hít nước mũi.
Toàn thân Tiêu Lạc đều là nước, phía dưới là một chiếc khăn tắm, cứ như vậy đi ra.
Anh đi đến gần Ngũ Y Y một bước, Ngũ Y Y không nhịn được mà nín thở.
“Anh, anh, anh dừng lại đi.”
Ngũ Y Y chớp mắt, sợ tới mức nói lắp.
“Tại sao?” Tiêu Lạc buồn cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Ngũ Y Y.
“Này, anh còn chưa sấy tóc đâu!”
“À? Em muốn sấy tóc cho anh sao?”
“Cái gì chứ, người đàn ông kia, tự mình sấy đi!”
Tiêu Lạc cười cười, cũng không thèm cãi lại, đi qua sấy tóc.
Ngũ Y Y nhân cơ hội này dùng sức thở dốc, vỗ ngực.
Trời đất, cô như vậy mà nhìn thấy dáng người của chồng mình lại chảy nước miếng, đúng là không có tiền đồ rồi!
Ngũ Y Y gõ gõ đầu, bước vào trong bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm áp, đùa nghịch bong bóng trên mặt nước.
Đột nhiên!
Trong đầu cô chợt vụt qua một hình ảnh quen thuộc!
Giống như đã từng nhìn thấy!
Giống như…..
Cô ngâm mình trong bồn tắm lớn, nghịch bong bóng, vì sao lại có bóng dáng của một người đàn ông?
Người đàn ông đó có phải là người chồng đã lãng quên?
Tuyệt đối không phải là anh!
Dường như….có một lớp sương mù che đi hồi ức của cô, khiến cô không nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh.
Chỉ là…..cô mơ hồ nhớ ra, anh có một đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Người đó là ai?
Ngũ Y Y dùng sức lắc đầu, hình ảnh lại biến mất đi.
“Chẳng lẽ là ảo giác? Có phải là do sau tai nạn giao thông, mình bắt đầu sinh ra ảo giác rồi?”
Ngũ Y Y gõ gõ đầu, buồn chán.
Tắm xong, Ngũ Y Y mặc quần áo ngủ, mè nheo đi ra ngoài.
“Tại sao lại không sấy tóc? Như vậy rất dễ bị cảm. Đến đây, em ngồi xuống, anh sấy tóc cho em.”
Tiêu Lạc nói với cô, ấn Ngũ Y Y ngồi xuống trước bàn trang điểm, cắm máy sấy, đứng ở phía sau sấy tóc cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y ngây ngốc nhìn khuôn mặt hai người ở trong gương.
Cô ngồi phía trước, anh tuấn tú đứng phía sau lưng cô, dịu dàng nghiêm túc sấy tóc cho cô.
Ngón tay anh, di chuyển trên tóc cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Anh ấy, thật sự là yêu mình sao?
Nếu không, làm gì có người chồng nào tốt như vậy.
“Lạc?”
“Hả?” Tiêu Lạc nhìn vào gương, cười với cô.
“Này…..Tôi đã quên mất anh, thật sự là anh không đau lòng?”
Ngũ Y Y cẩn thận hỏi.
Tiêu Lạc nhìn Ngũ Y Y trong gương, tươi cười, “Không có. Em có thể làm bạn với anh, anh cảm thấy như vậy là đủ, rất hạnh phúc. Mặc kệ đã trải qua những gì, hai chúng ta vẫn luôn bên nhau, điều này là tuyệt vời nhất, có đúng không?”
Ngũ Y Y gật đầu, “Ừ ừ! Anh đối với tôi cũng rất tốt.”
“Điều này là đương nhiên, em là người phụ nữ anh yêu nhất.”
Tiêu Lạc đi tắm, Ngũ Y Y nằm trên giường, lật tới lật lui tời báo, vẫn nên bỏ qua, phiền chán nắm tóc.
Làm sao bây giờ?
Đợi Tiêu Lạc tắm xong, hai người bọn họ sẽ phải…..
Cái kia sao?
Trời ạ, cô cảm thấy rất xấu hổ đó nha!
Ngũ Y Y ôm ngực mình, hít sâu, lại hít sâu, “Vì sao mình lại căng thẳng như vậy? Người ta đã là chồng của mình mà, đã sớm cùng anh rất nhiều lần, vì sao còn căng thẳng như vậy? Trời ạ, ai tới cứu tôi với? Có lẽ mình không cần căng thẳng như vậy chứ.”
Rào rào một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Lạc bước ra ngoài.
Ngũ Y Y giương mắt nhìn, lập tức há mồm trợn mắt.
Dáng người của Tiêu Lạc thật tuyệt nha!
Thắt lưng hẹp, cơ thể hình tam giác, cơ ngực cơ bụng đều tăm tắp.
Thiệt là không thể tưởng tượng được, nhìn Tiêu Lạc hào hoa phong nhã như vậy nhưng lại có dáng người thật nóng bỏng.
Ngũ Y Y không nhịn được hít hít nước mũi.
Toàn thân Tiêu Lạc đều là nước, phía dưới là một chiếc khăn tắm, cứ như vậy đi ra.
Anh đi đến gần Ngũ Y Y một bước, Ngũ Y Y không nhịn được mà nín thở.
“Anh, anh, anh dừng lại đi.”
Ngũ Y Y chớp mắt, sợ tới mức nói lắp.
“Tại sao?” Tiêu Lạc buồn cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Ngũ Y Y.
“Này, anh còn chưa sấy tóc đâu!”
“À? Em muốn sấy tóc cho anh sao?”
“Cái gì chứ, người đàn ông kia, tự mình sấy đi!”
Tiêu Lạc cười cười, cũng không thèm cãi lại, đi qua sấy tóc.
Ngũ Y Y nhân cơ hội này dùng sức thở dốc, vỗ ngực.
Trời đất, cô như vậy mà nhìn thấy dáng người của chồng mình lại chảy nước miếng, đúng là không có tiền đồ rồi!