“Y Y… Y Y…” Tay Tiêu Lạc di chuyển trên người Ngũ Y Y, có phần nóng nảy xé rách áo ngủ của cô.
“Không cần… Tạm thời đừng như vậy… Dừng lại…”
Ngũ Y Y sợ tới mức bắt lấy tay của anh lại, không để cho anh xé rách, tay hai người đang đọ sức.
Ở dưới Tiêu Lạc đã có phản ứng, mặc dù Ngũ Y Y không dám nhìn, nhưng cô lại cảm giác được, ở giữa hai chân cô có cái gì đó thực cứng.
Vật đó thật lớn!
“Y Y, cho anh đi… Không cần hành hạ anh, anh yêu em… Anh yêu em Y Y… Cho anh đi…”
Tiêu Lạc hôn lung tung lên da thịt của cô, kịch liệt hôn trên cổ, hôn đến xương quai xanh của cô.
Một bàn tay tiến vào áo ngủ của cô bắt đầu sờ soạng.
Xoạt!
Anh thành công cởi bỏ áo ngủ của cô, Ngũ Y Y cảm thấy trước ngực đột nhiên mát mẻ, kêu a một tiếng.
Một tay Tiêu Lạc đi tới, giữ lấy một bên đầy đặn của cô.
“A…” Tiêu Lạc phát ra một tiếng rên nhẹ.
“A! Đừng!” Cả người Ngũ Y Y run lên, bắt đầu giống như người điên cuồng ưỡn ẹo cơ thể, “Lấy ra! Bỏ tay anh ra! Không nên như vậy! Không cần sờ em!”
Tiêu Lạc thấp giọng an ủi cô, “Không có việc gì, đừng sợ, rất thoải mái, trước đây em đều cùng anh như vậy… Đừng sợ anh sẽ không làm tổn thương em, thả lỏng, em thả lỏng một chút…”
“Đừng! Em không muốn! Buông em ra! Em không muốn tiếp tục! Em không muốn!” Ngũ Y Y ra sức giãy dụa.
“Bảo bối, thử qua một lần em sẽ không sợ nữa, anh đảm bảo anh sẽ nhẹ nhàng, rất dịu dàng.”
Tiêu Lạc hoàn toàn không có ý định tha cho Ngũ Y Y, anh tự nói với mình, nhất định phải làm cho tinh thần hăng hái thêm, để cho cô quen với việc trong cô có anh, phải để cho cô tiếp nhận sự thật hai người bọn họ hòa thành một thể mới được.
Tiêu Lạc dằn lòng, ôm lấy hai chân Ngũ Y Y, thân thể anh chen vào giữa hai chân cô.
“A! Buông em ra! Em không muốn! Buông em ra! Không cần tiếp tục!” Ngũ Y Y lắc lắc thân thể, dùng sức giãy.
Tiêu Lạc chuẩn bị bá vượng ngạnh thượng cung.
“Y Y đừng sợ, đừng căng thẳng, em hít sâu vào, không có đáng sợ như em nghĩ, anh đảm bảo, ngoan, anh nhất định sẽ rất dịu dàng. Đợi tí nữa tất cả nghe theo em chỉ huy được không? Em muốn tư thế gì thì anh để tư thế ấy, em nói chậm thì anh sẽ chậm, cầu xin em đừng giày vò anh, để cho anh vào trong.”
Tuy trong lời nói Tiểu Lạc là khẩn cầu, nhưng động tác lại vô cùng bá đạo, đưa tay xuống dưới lột bỏ quần lót của cô.
Ngũ Y Y đột nhiên ngưng tất cả động tác phản kháng!
Tiêu Lạc giật mình nhìn Ngũ Y Y.
Chỉ thấy Ngũ Y Y nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, hàm rang cắn chặt đến mức môi bật máu, từ khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt!
“Y Y! Em khóc sao?”
Tiêu Lạc kinh hãi, trong lòng căng thẳng, tất cả hào hứng đều tan hết.
“Ô ô ô…”
Ngũ Y Y khóc thành tiếng, dùng tay nhỏ bé ra sức lau nước mắt. Toàn thân đều run lẩy bẩy.
Giống như là một con vật nhỏ đáng thương sắp bị bóp chết.
Tiêu Lạc ngẩn người.
Mặc dù cô mất trí nhớ, nhưng cô cũng không thể thản nhiên tiếp nhận anh sao?
Chẳng lẽ thân thể có thể tự động bài xích anh sao?
Cái ý nghĩ này, khiến Tiêu Lạc cảm thấy cực kỳ bi thương!
Anh chậm rãi rời khỏi thân thể của cô, để cô nằm ổn định, sau đó đắp chăn cho cô, “Y Y, đừng khóc, anh không động vào em, hôm nay chúng ta không chơi trò này. Em đừng khóc, là anh không đúng, anh hù dọa em. Em đánh anh đi.”
Hoắc Phi Đoạt hoàn toàn trong trạng thái chờ xuất phát, làm gì còn dáng vẻ mệt mỏi nữa?
“Tìm được địa chỉ sao?”
Hoắc Phi Đoạt hướng tới bên tên trẻ tuổi rống.
“Tìm được rồi! Ở Ba Lan.”
