Hoắc Phi Đoạt hoàn toàn trong trạng thái chờ xuất phát, làm gì còn dáng vẻ mệt mỏi nữa?
“Tìm được địa chỉ sao?”
Hoắc Phi Đoạt hướng tới bên tên trẻ tuổi rống.
“Tìm được rồi! Ở Ba Lan.”
“Chạy đi xa như vậy, hừ, Tiêu Lạc muốn để cho tôi cả đời không tìm được Y Y. Hắn đúng là mơ tưởng! Lập tức phái máy bay chuyên dùng, tôi muốn bay ngay đến Ba Lan.”
“Lão đại, anh định đi Ba Lan, vậy Tiêu Mai phải làm sao đây? Người ta dù sao cũng là người đẹp hết thời, bây giờ còn treo ngược ở trên Đại Kiều, vậy nên giao người này cho ai?”
Cố Tại Viễn ngăn cản Hoắc Phi Đoạt, làm ra bộ dáng như tôi rất ngoan.
“Cậu đã chủ động xin đi giết giặc, vậy thì giao cho cậu, cậu xem thử rồi xử lý đi. Theo suy đoán của tôi, Tiêu Lạc tuyệt đối sẽ không mặc kệ chị gái mình, anh ta còn chưa mất trí đến trình độ biến thái này.
Cố Tại Viễn trợn tròn mắt, “Chao ôi, tôi làm gì có chủ động xin đi giết giặc? Tôi không phải hỏi một câu như vậy sao?”
“Tôi biết rõ, cậu có thể khống chế chuyện dục vọng, dĩ nhiên, cũng có năng lực này. Đi đi, tôi tin tưởng cậu có thể xử lý tốt.”
Hoắc Phi Đoạt vỗ vai Cố Tại Viễn, tiếp theo người đã bước đi ra ngoài.
“Hắc hắc, tôi đương nhiên có năng lực này rồi, còn phải nói nữa sao, cũng không nhìn một chút coi tôi Cố Tại Viễn là ai, có tôi Cố đại gia xuất hiện, chuyện gì không rõ ràng đều dược xử lý, ha ha ha.”
A Trung lập tức xạm mặt lại, đi đến trước mặt Cố Tại Viễn, nhỏ giọng nói, “Cũng biết cậu sẽ bị lừa. Nghe vài câu êm tai liền mang mình bán đi. Người anh em Tại Viễn, nhân tiện nơi này cục diện rối rắm phải nhờ cậu tới thu thập rồi, tôi đi Ba Lan sẽ nhớ thương cậu.”
A Trung nhe răng cười, vỗ bả vai Cố Tại Viễn, lắc đầu cũng vội vàng đuổi theo Hoắc lão đại.
“Này! Này!” Cố Tại Viễn. Đưa tay kêu. Cả người đờ ra. Gãi da đầu, lầm bầm lầu bầu, “Tôi chẳng lẽ lần này lại bị lừa sao? Tôi lại lên làm Hoắc lão đại sao? Mẹ nó, Tiêu Lạc là muốn trở về cứu chị anh ta đó! Muốn tôi trực tiếp đối mặt với Tiêu Lạc! A a a a a, quả nhiên bị lừa! Lão đại! Toi đi Ba Lan! Anh ở lại đối phó Tiêu Lạc!”
Ngũ Y Y tỉnh lại, trời, đã sáng rồi.
Có lẽ là quá mức mệt mỏi, nên giấc ngủ này đặc biệt ngon giấc.
Thật giống như……
Trong giấc mơ, còn nằm mơ thất một người đàn ông anh tuấn, người đàn ông kia, tuyệt đối không phải là ông xã Tiêu Lạc.
“Vậy anh ta là ai chứ? Tại sao trong giấc mơ anh ta lại cười với mình?”
Ngũ Y Y gãi đầu ngồi dậy, duỗi lưng một cái.
Chủ yếu là, trong giấc mơ anh chang đẹp trai kia, không chỉ cười với cô, còn cười đến mức nghiêng nước nghiêng thành, cực kì mê người, lúc ấy ở trong giấc mơ, cô chảy nước miếng hướng tới người ta mà nhào qua.
