Cố Tại Viễn hào phóng trả lời, lúc này mới kịp phản ứng, nháy mắt, xoay mặt xem người nói chuyện.
Người pha rượu sợ tới mức lập tức đứng thẳng, bị dọa đến cười không nổi.
“A Trung! Cậu….cậu, làm sao cậu lại trở về? Không phải ở nước ngoài sao?”
Cố Tại Viễn giống như nhìn thấy quỷ, trợn mắt, không dám tin nhìn A Trung bên cạnh.
Dáng vẻ của A Trung nhìn giống như Hoắc lão đại, nhìn thấy A Trung, giống như nhìn thấy Hoắc lão đại!
“Anh Trung khỏe!”
Người pha rượu trẻ tuổi gọi một tiếng.
A Trung liếc người pha rượu một cái, cũng không quan tâm tới anh ta, trực tiếp nhìn về phía Cố Tại Viễn, bàn tay vỗ bả vai Cố Tại Viễn, thở dài, “Nhóc con, cậu còn có tâm trạng uống rượu? Xem ra cậu một chút cũng không có việc gì! Cũng thảnh thơi thật nha.”
A Trung kéo khóe miệng ngoài cười nhưng trong không cười.
“Không, không phải….” Cố Tại Viễn giật giật khóe miệng, đứng lên, ngạc nhiên kêu, “A Trung! Làm sao cậu lại trở về? Cái này cũng thật nhanh quá? Vậy chúng ta cùng đi tìm Hoắc lão đại?”
“Hình như tôi vừa mới nghe được là ai muốn đi nước ngoài tìm một cô gái ngoại quốc cùng chơi đùa, là ai vậy?”
“Hì hì, cậu nghe lầm rồi, làm gì có ai. Hoắc lão đại đâu?”
Cố Tại Viễn đảo mắt tò mò hỏi.
A Trung nghiêm túc nói, “Đi thôi, Hoắc lão đại đã trở lại, bảo cậu lập tức qua đó, báo cáo sơ lược về cuộc chiến với Tiêu Lạc.”
“A!” Cố Tại Viễn mở to há hốc miệng, vẻ mặt đau khổ, “Tại sao mọi người lại trở về nhanh như vậy! A Trung, A Trung thân mến, cậu là anh em tốt nhất của tôi, có đúng hay không? Cậu trở về báo cáo với Hoắc lão đại, nói cậu căn bản, căn bản chưa có nhìn thấy tôi! Tôi lập tức nói với thư ký, nói tôi ngày hôm qua đã xuất ngoại. Như vậy có được không?”
A Trung nhìn lên trần nhà, nhìn Cố Tại Viễn đang nhe răng cười, cho dù Cố Tại Viễn có làm trò, cười nịnh hót hì hì mấy tiếng.
A Trung đột nhiên lạnh mặt, hung tợn nói, “Không có cửa đâu!”
“Hả? Tại sao không có cửa? Một cửa sổ cũng được.”
“Cậu cái tên đáng ghét này, để cậu ở đây, vậy mà một chút chuyện cậu làm cũng không xong. Cậu có biết, bởi vì cậu không xử lý tốt chuyện này, tôi đã bị lão đại dạy dỗ một bữa, đều tại cậu! Tôi đã bị lão đại mắng đến nỗi mở mắt không ra! Cậu bớt nói nhảm đi, lập tức theo tôi đến gặp lão đại.”
“Tôi biết cậu chịu uất ức thay tôi, tôi biết, tôi sẽ nhớ ân tình này của cậu, trở về tôi sẽ đền bù lại thật nhiều cho cậu…..Như vậy còn không được sao?”
Cố Tại Viễn lải nhải cầu xin, nhưng vẫn bị A Trung lôi đi.
Biệt thự Vọng Hải.
Cố Tại Viễn xuống xe, cúi đầu đi chậm chạp.
Trong lúc, anh như kẻ trộm thăm dò mọi nơi mấy lần.
Hả?
Hoắc lão đại đang ở trong vườn hoa?
Xem ra tâm tình Hoắc lão đại không tệ, vẫn có thể có tâm tư ở trong vườn hoa phơi nắng uống cà phê.
Ừ, xem ra hôm nay có thể giữ lại được đầu ở trên cổ.
“Đi nhanh lên, lão đại đã sớm biết cậu sẽ lặng lẽ chuồn đi. Hộ chiếu của cậu sớm đã bị lão đại tạm khóa. Cậu nên chết tâm đi thôi. Đi!”
A Trung đẩy Cố Tại Viễn đi vào trong vườn hoa.
Ngũ Y Y ngồi trên thảm cỏ, loay hoay cùng với một đống hình, thấy có vẻ hăng hái.
“Người này tôi nên gọi như thế nào?”
“Chị cả của em, gọi Ngũ Nhân Ái, em vốn dĩ nghịch ngợm cho nên thường gọi người ta là cô bé lớn Ngũ gia.”
Anh thật là sợ bị đánh!
“Hu hu, lão đại, để cho tôi nói rõ một chút rồi mới đánh có được không?”
