“Chị cả của em, gọi Ngũ Nhân Ái, em vốn dĩ nghịch ngợm cho nên thường gọi người ta là cô bé lớn Ngũ gia.”
“Cô bé lớn Ngũ gia? Ha ha ha ha, danh hiệu thật hay, là tôi đặt tên sao?”
“Còn có thể là ai.”
Hoắc Phi Đoạt cười nhạt chọc chọc vào trán Ngũ Y Y, động tác êm ái.
“Ha ha ha ha, tôi thật là lợi hại, tôi rất có tài văn chương, không tệ! Vậy còn người này?”
“Ông ấy là cha em, gội là Ngũ Học Phong. Có ấn tượng sao?”
Hoắc Phi Đoạt cẩn thận xem vẻ mặt Ngũ Y Y.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Ngũ Y Y nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm hình Ngũ Học Phong, sau đó chu môi, không vui nói, “Tại sao nhìn thấy ông ấy lại không thích, không thích người này.”
“Ừ, nhưng ông ấy là cha ruột em. Em nhìn xem có nhận ra người này hay không?”
Hoăc Phi Đoạt chỉ vào tấm hình Ngũ Nhân Tâm.
Ngũ Y Y nhìn sang, suy nghĩ một lát, “Hình như không biết…..”
“Cô ấy là chị hai em, gọi là Ngũ Nhân Tâm.”
“Tôi sẽ không ở sau lưng vụng trộm gọi cô ấy là cô bé hai Ngũ gia chứ?”
“Ha ha, đúng vậy, ở sau lưng cô ấy em gọi là cô bé hai Ngũ gia?”
“Ha ha ha ha…..Rất có ý nghĩa! A? Vậy anh chàng đẹp trai này là ai? Dáng dấp rất đẹp trai nha! Rất phong độ! Thật thích người này!”
Ngũ Y Y nâng hai má, hai mắt say mê nhìn hình Hàn Giang Đình.
Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, vẻ mặt mất hứng, lạnh lùng nói, “Cậu ta như vậy mà đẹp trai? Anh thấy một chút cũng không thấy đẹp trai! Dáng dấp bình thường! Mắt lại nhỏ như vậy!”
Ngũ Y Y mở mắt to tròn, “Mắt của anh ta nhỏ sao?”
Hoắc Phi Đoạt cứng rắn nói, “Ừ, không chỉ mắt nhỏ, em xem sống mũi của cậu ta thật là khó coi.”
“Hả? Sống mũi của người ta rất thẳng, không khó nhìn, anh như thế nào lại nói như vậy!”
“Sống mũi cậu ta dù thế nào cũng không đẹp bằng sống mũi của anh, sống mũi anh cũng thẳng!”
Ngũ Y Y nâng đầu lên nhìn mũi Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt vội vàng hất cằm lên, bày ra kiểu dáng ngầu cho Ngũ Y Y xem.
Ngũ Y Y quắt mặt, “Tại sao tôi lại không thấy anh đẹp trai vậy?”
“Cái gì! Mắt em bị làm sao vậy? Em có khiếu thẩm mĩ không vậy? Anh so với Hàn Giang Đình đẹp trai hơn nhiều! Em nhìn kỹ một chút! Nhìn kỹ!”
Ngũ Y Y không thèm chú ý đến bộ dáng phát điên của Hoắc Phi Đoạt, cười hì hì nhìn tấm hình Hàn Giang Đình nói, “A, thì ra anh ta tên là Hàn Giang Đình, tên cũng rất dễ nghe.”
“Stop! Nghe tên có thể nghe được gì! Tên của anh hay hơn!”
Hoắc Phi Đoạt kìm lòng không nổi bộc phát nước chua.
“Hì hì hì.”
Cố Tại Viễn ở phía sau nghe, nhịn không được, che miệng còn bật cười ra tiếng.
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn sợ đến mức vội vàng đứng thẳng người, cố sức nhịn cười, nghiêm mặt nói, “Lão đại, anh cứ tiếp tục nói, coi như tôi không tồn tại. Hoặc là tôi về trước tránh một lát?”
Hoắc Phi Đoạt không có cách nào gây khó dễ cho Ngũ Y Y, thở dài, đứng lên, đi tới trước mặt Cố Tại Viễn, lạnh nhạt nói, “Gần đây rất tốt?”
Cố Tại Viễn không rõ nên gật đầu trả lời, “Tốt lắm.”
Bịch! Một cước bay tới, Hoắc Phi Đoạt ra sức đá đầu gối Cố Tại Viễn một cái, Cố Tại Viễn kêu một tiếng quỳ trên mặt đất, đau đến há miệng hút khí lạnh.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Đã biết Hoắc lão đại độc ác, không nghĩ tới người này lại đáng sợ như vậy, đối với anh không hoàn thành nhiệm vụ phải chịu sự trừng phạt, cái mà khó khăn nhất đó là chịu đựng trừng phạt cơ thể.
Trong thư phòng.
