Chung quanh tất cả đều mang vẻ ảm đạm, mất đi ánh sáng rực rỡ.
Ngũ Y Y duyên dáng đứng bên người Hoắc Phi Đoạt, tất cả giống như năng lượng thần bí hấp dẫn, sức quyến rũ tản ra không có cách nào nói nên lời!
“Má ơi! Thật sự là Ngũ Y Y!” Ngũ Nhân Tâm miệng hút khí lạnh, có chút ghen tỵ nói, “Ăn mặc chưng diện, so với nữ hoàng Elizabeth xinh đẹp hơn! Không thể trách được cái tên Hàn Giang Đình lại mê cô ấy như vậy! Thật không có đạo trời!”
Ngũ Nhân Lệ hướng Ngũ Y Y cười, thế nhưng nhịn không được nước mắt nhẹ rơi, khan khan thấp giọng kêu, “Y Y, em đã trở lại, trở lại là tốt rồi.”
Nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Ngũ Y Y giống như nhìn người xa lạ nhìn Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ, thấy Ngũ Nhân Lệ rơi nước mắt, cô có chút khẩn trương nói, “Cô tại sao lại khóc? Là nhìn thấy tôi nên không vui sao? Người này vừa khóc, làm cho tôi cũng ướt, cầu xin cô đừng khóc được hay không?”
Bịch!
Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ miệng đều rơi xuống đất.
Nói chuyện dịu dàng động lòng người như vậy, đây không phải người hay gây sự Ngũ Y Y!
Ngũ Y Y sẽ không nói chuyện dịu dàng như vậy!
Ngũ Y Y này là ai vậy? Đây có thể so với một bé trai ngang ngược!
Cô ấy cùng các cô nói chuyện, cho tới bây giờ cũng chưa dịu dàng như vậy, hoàn toàn cứng rắn giống như xi măng cốt thép!
“Y Y, cô, cô không sao chứ?” Ngũ Nhân Lệ kinh ngạc nói cà lăm.
Ngũ Nhân Tâm cắn răng, “Ngũ Y Y, cô cố ý trêu chọc chúng tôi phải không? Làm sao, muốn làm cô gái Điềm Tâm? Ngươi có kế hoạch sao!”
Ngũ Y Y ủy khuất nhìn Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ, ngập ngừng, “Tôi không hiểu các người đang nói gì, tôi không nhớ chuyện quá khứ. Thật xin lỗi.”
“Hả!” Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ cùng nhau há to miệng, bị dọa đến không nhẹ.
Ngũ Nhân Tâm vội vàng nhìn Hoắc Phi Đoạt bên cạnh Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt âm thầm gật đầu.
“Má ơi! Không phải chứ? Thật sự là bị mất trí nhớ?”
Ngũ Nhân Tâm ôm đầu, không dám tin lắc đầu, đợi đến khi cô ngẩng lên, trong mắt đều là nước mắt.
Trước đây đối địch, nói đến căn nguyên, các cô vốn là chị em nhưng luôn đấu đá châm biếm nhau!
“Thật quá đáng! Cô làm cái gì vậy! Nói biến mất liền biến mất, làm cho mọi người lo lắng, trở về thì trở về, tại sao lại chơi trò mất trí nhớ. Có biết hay không làm khổ người khác! Để người khác lo lắng như vậy cô rất vui sao? Thật quá đáng! Tại sao cô lại đối xử với người khác như vậy?”
Ngũ Nhân Tâm oán trách, lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Ngũ Nhân Lệ rốt cuộc nhịn không được, chạy tới, ôm Ngũ Y Y, “Y Y, hu hu, tại sao có thể như vậy? Chị là Ngũ Nhân Lệ! Nhân Lệ! Lúc đầu Nhân Lệ đối xử với em không tốt! Hai chúng ta thường cãi nhau! Chẳng lẽ em đã quên sao? Hu hu hu hu….. ”
Cái miệng nhỏ nhắn Ngũ Y Y hơi mở ra, dáng vẻ hồ đồ không biết làm sao, cô đứng khô cứng, mặc cho Ngũ Nhân Lệ dùng sức ôm. Một lát sau, Ngũ Y Y nhẹ nhàng hạ cánh tay xuống, ôm lấy cơ thể Ngũ Nhân Lệ.
Hoắc Phi Đoạt lẳng lặng nhìn Ngũ Y Y, bên môi lộ nụ cười nhạt.
Ngũ Học Phong mặc kệ Ngũ Y Y có bị mất trí nhớ hay không, ông ta giống như con ruồi, chuyển động vây quanh Hoắc Phi Đoạt, không ngừng cầu xin, “Hoắc tổng, cầu xin cậu, làm cho công ty tôi cải tử hoàn sinh đi! Cậu xem, Y Y cũng là người phụ nữ của cậu, nó còn đi theo cậu,
“Em nói tiếp đi! Em nói không sai! Lúc ấy cũng bởi vì Giang Đình kéo tay của em, đem em tôn sùng là công chúa nhỏ xinh đẹp, chị mới tức giận. Chuyện này em cũng không nhớ sao? Em nói tiếp đi.”
