Tiêu Lạc cầm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, đánh lên đầu mình.
Ngũ Y Y nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Lạc, rút tay mình lại, khóc lên rất thương tâm, “Hu hu hu, thật xin lỗi, em cũng cố gắng chuẩn bị rồi, nhưng không được, em thật sự rất sợ, thật xin lỗi ông xã, em làm cho anh khó xử rồi, thật xin lỗi anh ông xã.”
Tiêu Lạc sửng sốt, đột nhiên cười khổ một tiếng, “Không có chuyện gì, nghe em mở miệng gọi anh một tiếng ông xã, anh cũng vui rồi. Chuyện này không cần vội, dù sao em cũng mất trí nhớ, đối mặt với anh cũng giống như đối mặt với người xa lạ, anh có thể hiểu. Đừng khóc, khóc như vậy anh cũng muốn khóc.”
Ngũ Y Y dừng khóc, nắm góc chăn, đáng thương nhìn Tiêu Lạc quỳ bên giường.
“Ông xã?”
“Cái gì? Bảo bối?” Tiêu Lạc cúi đầu xem xét phía dưới của mình một cái, thở dài trong lòng.
Chỗ đó kéo căng quá đỗi, giống như là ứ máu khó chịu.
Đáng tiếc......
Thôi.... ...
“Anh giận em sao?”
“Vì sao phải giận em?”
“Em đối với anh như vậy...... Em không xứng làm một người vợ tốt, em vừa rồi không nên khóc, em nên vui vẻ cùng anh......”
Ngũ Y Y vểnh cao miệng nhỏ, gương mặt áy náy.
Tiêu Lạc thở dài, “Em có lòng thì tốt rồi, ngày còn nhiều, rất nhiều, chúng ta sẽ có cả đời, ngày mai ngày mốt ngày kia chúng ta có thể tiếp tục thử lại.”
Ngũ Y Y gật gật đầu, “Em bảo đảm ngày mai chuẩn bị tâm lý thật tốt, em không thể có lỗi với anh được, ông xã.”
“Không có chuyện gì, đừng suy nghĩ, ngủ đi.”
Tiêu Lạc cúi đầu, hôn trên trán Ngũ Y Y một cái, cứ như vậy khỏa thân đi vào phòng tắm.
Ngũ Y Y len lén nhìn bóng lưng Tiêu lạc một chút, ôi mẹ nó, đàn ông không mặc gì cũng rất mê người nha.
Mông vểnh, chân dài.
Đáng tiếc...... Thế nhưng bản thân mình không có cách nào đối mặt với sức mê hoặc của ông xã, vừa rồi rốt cuộc mình xảy ra chuyện gì, tại sao vào thời điểm ý loạn tình mê, mà cô lại bị hù dọa đến mức oa oa khóc lớn.
Chính cô cũng không biết mình sao lại thế này.
Rào rào......
Tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm.
Chắc hẳn..... Ngũ Y Y le lưỡi. Chắc hẳn Tiêu Lạc đang tắm nước hạ nhiệt độ đây. Đáng thương cho ông xã.
Ngũ Y Y sợ đối mặt với Tiêu Lạc lại ngượng ngùng nữa, vội vàng lật người, nằm vào bên trong, làm bộ ngủ, nhắm hai mắt lại.
Tiêu Lạc cau mày hướng về phía nước lạnh tắm, phía dưới lửa nóng cùng nóng nảy làm cho toàn thân anh khó chịu.
Nghĩ tới nghĩ lui, không nhịn được tức giận nện một đấm ở trên tường.
Thật đáng chết!
Y Y cũng mất đi trí nhớ, anh không có cách nào cùng cô thành công hoàn thành việc làm tình.
Ngày mai nhất định phải làm tốt khúc dạo đầu, làm cho cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình.
Tiêu Lạc tắm rửa xong, mặc áo tắm vào, tùy ý buộc đai lưng, đi ra khỏi phòng tắm.
Y Y ngủ thiếp đi.
Tiêu Lạc kéo chăn lên trên cho Ngũ Y Y, thở dài đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong bóng tối, Ngũ Y Y mở to mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Lạc tìm điếu thuốc, mới vừa đốt, hút vài hơi, điện thoại di động liền vang lên.
Anh nhíu mày, nhìn biểu thị cuộc gọi đến, là thuộc hạ trong nước: “Nói.”
Anh phun ra mấy vòng khói: “Anh Lạc, đã xảy ra chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Chị hai bị Hoắc Phi Đoạt bắt đi!”
“Cái gì! Chị tôi? Chuyện gì xảy ra?”
“Không thể tưởng tượng được Hoắc Phi Đoạt ác như vậy! Hắn không quản tin tức dư luận, cũng không quản cảnh sát đã tham gia, trực tiếp trói chị hai đi, treo ở Đại Kiều! Hắn còn nói cho anh tám giờ, nếu như không xuất hiện, lập tức vứt chị hai xuống dưới cầu làm mồi cho cá!”
“Vì sao mình lại nghĩ đến biển rộng chứ?”
Ngũ Y Y hết sức không hiểu.