“Cái gì! Ngũ Y Y mất trí nhớ! Tôi tưởng chỉ là nói giỡn thôi! Không phải trong phim truyền hình mới có đoạn máu chó như vậy sao? Trên thực tế làm sao có chuyện này!”
Cố Tại Viễn không dám tin nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt mặt nghiêm túc, thở dài, đứng lên nói, “Quả thật như thế. Ngũ Y Y, đúng là mất trí nhớ. Chỉ là, không phải do di chứng sau khi tai nạn giao thông để lại, mà là, tên khốn Tiêu lạc, bởi vì tiêm thuốc cho Y Y, làm cho cô ấy niêm phong trí nhớ.”
“À? Lại là tên nhóc con Tiêu Lạc giở trò quỷ! Tôi thật sự muốn bóp chết hắn!”
“Tại Viễn, lần này, ở dưới mắt cậu Tiêu Lạc cứu được chị của anh ta, hơn nữa anh ta biến mất cũng không thấy tăm hơi, đây hoàn toàn là trách nhiệm của cậu. Nếu như cậu không thể bắt anh ta, tôi liền đem cậu thành bao cát luyện võ.”
“À? Bao cát luyện võ? Không cần! Hu hu hu, lão đại…..Anh thương xót tôi đi!”
Cố Tại Viễn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ luyện võ cùng Hoắc Phi Đoạt.
Cố Tại Viễn lau nước mắt rời khỏi biệt thự Vọng Hải.
Ngũ Y Y đi tới hỏi Hoắc Phi Đoạt, “Người kia có phải đã từng bị bệnh bại liệt trẻ em?”
“Cái gì?”Hoắc Phi Đoạt nhìn theo ngón tay Ngũ Y Y, nhìn về phía bóng lưng Cố Tại Viễn.
“Anh xem, anh ta đi bộ hai chân đều run rẩy, không phải di chứng sau khi bị bệnh bại liệt trẻ em để lại sao?”
Hoắc Phi Đoạt xì một cái liền bật cười.
Cười mấy cái, anh nắm tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, nhỏ giọng nói, “Em yên tâm, trí nhớ của em, anh nhất định sẽ làm cho em nhớ lại. Anh thề.”
Ngũ Y Y ngây người.
Khoảng cách gần nhìn khuôn mặt tuấn tú mê người của Hoắc Phi Đoạt, ngửi mùi thơm trên người anh, còn cảm nhận được nhiệt lượng trên người anh.
Gương mặt của cô, không nhịn được đỏ lên.
Mấy chiếc xe sang trọng chạy đến trang viên Ngũ gia.
Trang viên Ngũ gia thì ra đã cho người hầu nghỉ việc.
Hoa, không ai cắt.
Lá cây, không ai quét.
Lúc đầu đại viện không nhiễm một hạt bụi, hiện tại xung quanh chất đầy lá cây cùng bụi bặm.
Ngũ Nhân Tâm ở trên lầu viết này nọ, thuận tiện nhìn ra cửa sổ một chút, lập tức bỏ bút xuống, chạy hướng ra ngoài, lớn tiếng gọi, “Chị hai chị hai! Ba ba! Mau ra đây! Có người đến rồi! Hình như công ty nhà họ Hoắc! Ba!”
“Hả? Công ty nhà họ Hoắc?”
Ngũ Học Phong gấp gáp từ bên trong đi ra, vội vàng xuống lầu.
Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ cũng chạy lạch cạch xuống lầu.
Hoắc Phi Đoạt cao lớn đứng bên cạnh chiếc xe sáng bóng hào nhoáng, giống như một gốc cây Thanh Tùng.
Ngũ Học Phong run rẩy chạy ra, vội vàng gập người 90 độ cúi chào Hoắc Phi Đoạt, “Hoắc tổng giám đốc anh vẫn khỏe chứ!”
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Học Phong một cái, không để ý tới ông ta, mà chậm rãi đi tới trước cửa xe, tự mình mở cửa, sau đó đưa tay anh tới.
Một bàn tay trắng nõn nà đặt vào trong lòng bàn tay Hoắc Phi Đoạt, sau đó một đôi giày thủy tinh tinh xảo giẫm lên mặt đất.
Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ đều không dám thở mạnh, khẩn trương nhìn bên kia.
Váy hồng nhạt công chúa bọc lấy một dáng người xinh đẹp, từ trên xe bước xuống.
Hoắc Phi Đoạt rất tự nhiên ôm eo của Ngũ Y Y, cúi đầu, ở bên tai nhẹ nói, “Đứng ở bên kia, theo thứ tự là cha em, chị hai cùng chị ba em.”
“Hả? Thật sao?”
Ngũ Y Y xoay mặt, nhìn về phía Ngũ Học Phong.
“Hả! Là Y Y!”
Ngũ Nhân Lệ kinh ngạc kêu thành tiếng.
Y Y thật là xinh đẹp!
Giống như là công chúa chói lọi trong phim ảnh!
Bình thường cô không trang điểm, mà hôm nay, tóc uốn gợn sóng, cả người giống như búp bê sứ làm người ta yêu thích.
Xinh đẹp không có cách nào hình dung!