Ngũ Y Y ngủ thiếp đi, Hoắc Phi Đoạt thâm tình nhìn dáng vẻ ngây thơ lúc ngủ của cô, nhịn không được khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung đẹp mắt.
Cô nhóc này…..Rốt cuộc…..Trở lại bên cạnh anh rồi.
Anh, rốt cuộc cũng có thể ngủ an giấc rồi. Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng đắp chăn cho Ngũ Y Y, đem đầu nhỏ của cô kéo qua, kéo đến bả vai của anh, để cho cô được gối thoải mái, anh khẽ thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Trong buồng máy bay, tràn đầy không khí yên tĩnh.
“Haizz, bây giờ tôi không cần phải nói cho lão đại biết về chuyện của Tiêu Lạc, giờ phút này có biết bao nhiêu tốt đẹp, thật là không nỡ phá vỡ bầu không khí hiện tại.”
A Trung rũ đầu xuống, phiền não xoa mày.
Cố Tại Viễn đuổi theo không ngừng, lập tức tiến hành bao vây chặn đánh Tiêu Lạc.
Đáng tiếc…..
Bất luận anh có hành động gì, cũng không tìm ra được tung tích của Tiêu Lạc.
Nói cách khác, lần này anh canh giữ trong doanh trại, rốt cuộc chẳng làm nên trò trống gì.
Tiêu Lạc không chỉ được cứu được chị gái mình mình là Tiêu Mai, mà còn lẩn trốn thành công.
“A a a a, tôi chết chắc!” Cố Tại Viễn đấm vào cái bàn ở quầy rượu, tức giận kêu lên, “Nhiệm vụ lần này đã bị tôi làm cho thất bại rồi, đợi Hoắc lão đại trở về, nhất định sẽ giết tôi! Đầu của tôi thật khó giữ được! Làm sao bây giờ!”
Cố Tại Viễn hướng về phía người pha rượu trẻ tuổi nói dông dài, giống như là người khác có thể giúp anh giải quyết khó khăn.
“Không được, Cố thiếu, trước hết anh phải rời khỏi nước tránh đi mấy ngày, để sau khi Hoắc lão đại trở về không thấy được anh, đợi đến khi Hoắc lão đại hết giận, anh lại trở về?”
Người pha rượu hiến kế. Hai mắt Cố Tại Viễn sáng rực.
Búng tay kêu một cái, “Đúng nha! Ý kiến này rất khả thi! Bây giờ tôi đi khỏi đây, đi đến hòn đảo ở Châu Mỹ mấy ngày nằm trên bờ cát tắm nắng chơi đùa cùng gái Tây, sau đó qua một thời gian, tôi lại lặng lẽ trở về. Ha ha ha ha, ý kiến này rất hay! Trẫm thích!”
Cố Tại Viễn cười đến nghiêng trước ngã sau, nói đến “Đi” thì giống như một đứa con nít dùng hai ngón tay ở trên mặt bàn biểu diễn đi bộ.
Người pha rượu híp mắt khúc khích cười hì hì.
Cố Tại Viễn vui vẻ, ném cho người pha rượu một xấp tiền mặt, “Nhóc con! Đây là phần thưởng cho cậu! Được lắm, cái đầu óc này của cậu cũng có thể dùng được! Không uổng công tôi bình thường đối tốt với cậu! Tiếp tục một chiến nữa!”
Người pha rượu vội vàng nhận xấp tiền kia, hết sức vui vẻ, nhanh nhẹn rót rượu cho Cố Tại Viễn.
“Cố thiếu, vì chuyện của anh, em nhất định phải ra sức suy nghĩ, anh là ai, anh chính là Cố thiếu em kính yêu nhất!
“Ha ha ha, tên nhóc cậu.”
Cố Tại Viễn uống một hơi cạn rượu trong ly.
Mặc kệ bên cạnh có một cô nàng giả bộ hạ thấp ngực dụ dỗ, Cố Tại Viễn móc điện thoại di động ra, gọi điện cho đàn em, “Này, là tôi! Nghe kỹ cho tôi, bây giờ đặt vé máy bay ra xuất ngoại cho tôi, cậu nói, tìm nơi có bãi biển, vùng á nhiệt đới, tôi muốn đi ra ngoài nghỉ phép mấy ngày. Nhanh lên một chút.”
Cố Tại Viễn đẹp trai cúp điện thoại, cười đến mức mắt híp lại thành đường cong, “Nhờ có hộ chiếu miễn trừ, nói đi tôi liền đi! Nhóc con, muốn quà gì, tôi gửi về cho cậu.”
“Đóng gói một mỹ nữ tóc vàng gửi về.”
Một người ở phía sau vỗ bả vai Cố Tại Viễn nói.
“Được! Đóng gói cho cậu tới hai! Từ từ…..”
