"Ngài xem đi, Y Y cũng là người phụ nữ của ngài, nó còn đi theo ngài, cho dù ngài không nhìn thầy chùa cũng phải xem mặt phật, buông tha cho công ty của tôi! cho dù Y Y bị mất trí nhớ, nhưng vẫn đẹp như trước, vẫn là bộ dạng lúc trước, tổng giám đốc Hoắc, ngài nhất định sẽ không ghét bỏ Y Y đúng không? Y Y đã trở về rồi, ngài cũng đừng giận tôi nữa, công ty của tôi đều ngừng sản xuất rồi, mấy ngàn nhân viên đều không có cơm ăn, tổng giám đốc Hoắc xin ngài hãy thương xót cho tôi đi."
Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, nhìn bóng dáng ba cô gái trong vườn hoa, chợt dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Ngũ Học Phong.
Đột nhiên Ngũ Học Phong bị ánh mắt giết người của Hoắc Phi Đoạt nhìn chằm chằm làm cho ông ta sợ tới mức cả người run rẩy.
"Ngũ Học Phong."
"Ở đây, tôi ở đây! Tổng giám đốc Hoắc, ngài có gì phân phó!"
Ngũ Học Phong liếm môi cười tươi, hai tay cọ sát vào quần như một con chó ngoắt đuôi.
"Nếu ông không phải là ba của Y Y, bây giờ tôi có thể lấy mạng của ông rồi!"
Hoắc Phi Đoạt nghiến răng nghiến lợi quát khẽ.
"A? Tổng giám đốc Hoắc à, tôi ngàn sai vạn sai, dù sao tôi cũng là ba ruột của Y Y, làm sao ngài có thể đối với tôi như vậy?"
"Ông còn biết ông là ba của Y Y à? Ông còn biết ông là máu mủ thân thiết của cô ấy à?" Hoắc Phi Đoạt cười lạnh "Tôi thật sự nghi ngờ rốt cuộc ông có tim hay không? Hoặc là hoặc là tim của ông đã đông cứng lại từ lâu, thối rửa rồi? Con gái của ông bị mất trí nhớ, cô ấy chưa từng đi, không thể tìm lại trí nhớ, cô ấy thành một người đứng bên bờ vực vô cùng đáng thương, ông lại không buồn cho cô ấy, cũng không biết lo lắng cho cô ấy! Ông còn xứng đáng làm ba sao? Bây giờ ông chỉ biết đến việc buôn bán của ông, công ty của ông, chẳng lẽ ông chỉ yêu tiền thôi sao? Tôi thật thất vọng đau lòng thay Y Y!"
Ngũ Học Phong đứng đó hoàn toàn ngây ngô.
Hoắc Phi Đoạt cất bước đi về phía Ngũ Y Y, nhẹ nhàng phun ra một câu lạnh lùng: "Một người vô tình vô nghĩa như vậy, thật sự sẽ không được chết tốt."
Ngũ Học Phong run rẩy cả người.
"Ôi, thật là đẹp! Đây là ngôi nhà nhỏ em vừa tự tay làm, thật là thú vị!"
Ngũ Y Y vỗ tay giống như đứa bé, cười rất tươi.
Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Y Y ngồi nghịch đất nặn trên mặt đất, Ngũ Y Y cầm vài cục đất nặn nhỏ đùa nghịch với khuôn đúc, học làm hình đất nặn.
Ngũ Y Y chớp đôi mắt to nhìn hai người chị: "Thế nào? Em làm ngôi nhà nhỏ này đạt kết quả không? Rất thú vị đúng không?"
Ngũ Nhân Lệ nhịn không được rơi nước mắt, nức nở nói: "Y Y, em không thể mất trí nhớ, không thể! Em còn nhớ rõ không? Khi còn bé, em thường đến đây chơi, có một lần bọn chị đang nghịch đất nặn, sau khi em đến, trực tiếp giẫm lên làm hỏng hết tất cả mô hình mà bọn chị làm được, em còn nhớ không?"
Ngũ Y Y tò mò nhìn Ngũ Nhân Lệ.
"Đúng vậy."
Hai mắt của Ngũ Nhân Tâm cũng đỏ lên, cô ta nói: "Có một lần, em lấy một thùng cát đổ lên đầu chị, lúc đó chị hận em chết đi được!"
Ngũ Y Y nhíu mày: "Nhưng thật ra vì Hàn Giang Đình kéo tay em, gọi em là công chúa mới tức giận?"
"A! Y Y, em nhớ sao?"
Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều mở to hai mắt, ngay cả Hoắc Phi Đoạt cũng hoảng sợ dừng bước.
Ngũ Y Y cũng hoảng sợ, miệng mở lớn, một lúc lâu sau mới lắc đầu: "Em không biết vừa nói những gì, không biết vì sao lại xuất hiện như vậy."