Ngũ Y Y lắc đầu, “Em thật sự không nhớ ra.”
Hoắc Phi Đoạt thất vọng thở dài, đi tới, “Được rồi, không cần làm khó cô ấy. Hôm nay đưa cô ấy đến, chính là để cô ấy gặp các người một chút, gặp mặt người trong nhà. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Hoắc Phi Đoạt ngồi xổm người xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ Ngũ Y Y, lòng bàn tay hướng lên trên, anh dùng tay mình phủi cát trong lòng bàn tay cô, sau đó từ trong túi rút ra một chiếc khăn tay màu trắng, rất nghiêm túc lau sạch sẽ tay cho cô.
Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ đều giật mình nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Không người nào mà không biết chiến thần giết người Hoắc Phi Đoạt, thế nhưng cũng sẽ có vẻ mặt dịu dàng như vậy!
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y kéo lên.
Ngũ Y Y nhìn Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ vẫy tay, hí mắt cười nói, “Hai chị, em đi.”
Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều ngơ ngác cùng Ngũ Y Y vẫy tay tạm biệt.
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y đưa lên xe, anh cũng lên xe, từng chiếc xe sang trọng theo thứ tự lái ra ngoài.
Ngũ Nhân Tâm vẫn nhìn bóng dáng đã đi xa, kinh ngạc nói, “Có được nghe vừa rồi con bé gọi chúng ta là gì không?”
Ngũ Nhân Lệ gật đầu một cái, “Ừ, nghe được. Con bé gọi chúng ta là chị.”
“Đây là lần đầu tiên con bé gọi chúng ta là chị.”
“Thật là giống như, lần đầu tiên gọi.”
Buổi tối, Hoắc Phi Đạt đang ở trong thư phòng xử lý công việc lúc trước.
Bởi vì chuyện của Ngũ Y Y, làm anh gần đây trễ nãi nhiều công việc.
Bùm!
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, thấy Ngũ Y Y mặc áo ngủ dài rộng, ôm cái gối nhỏ, giống như đứa trẻ lạc đường, vẻ mặt hoảng sợ đứng ở cửa.
“Y Y? Làm sao vậy?”
Đôi môi Ngũ Y Y run lên, đột nhiên mếu máo khóc, “Oa......Sấm đánh rồi, thật là đáng sợ, tôi sợ, một mình tôi thật là sợ, hu hu hu.”
Hoắc Phi Đoạt vỗ đầu, “Em xem anh, trí nhớ của anh, anh quên mất là em sợ tiếng sấm, là lỗi của anh, anh nên đi cùng với em.”
Khổ thân Ngũ Y Y, lạch cạch chạy đến chỗ Hoắc Phi Đoạt, giống như mèo con bị hoảng sợ, chui vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt.”
Hoắc Phi Đoạt bế Ngũ Y Y ngồi lên đùi, dụ dỗ cô, “Không có chuyện gì, không phải đã có anh ở trong này rồi sao? Không phải sợ, có anh đây.”
Ngũ Y Y núp ở trong ngực Hoắc Phi Đoạt, còn hơi run rẩy.
Cơ thể nhỏ bé ngồi ở trên đùi Hoắc Phi Đoạt cọ xát lung tung.
Hoắc Phi Đoạt khẽ nói một tiếng, giọng điệu kìm nén.
Đáng chết! Bộ dáng nhóc con ngồi trên đùi anh, cọ tới cọ lui, thế nhưng cọ đến chỗ nào đó của anh đột nhiên thức tỉnh!
Hoắc Phi Đoạt cắn răng nói, “Ngoan, chúng ta trở về phòng ngủ.”
“Em không về! Em sợ!” Ngũ Y Y sợ đến mức ôm chặt cổ Hoắc Phi Đoạt, đem miệng nhỏ nhắn nóng hổi dán lên cổ Hoắc Phi Đoạt.
Của cô mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn ướt át, dán lên cổ của anh, mạch máu anh nóng lên, miệng đắng lưỡi khô.
“Y Y....”
“Anh đang làm gì đấy? Sao còn chưa ngủ?”
“Xử lý.... ....Công vụ.... .....”
Giọng nói Hoắc Phi Đoạt có chút khàn khàn.
Cái mông nhỏ của cô ở trên bộ phận quan trọng cọ tới cọ lui, cọ đến nỗi phía dưới anh cũng cứng rắn.
“Hôm gặp hai chị của tôi, tôi các chị ấy nói, Tiêu Lạc không phải chồng của tôi.”