Cố Tại Viễn hào phóng trả lời, lúc này mới kịp phản ứng,
“Chị cả của em, gọi Ngũ Nhân Ái, em vốn dĩ nghịch ngợm cho nên thường gọi người ta là cô bé lớn Ngũ gia.”
“Cô bé lớn Ngũ gia? Ha ha ha ha, danh hiệu thật hay, là tôi đặt tên sao?”
“Còn có thể là ai.”
Hoắc Phi Đoạt cười nhạt chọc chọc vào trán Ngũ Y Y, động tác êm ái.
“Ha ha ha ha, tôi thật là lợi hại, tôi rất có tài văn chương, không tệ! Vậy còn người này?”
“Ông ấy là cha em, gội là Ngũ Học Phong. Có ấn tượng sao?”
Hoắc Phi Đoạt cẩn thận xem vẻ mặt Ngũ Y Y.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Ngũ Y Y nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm hình Ngũ Học Phong, sau đó chu môi, không vui nói, “Tại sao nhìn thấy ông ấy lại không thích, không thích người này.”
“Ừ, nhưng ông ấy là cha ruột em. Em nhìn xem có nhận ra người này hay không?”Hoăc Phi Đoạt chỉ vào tấm hình Ngũ Nhân Tâm.
Ngũ Y Y nhìn sang, suy nghĩ một lát, “Hình như không biết…..”
“Cô ấy là chị hai em, gọi là Ngũ Nhân Tâm.”
“Tôi sẽ không ở sau lưng vụng trộm gọi cô ấy là cô bé hai Ngũ gia chứ?”
“Ha ha, đúng vậy, ở sau lưng cô ấy em gọi là cô bé hai Ngũ gia?”
“Ha ha ha ha…..Rất có ý nghĩa! A? Vậy anh chàng đẹp trai này là ai? Dáng dấp rất đẹp trai nha! Rất phong độ! Thật thích người này!”
Ngũ Y Y nâng hai má, hai mắt say mê nhìn hình Hàn Giang Đình.
Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, vẻ mặt mất hứng, lạnh lùng nói, “Cậu ta như vậy mà đẹp trai? Anh thấy một chút cũng không thấy đẹp trai! Dáng dấp bình thường! Mắt lại nhỏ như vậy!”
Ngũ Y Y mở mắt to tròn, “Mắt của anh ta nhỏ sao?”
Hoắc Phi Đoạt cứng rắn nói, “Ừ, không chỉ mắt nhỏ, em xem sống mũi của cậu ta thật là khó coi.”
“Hả? Sống mũi của người ta rất thẳng, không khó nhìn, anh như thế nào lại nói như vậy!”
“Sống mũi cậu ta dù thế nào cũng không đẹp bằng sống mũi của anh, sống mũi anh cũng thẳng!”
Ngũ Y Y nâng đầu lên nhìn mũi Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt vội vàng hất cằm lên, bày ra kiểu dáng ngầu cho Ngũ Y Y xem.
Ngũ Y Y quắt mặt, “Tại sao tôi lại không thấy anh đẹp trai vậy?”
“Cái gì! Mắt em bị làm sao vậy? Em có khiếu thẩm mĩ không vậy? Anh so với Hàn Giang Đình đẹp trai hơn nhiều! Em nhìn kỹ một chút! Nhìn kỹ!”
Ngũ Y Y không thèm chú ý đến bộ dáng phát điên của Hoắc Phi Đoạt, cười hì hì nhìn tấm hình Hàn Giang Đình nói, “A, thì ra anh ta tên là Hàn Giang Đình, tên cũng rất dễ nghe.”
“Stop! Nghe tên có thể nghe được gì! Tên của anh hay hơn!”
Hoắc Phi Đoạt kìm lòng không nổi bộc phát nước chua.
“Hì hì hì.”
Cố Tại Viễn ở phía sau nghe, nhịn không được, che miệng còn bật cười ra tiếng.
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn sợ đến mức vội vàng đứng thẳng người, cố sức nhịn cười, nghiêm mặt nói, “Lão đại, anh cứ tiếp tục nói, coi như tôi không tồn tại. Hoặc là tôi về trước tránh một lát?”
Hoắc Phi Đoạt không có cách nào gây khó dễ cho Ngũ Y Y, thở dài, đứng lên, đi tới trước mặt Cố Tại Viễn, lạnh nhạt nói, “Gần đây rất tốt?”
Cố Tại Viễn không rõ nên gật đầu trả lời, “Tốt lắm.”
Bịch! Một cước bay tới, Hoắc Phi Đoạt ra sức đá đầu gối Cố Tại Viễn một cái, Cố Tại Viễn kêu một tiếng quỳ trên mặt đất, đau đến há miệng hút khí lạnh.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Đã biết Hoắc lão đại độc ác, không nghĩ tới người này lại đáng sợ như vậy, đối với anh không hoàn thành nhiệm vụ phải chịu sự trừng phạt, cái mà khó khăn nhất đó là chịu đựng trừng phạt cơ thể.