Ngũ Y Y vuốt gương mặt có chút xấu hổ tự nói, “Thật là mất mặt, mình đã kết hôn rồi, đã có ông xã, thế nhưng lại nằm mơ thấy người đàn ông xa lạ khác, hơn nữa,,,,, Hơn nữa ở trong giấc mơ lại cùng người ta hôn môi, a a a a a, mình muốn điên rồi.” Đúng vậy, truocs khi tỉnh ngủ cô vừa mới ở trong giấc mơ, còn cùng với đại mỹ nam trong giấc mơ, hung hăng, hôn môi thật sâu!
Hôn đến thần hồn điên đảo, hôn đến khí huyết dâng trào.
Khụ khụ khụ, có chút sắc.
Ngũ Y Y xuống giường, mang dép lê, không mặc áo khoác, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
“Nơi này có thể thấy biển rộng, mình nhớ rõ.”
Đột nhiên trong đầu Ngũ Y Y xuất hiện ý niệm này.
Biển rộng.
Dù sao đứng trước cửa sổ, đầu tiên cô liền ngĩ đến biển rộng.
Kết quả…..
Ngũ Y Y mở cửa sổ ra, đáp lời là hơi lạnh sáng sớm, nhìn mọi nơi trái phải một vòng, ở đâu có biển rộng? Nơi này, thực chất chỉ là nông trường dã ngoại, chỉ thấy rừng cây.
“Mới không phải! Tôi sẽ cắt hoa! Tôi biết rồi!”
Ngũ Y Y chu cái miệng nhỏ nhắn, mất hứng phản bác.
Đáng ghét, tuy anh ta lớn lên đẹp trai, cũng không thể xem thường người khác chứ?
“Anh tài giỏi lắm sao, cứ nêu ra vấn đề lớn như vậy, có thấy mệt hay không? Căn bản anh cũng không giỏi!”
Hoắc Phi Đoạt nửa ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Ngũ Y Y, nhìn cô năm giây, rốt cục nhịn không được, một tay ôm chặt Ngũ Y Y vào ngực.
“Y Y…..Anh lo lắng cho em chết được! Nhớ anh không?”
Trong thanh âm Hoắc Phi Đoạt mang theo vài phần nghẹn ngào.
Ngũ Y Y mở to mắt, đần độn vài giây, cô mới phản ứng được, dùng sức vỗ Hoắc Phi Đoạt, cố giãy ra ngoài, “Anh…..anh cái người này chuyện gì xảy ra, anh làm sao đối với tôi như vậy? Anh buông tôi ra! Anh còn như vậy tôi sẽ gọi người tới! Buông tôi ra!”Hoắc Phi Đoạt kinh ngạc buông Ngũ Y Y ra, nhìn cô.
“Thế nào? Vài ngày như vậy, em đã bị cái thằng nhóc Tiêu Lạc chết tiệt đồng hóa rồi? Không nên nói cho anh biết, em đối với thằng nhóc kia tro tàn lại cháy!”
“Anh…..anh ở đây nói gì vậy!”
Ngũ Y Y tức giận khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cô rất áy náy, lúc cô được người đàn ông này ôm chặt, vậy mà cô lại nghĩ đến mùi vị hôn môi. Thật mất thể diện!
“Anh sao lại nói chồng tôi như vậy? Lại mắng Tiêu Lạc là thằng nhóc chết tiệt! Anh ấy là người tốt!”
“Cái gì!”
Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, cảm giác có gì đó rất lạ, “Chồng? Em nói ai là chồng của em?”
“Tiêu Lạc! Tiêu Lạc là chồng tôi! Hai chúng tôi là vợ chồng! Anh là ai? Vì sao anh lại chạy đến nhà của tôi, ai cho phép anh vào đây?”
Ngũ Y Y nhặt cây kéo ở trên mặt đất, nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt, vẻ mặt đề phòng.