“Chạy đi xa như vậy, hừ, Tiêu Lạc muốn để cho tôi cả đời không tìm được Y Y. Hắn đúng là mơ tưởng! Lập tức phái máy bay chuyên dùng, tôi muốn bay ngay đến Ba Lan.”
“Lão đại, anh định đi Ba Lan, vậy Tiêu Mai phải làm sao đây? Người ta dù sao cũng là người đẹp hết thời, bây giờ còn treo ngược ở trên Đại Kiều, vậy nên giao người này cho ai?”
Cố Tại Viễn ngăn cản Hoắc Phi Đoạt, làm ra bộ dáng như tôi rất ngoan.
“Cậu đã chủ động xin đi giết giặc, vậy thì giao cho cậu, cậu xem thử rồi xử lý đi. Theo suy đoán của tôi, Tiêu Lạc tuyệt đối sẽ không mặc kệ chị gái mình, anh ta còn chưa mất trí đến trình độ biến thái này.
Cố Tại Viễn trợn tròn mắt, “Chao ôi, tôi làm gì có chủ động xin đi giết giặc? Tôi không phải hỏi một câu như vậy sao?”
“Tôi biết rõ, cậu có thể khống chế chuyện dục vọng, dĩ nhiên, cũng có năng lực này. Đi đi, tôi tin tưởng cậu có thể xử lý tốt.”
Hoắc Phi Đoạt vỗ vai Cố Tại Viễn, tiếp theo người đã bước đi ra ngoài.
“Hắc hắc, tôi đương nhiên có năng lực này rồi, còn phải nói nữa sao, cũng không nhìn một chút coi tôi Cố Tại Viễn là ai, có tôi Cố đại gia xuất hiện, chuyện gì không rõ ràng đều dược xử lý, ha ha ha.”
A Trung lập tức xạm mặt lại, đi đến trước mặt Cố Tại Viễn, nhỏ giọng nói, “Cũng biết cậu sẽ bị lừa. Nghe vài câu êm tai liền mang mình bán đi. Người anh em Tại Viễn, nhân tiện nơi này cục diện rối rắm phải nhờ cậu tới thu thập rồi, tôi đi Ba Lan sẽ nhớ thương cậu.”
A Trung nhe răng cười, vỗ bả vai Cố Tại Viễn, lắc đầu cũng vội vàng đuổi theo Hoắc lão đại.
“Này! Này!” Cố Tại Viễn. Đưa tay kêu. Cả người đờ ra. Gãi da đầu, lầm bầm lầu bầu, “Tôi chẳng lẽ lần này lại bị lừa sao? Tôi lại lên làm Hoắc lão đại sao? Mẹ nó, Tiêu Lạc là muốn trở về cứu chị anh ta đó! Muốn tôi trực tiếp đối mặt với Tiêu Lạc! A a a a a, quả nhiên bị lừa! Lão đại! Toi đi Ba Lan! Anh ở lại đối phó Tiêu Lạc!”
Ngũ Y Y tỉnh lại, trời, đã sáng rồi.
Có lẽ là quá mức mệt mỏi, nên giấc ngủ này đặc biệt ngon giấc.
Thật giống như……
Trong giấc mơ, còn nằm mơ thất một người đàn ông anh tuấn, người đàn ông kia, tuyệt đối không phải là ông xã Tiêu Lạc.
“Vậy anh ta là ai chứ? Tại sao trong giấc mơ anh ta lại cười với mình?”
Ngũ Y Y gãi đầu ngồi dậy, duỗi lưng một cái.
Chủ yếu là, trong giấc mơ anh chang đẹp trai kia, không chỉ cười với cô, còn cười đến mức nghiêng nước nghiêng thành, cực kì mê người, lúc ấy ở trong giấc mơ, cô chảy nước miếng hướng tới người ta mà nhào qua.
Ngũ Y Y vuốt gương mặt có chút xấu hổ tự nói, “Thật là mất mặt, mình đã kết hôn rồi, đã có ông xã, thế nhưng lại nằm mơ thấy người đàn ông xa lạ khác, hơn nữa,,,,, Hơn nữa ở trong giấc mơ lại cùng người ta hôn môi, a a a a a, mình muốn điên rồi.” Đúng vậy, truocs khi tỉnh ngủ cô vừa mới ở trong giấc mơ, còn cùng với đại mỹ nam trong giấc mơ, hung hăng, hôn môi thật sâu!
Hôn đến thần hồn điên đảo, hôn đến khí huyết dâng trào.
Khụ khụ khụ, có chút sắc.
Ngũ Y Y xuống giường, mang dép lê, không mặc áo khoác, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
“Nơi này có thể thấy biển rộng, mình nhớ rõ.”
Đột nhiên trong đầu Ngũ Y Y xuất hiện ý niệm này.
Biển rộng.
Dù sao đứng trước cửa sổ, đầu tiên cô liền ngĩ đến biển rộng.
Kết quả…..
Ngũ Y Y mở cửa sổ ra, đáp lời là hơi lạnh sáng sớm, nhìn mọi nơi trái phải một vòng, ở đâu có biển rộng? Nơi này, thực chất chỉ là nông trường dã ngoại, chỉ thấy rừng cây.