Ngũ Nhân Tâm nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y rồi lắc lắc: "Em nói tiếp đi! Em nói không sai đâu!"
“Hôm gặp hai chị của tôi, tôi các chị ấy nói, Tiêu Lạc không phải chồng của tôi.”
“Anh ta dĩ nhiên không phải. Anh ta mới không xứng.”
“Vậy nếu như anh ta không phải chồng của tôi, vậy tôi cũng không cần áy náy với anh ta, tôi cũng không có phản bội chồng mình.”
“Y Y…”
Toàn thân Hoắc Phi Đoạt nóng lên, mơ màng nhìn khuôn mặt hồng hào của Ngũ Y Y.
“Anh nghe, hình như bên ngoài không còn tiếng sấm nữa, dường như không còn nghe tiếng gì nữa, vậy tôi đi về, không còn tiếng sấm tôi không sợ nữa.”
Ngũ Y Y muốn từ trên đùi Hoắc Phi Đoạt đi xuống, uốn éo người, thế nhưng cô không nhảy xuống được.
Cô cong môi, uốn éo cái mông lần nữa, vẫn không nhảy xuống được, cô mới cúi đầu nhìn bên hông của mình, tay của anh giữ chặt.
“Này, buông tôi ra, tôi muốn trở về phòng ngủ, tôi buồn ngủ rồi. Không còn tiếng sấm nữa.”
Đôi mắt Ngũ Y Y trong như nước nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Thật kỳ lạ, ánh mắt của người đàn ông này giống như màu xanh biển rộng? Tại sao đôi môi lại đỏ?
“Tối hôm nay, anh ngủ cùng em, được không?”Hoắc Phi Đoạt giọng nói trầm thấp nỉ non, đôi môi một chút nữa đến gần khuôn mặt của Ngũ Y Y.
“Hả? Tại sao? Hiện tại không còn tiếng sấm, tôi không cần anh giúp.”
Ngũ Y Y chớp mắt, có chút lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày càng gần.
Anh ta muốn làm gì?
Chụt!
Môi mỏng Hoắc Phi Đoạt, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi của cô.
Chuồn chuồn nước có tính co dãn.
“Hả? Anh làm gì vậy!”
Ngũ Y Y vội vàng tránh về phía sau, Hoắc Phi Đoạt một tay giữ đầu cô lại, cố định cái ót của cô, không để cho cô tránh né, sau đó khuôn mặt tuấn tú tìm đúng vị trí, hung tợn tập kích đánh tới.
“Ưhm ưm ưm….”
Anh hung hăng hôn lên môi hồng của cô.
Lần này, không còn nhẹ nhàng như trước, lần này, chính là sôi trào mãnh liệt, sóng to gió lớn!
Ngũ Y Y cảm thấy môi mình hơi tê, lưỡi của anh, hung mãnh tiến vào.
Trong ngoài xúi giục cô, thưởng thức cô, quyến rũ cô.
Móng vuốt nhỏ Ngũ Y Y, bất lực bám trên cơ thể anh, đẩy anh ra ngoài, đáng tiếc hơi sức nhỏ, mà thế công của anh lại hung hãn.
“Ừ….. ừ…..”
Ngũ Y Y đáng thương bị anh hôn đến bật ra tiếng rên, giống như là đang đợi làm thịt cừu con.
Nụ hôn này, sao lại dài, sâu như vậy, nóng như vậy!
Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, cả hai đều thở hổn hển.
Hô hấp của anh mãnh liệt và tràn ngập tình dục.
Hô hấp của cô mềm mại quyến rũ.
“Anh bị làm sao vậy, phía dưới anh là vật gì, cứng như vậy, giống như là cây gậy, ngồi khó chịu muốn chết!”
Ngũ Y Y uốn éo cơ thể, vô cùng bất mãn oán trách.
Oh…
Hoắc Phi Đoạt bị cô dùng sức uốn éo hít thở mấy cái.
Bị cô cọ xát cơ hồ muốn bốc lửa!
“Tới, sờ một chút xem, xem thử là cái gì. Tìm được sẽ cho em.”
Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng lừa gạt cô, kéo bàn tay nhỏ bé của cô, thả vào nơi nào đó đang ngóc đầu dậy.
Ngũ Y Y không hiểu chạm vào, đụng vào một cái, lập tức hai mắt mở to, tay giống như giật điện rụt trở về.
Cô đột nhiên hiểu ra là cái gì rồi!
Cái tên bại hoạt này!
“Anh thật xấu! Tôi không để ý đến anh nữa!”
Ngũ Y Y xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể uốn éo muốn nhảy xuống.
Hoắc Phi Đoạt mãnh liệt thở hổn hển, ôm vật nhỏ trong ngực, máu trong người anh nóng lên.