Cố Tại Viễn quỳ trên mặt đất, chắp tay trước ngực, cầu xin Hoắc Phi Đoạt.
Chỉ còn kém khóc lóc nức nở.
Hoắc Phi Đoạt cười nhạt: “Không phải cậu đang rất tốt sao? Xem ra thân thể cũng cường tráng!”
Tiếng nói cuối cùng, trực tiếp nhấc đầu gối, đánh ở trên cằm Cố Tại Viễn, thiếu chút nữa đánh bể cằm Cố Tại Viễn, Cố Tại viễn hét thảm một tiếng, ngửa mặt hướng lên trời nằm trên mặt đất.
Cố Tại Viễn đau đến mức mặc kệ cái gì hình tượng Cố thiếu, nằm ở đó không nhúc nhích, dụi mắt khóc hu hu, “Lão đại, anh đánh chết tôi đi! Tôi biết tôi sai rồi, tôi cũng không ngờ rằng anh ta lại quỷ quyệt như vậy, hu hu hu, lão đại, dù sao cũng cho tôi giữ lại cái mạng nhỏ chứ, đời này huynh đệ người ta chơi đùa cùng phụ nữ số lượng quá ít, quá thua thiệt.”
Ngũ Y Y kinh ngạc nhìn về phía Cố Tại Viễn nằm trên đất, ngạc nhiên nói, “Người này sao vậy? tại sao lại nằm trên đất? Chẳng lẽ trên đất không lạnh sao?”
Hoắc Phi Đoạt cười khẽ nói, “Đầu cậu ta có chút vấn đề, luôn làm ra chuyện cổ quái.”
Ngũ Y Y trợn to hai mắt, “Hả? Đầu có chút vấn đề? Như vậy anh ta chính là bị ngu ngốc sao?”
Cố Tại Viễn nghe hai người kia đối thoại, giận đến thiếu chút nữa chế giễu lại: Cô mới ngu ngốc! Cả nhà cô mới ngu ngốc!
Hoắc Phi Đoạt chau mày, dụ dỗ Ngũ Y Y, “ Phải nha, cậu ta chính là người ngu ngốc.”
Cố Tại Viễn thiếu chút nữa phun ra.
Cái gì mà ngu ngốc, bây giờ không phải trẻ em, mặc dù thật sự là ngu ngốc, vậy cũng gọi là đại nhân ngu ngốc.
Cố Tại Viễn vội vàng bò dậy, nhìn Ngũ Y Y, mất hứng nói, “Nhóc con, tại sao cô thấy tôi lại cố ý làm tổn thương tôi? Giống như là cô không biết tôi! Lần trước lúc cô phỏng vấn tôi, sao lại không thấy cô đuổi theo tôi gọi tôi là ngu ngốc? Thật sự là dùng tôi xong, liền qua cầu rút ván!”
Ngũ Y Y nhìn Cố Tại Viễn, giật mình, “Anh gọi tôi là gì?”
“Cái gì gọi cô là cái gì? Không phải vẫn luôn gọi cô là nhóc con sao?”
“Đã nói qua bao nhiêu lần, không được gọi ta là nhóc con! Anh sao lại như vậy!”
Ngũ Y Y theo bản năng trừng mắt tức giận, giơ lên chân mày.
Hoắc Phi Đoạt vui mừng nhìn Ngũ Y Y, “Em nhớ tới cậu ta sao? Biết cậu ta sao?”
Cố Tại Viễn mê hồ, “Cái gì, lão đại anh cũng hồ đồ quá đi, nhóc con này vốn biết tôi! Chúng tôi không phải là đã sớm biết nhau rồi sao?”
Ngũ Y Y nhìn Cố Tại Viễn, cuối cùng thở dài, lắc đầu một cái, “Không biết.”
“Cái gì! Cô không biết tôi? Cô dám nói cô không biết tôi? Tôi chính là vang danh trong ngoài nước đẹp trai bậc nhất, Cố Tại Viễn! Cô còn phỏng vấn tôi, cô lại nói cô không biết tôi?”
Cố Tại Viễn cuốn tay áo, đem chuyện anh vừa mới bị đánh quên hết.
Ngũ Y Y nhăn mặt lại, ngập ngừng, “Thật xin lỗi, thật sự là quên. Tôi không nhớ.”
Hoắc Phi Đoạt kéo quần áo Cố Tại Viễn một cái, đi tới trước mặt Ngũ Y Y, dịu dàng sờ tóc Ngũ Y Y, nói, “Không quan trọng, không cần gấp gáp, có thể từ từ nghĩ. Hơn nữa, về phần người này, cũng không phải là người quan trọng, quên liền quên, có muốn hay không cũng không quan trọng.”
Cố Tại Viễn trợn to hai mắt, tức giận la lên, “Lão đại! Tại sao tôi lại biến thành người không quan trọng cơ chứ?”
“Cậu câm miệng! Tới đây!”
Hoắc Phi Đoạt trợn mắt nhìn Cố Tại Viễn, lôi Cố Tại Viễn đi vào trong biệt thự.