Tự nói với mình, mình là một cô gái tốt, là người phụ nữ đã có chồng, tuyệt đối sẽ không vì trai đẹp mà đầu hàng.
Hoắc Phi Đoạt đứng thẳng người, chống nạnh, không dám tim, “Ngũ Y Y em điên rồi sao? Em khi nào trở thành vợ của Tiêu Lạc? Tiêu Lạc lúc nào lại biến thành chồng em hả?”
“Chúng tôi đã kết hôn hơn một năm, làm sao, liên quan gì tới anh? Anh tránh ra!”
“Cái gì?” Hoắc Phi Đoạt giống như đang nghe chuyện cười, “Ha, buồn cười chết được! Em và Tiêu Lạc biết nhau chưa quá một năm, làm sao lại có thể kết hôn hơn một năm? Em nói liên quan gì tới anh? Anh là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của anh!”
Ngũ Y Y há to miệng, mắt choang váng.
“Anh….anh nói cái gì? Anh là….người đàn ông của tôi? Tôi căn bản không biết anh! Anh không nên nói bậy!”
“A!” Hoắc Phi Đoạt kinh ngạc. Hai giây sau, anh mới chỉ vào mũi mình. “Nhìn kỹ khuôn mặt anh một chút, em dám nói em không biết anh?”
Ngũ Y Y cắn môi, nghiêm túc nhìn Hoắc Phi Đoạt, chậm rãi lắc đầu một cái, “Tôi thật sự không biết anh.”
Hoắc Phi Đoạt tức giận đến mức vung quả đấm, “Muốn điên rồi! Em dám nói em không biết anh? Trước kia em làm hư Bugatti của anh, em quên?”
“Hả? Tôi nào có!”
“Em nợ tôi hai trăm vạn chưa trả, chẳng lẽ em cũng quên?” “Không phải đâu? Hai trăm vạn? Tôi làm sao có khoản nợ đó, tôi không có!”
Vậy em cũng không phải đem ba em cùng với các chị gái cùng cha khác mẹ quên luôn chứ? Bọn họ luôn nhằm vào em, khi dễ em, muốn đem em đuổi ra khỏi nhà họ Ngũ.”
“Anh nói chậm một chút, chậm một chút, tại sao tôi không có nghe nói qua, tôi không phải là không có cha mẹ sao? Không phải cha mẹ đều đã chết hết sao? Tôi làm sao có ba người chị? Tại sao anh lại ở đây bịa chuyện chứ?”
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chapter 505
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hoắc Phi Đoạt hoàn toàn trong trạng thái chờ xuất phát, làm gì còn dáng vẻ mệt mỏi nữa?
“Tìm được địa chỉ sao?”
Hoắc Phi Đoạt hướng tới bên tên trẻ tuổi rống.
“Tìm được rồi! Ở Ba Lan.”
“Chạy đi xa như vậy, hừ, Tiêu Lạc muốn để cho tôi cả đời không tìm được Y Y. Hắn đúng là mơ tưởng! Lập tức phái máy bay chuyên dùng, tôi muốn bay ngay đến Ba Lan.”
“Lão đại, anh định đi Ba Lan, vậy Tiêu Mai phải làm sao đây? Người ta dù sao cũng là người đẹp hết thời, bây giờ còn treo ngược ở trên Đại Kiều, vậy nên giao người này cho ai?”
Cố Tại Viễn ngăn cản Hoắc Phi Đoạt, làm ra bộ dáng như tôi rất ngoan.
“Cậu đã chủ động xin đi giết giặc, vậy thì giao cho cậu, cậu xem thử rồi xử lý đi. Theo suy đoán của tôi, Tiêu Lạc tuyệt đối sẽ không mặc kệ chị gái mình, anh ta còn chưa mất trí đến trình độ biến thái này.
Cố Tại Viễn trợn tròn mắt, “Chao ôi, tôi làm gì có chủ động xin đi giết giặc? Tôi không phải hỏi một câu như vậy sao?”