Cô nghiêng đầu, thấy trên tủ ở đầu giường có một trang giấy gấp lại, mở ra nhìn.
“Tiêu Lạc gửi thư cho mình?” Ngũ Y Y nói thầm ra tiếng.
Đều ở cùng một nhà, còn là hai vợ chồng, có lời gì cứ nói được rồi, cần phải tới viết thư sao? Người này thật cổ quái.
Trong thư chữ viết lưu loát, kiểu chữ tuấn mỹ.
“Hả? Anh có chuyện đi ra ngoài sao? Sẽ có người chăm sóc mình?” Ngũ Y Y mở to mắt, nhìn hai bên một chút, quả nhiên, trong phòng ngủ yên tĩnh không có người.
“Ai sẽ chăm sóc mình?”
Ngũ Y Y mặc quần áo tử tế, buồn bực đi xuống lầu.
Liền thấy hai người phụ nữ giúp việc già đang chờ cô, “Bà chủ, người đã tỉnh? Muốn ăn chút gì không, xin phân phó.”
“A, các người khỏe, tùy tiện làm bữa sáng được rồi.”
Ngũ Y Y hướng tới các bà cười nhạt, dọc theo cầu thang đi xuống dưới.
Đây là nhà cô và Tiêu Lạc sao?
Tại sao cảm thấy khắp nơi đều xa lạ như vậy?
Giống như là đang ở trong nhà của người khác vậy.
Từ cọng cây ngọn cỏ, một chai một bình giống như là nhìn không quen thuộc.
“A! Các người là ai?”
Ngũ Y Y ôm ngực, nhìn hai người đàn ông lực lượng trong phòng khách, sợ tới mức lùi về phía sau mấy bước.
Hai người đàn ông này vừa nhìn liền bộc lộ khuôn mặt hung ác, bả vai rất rộng, cánh tay khỏe mạnh, đang giữ tại cửa phòng, giống như hai người bảo vệ.
“Bà chủ người khỏe chứ! Chúng tôi đến bảo vệ an toàn cho người.”
Ngũ Y Y chớp mắt vài cái, “Bảo, bảo vệ an toàn cho tôi? Tôi cần bảo vệ sao?”
Ngũ Y Y có chút không hiểu.
Cô chẳng qua chỉ là người bình thường, cũng không phải là nhân vật đặc biệt gì, còn cần bảo vệ sao? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Ngũ Y Y sợ tới mức chạy vào phòng ăn, going như một đứa trẻ ngồi trước bàn ăn, nâng hai má, chờ ăn cái gì.
Thỉnh thoảng, vẫn còn hơi sợ nghiêng mắt nhìn hai người bảo vệ mấy lần.
Ăn xong điểm tâm, lái xe con bên ngoài, ở trong vườn trồng trọt đi dạo.
Cầm cây kéo lớn muốn cắt sửa lại hoa cảnh, cố sức xách theo, ở trong hoa viên đi bộ.
“Em sẽ cắt bỏ hoa sao?”
Đột nhiên, một âm thanh dễ nghe vang lên ở phía sau.
“Hả?”
Ngũ Y Y giật mình, xoay người lại nhìn.
“A?”
Ngũ Y Y há miệng thật lớn, giật mình nhìn người đàn ông cao lớn ở bên ngoài.
Anh cả người mặc quần áo màu đen, áo khoác ngoài màu đen bọc lấy thân hình thon dài của anh, chân thẳng lại dài, trên cổ quấn một cái khăn quàng cổ màu xám hồng đan xen hình tam giác, quần áo phối hợp vừa thời thượng vừa đẹp.
Lại nhìn đến mặt…..Vậy thì lại làm cho người ta đứng núi này trông núi nọ.
Gương mặt tuấn tú quá mê người! Con ngươi dài hẹp, sáng ngời và tĩnh mịch, sóng mũi cao, môi mỏng khêu gợi.
Lúc này, một tay anh đút ở trong túi quần, nhẹ nhàng cười nhìn cô!
Nghỉ ngơi một lát, một thân lười biếng cùng phóng khoáng.
A! Nghĩ tới! Cô đã gặp qua anh!
Cái này mỹ nam..... Không phải là ở trong mộng hôn môi đó sao!
“A! Tại sao là anh?”
Ngũ Y Y xấu hổ lùi về sau nửa bước.
Hoắc Phi Đoạt bước về phía trước mấy bước, “Anh thế nào chẳng lẽ em không muốn gắp lại anh?”
Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra một chút răng nhỏ trắng noãn, mê hoặc chết người!
Ngũ Y Y bị mê hoặc đầu choáng váng, “Thật, anh là người thật sao? Anh…..anh không phải là trong giấc mơ mới có sao?”
Trời ạ, quá đáng sợ! Người ở trong giấc mơ thế nhưng thật sự tồn tại!
“Cô bé ngốc!”
Hoắc Phi Đoạt sờ đầu Ngũ Y Y, cướp đi cây kéo lớn trong tay cô ném qua một bên, “Em sẽ cắt bỏ hoa sao? Trải qua sự cắt sửa của em, vốn là bông hoa khỏe mạnh đều chết hết.”