“Tôi biết rõ, cậu có thể khống chế chuyện dục vọng, dĩ nhiên, cũng có năng lực này. Đi đi, tôi tin tưởng cậu có thể xử lý tốt.”
Hoắc Phi Đoạt vỗ vai Cố Tại Viễn, tiếp theo người đã bước đi ra ngoài.
“Hắc hắc, tôi đương nhiên có năng lực này rồi, còn phải nói nữa sao, cũng không nhìn một chút coi tôi Cố Tại Viễn là ai, có tôi Cố đại gia xuất hiện, chuyện gì không rõ ràng đều dược xử lý, ha ha ha.”
A Trung lập tức xạm mặt lại, đi đến trước mặt Cố Tại Viễn, nhỏ giọng nói, “Cũng biết cậu sẽ bị lừa. Nghe vài câu êm tai liền mang mình bán đi. Người anh em Tại Viễn, nhân tiện nơi này cục diện rối rắm phải nhờ cậu tới thu thập rồi, tôi đi Ba Lan sẽ nhớ thương cậu.”
A Trung nhe răng cười, vỗ bả vai Cố Tại Viễn, lắc đầu cũng vội vàng đuổi theo Hoắc lão đại.
“Này! Này!” Cố Tại Viễn. Đưa tay kêu. Cả người đờ ra. Gãi da đầu, lầm bầm lầu bầu, “Tôi chẳng lẽ lần này lại bị lừa sao? Tôi lại lên làm Hoắc lão đại sao? Mẹ nó, Tiêu Lạc là muốn trở về cứu chị anh ta đó! Muốn tôi trực tiếp đối mặt với Tiêu Lạc! A a a a a, quả nhiên bị lừa! Lão đại! Toi đi Ba Lan! Anh ở lại đối phó Tiêu Lạc!”
Ngũ Y Y tỉnh lại, trời, đã sáng rồi.
Có lẽ là quá mức mệt mỏi, nên giấc ngủ này đặc biệt ngon giấc.
Thật giống như……
Trong giấc mơ, còn nằm mơ thất một người đàn ông anh tuấn, người đàn ông kia, tuyệt đối không phải là ông xã Tiêu Lạc.
“Vậy anh ta là ai chứ? Tại sao trong giấc mơ anh ta lại cười với mình?”
Ngũ Y Y gãi đầu ngồi dậy, duỗi lưng một cái.
Chủ yếu là, trong giấc mơ anh chang đẹp trai kia, không chỉ cười với cô, còn cười đến mức nghiêng nước nghiêng thành, cực kì mê người, lúc ấy ở trong giấc mơ, cô chảy nước miếng hướng tới người ta mà nhào qua.
Ngũ Y Y vuốt gương mặt có chút xấu hổ tự nói, “Thật là mất mặt, mình đã kết hôn rồi, đã có ông xã, thế nhưng lại nằm mơ thấy người đàn ông xa lạ khác, hơn nữa,,,,, Hơn nữa ở trong giấc mơ lại cùng người ta hôn môi, a a a a a, mình muốn điên rồi.” Đúng vậy, truocs khi tỉnh ngủ cô vừa mới ở trong giấc mơ, còn cùng với đại mỹ nam trong giấc mơ, hung hăng, hôn môi thật sâu!
Hôn đến thần hồn điên đảo, hôn đến khí huyết dâng trào.
Khụ khụ khụ, có chút sắc.
Ngũ Y Y xuống giường, mang dép lê, không mặc áo khoác, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
“Nơi này có thể thấy biển rộng, mình nhớ rõ.”
Đột nhiên trong đầu Ngũ Y Y xuất hiện ý niệm này.
Biển rộng.
Dù sao đứng trước cửa sổ, đầu tiên cô liền ngĩ đến biển rộng.
Kết quả…..
Ngũ Y Y mở cửa sổ ra, đáp lời là hơi lạnh sáng sớm, nhìn mọi nơi trái phải một vòng, ở đâu có biển rộng? Nơi này, thực chất chỉ là nông trường dã ngoại, chỉ thấy rừng cây.