“Em nói tiếp đi! Em nói không sai! Lúc ấy cũng bởi vì Giang Đình kéo tay của em, đem em tôn sùng là công chúa nhỏ xinh đẹp, chị mới tức giận. Chuyện này em cũng không nhớ sao? Em nói tiếp đi.”
Ngũ Y Y lắc đầu, “Em thật sự không nhớ ra.”
Hoắc Phi Đoạt thất vọng thở dài, đi tới, “Được rồi, không cần làm khó cô ấy. Hôm nay đưa cô ấy đến, chính là để cô ấy gặp các người một chút, gặp mặt người trong nhà. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Hoắc Phi Đoạt ngồi xổm người xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ Ngũ Y Y, lòng bàn tay hướng lên trên, anh dùng tay mình phủi cát trong lòng bàn tay cô, sau đó từ trong túi rút ra một chiếc khăn tay màu trắng, rất nghiêm túc lau sạch sẽ tay cho cô.
Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ đều giật mình nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Không người nào mà không biết chiến thần giết người Hoắc Phi Đoạt, thế nhưng cũng sẽ có vẻ mặt dịu dàng như vậy!
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y kéo lên.
Ngũ Y Y nhìn Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ vẫy tay, hí mắt cười nói, “Hai chị, em đi.”
Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều ngơ ngác cùng Ngũ Y Y vẫy tay tạm biệt.
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y đưa lên xe, anh cũng lên xe, từng chiếc xe sang trọng theo thứ tự lái ra ngoài.
Ngũ Nhân Tâm vẫn nhìn bóng dáng đã đi xa, kinh ngạc nói, “Có được nghe vừa rồi con bé gọi chúng ta là gì không?”
Ngũ Nhân Lệ gật đầu một cái, “Ừ, nghe được. Con bé gọi chúng ta là chị.”
“Đây là lần đầu tiên con bé gọi chúng ta là chị.”
“Thật là giống như, lần đầu tiên gọi.”
Buổi tối, Hoắc Phi Đạt đang ở trong thư phòng xử lý công việc lúc trước.
Bởi vì chuyện của Ngũ Y Y, làm anh gần đây trễ nãi nhiều công việc.
Bùm!
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, thấy Ngũ Y Y mặc áo ngủ dài rộng, ôm cái gối nhỏ, giống như đứa trẻ lạc đường, vẻ mặt hoảng sợ đứng ở cửa.
“Y Y? Làm sao vậy?”
Đôi môi Ngũ Y Y run lên, đột nhiên mếu máo khóc, “Oa......Sấm đánh rồi, thật là đáng sợ, tôi sợ, một mình tôi thật là sợ, hu hu hu.”
Hoắc Phi Đoạt vỗ đầu, “Em xem anh, trí nhớ của anh, anh quên mất là em sợ tiếng sấm, là lỗi của anh, anh nên đi cùng với em.”
Khổ thân Ngũ Y Y, lạch cạch chạy đến chỗ Hoắc Phi Đoạt, giống như mèo con bị hoảng sợ, chui vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt.”
Hoắc Phi Đoạt bế Ngũ Y Y ngồi lên đùi, dụ dỗ cô, “Không có chuyện gì, không phải đã có anh ở trong này rồi sao? Không phải sợ, có anh đây.”
Ngũ Y Y núp ở trong ngực Hoắc Phi Đoạt, còn hơi run rẩy.
Cơ thể nhỏ bé ngồi ở trên đùi Hoắc Phi Đoạt cọ xát lung tung.
Hoắc Phi Đoạt khẽ nói một tiếng, giọng điệu kìm nén.
Đáng chết! Bộ dáng nhóc con ngồi trên đùi anh, cọ tới cọ lui, thế nhưng cọ đến chỗ nào đó của anh đột nhiên thức tỉnh!
Hoắc Phi Đoạt cắn răng nói, “Ngoan, chúng ta trở về phòng ngủ.”
“Em không về! Em sợ!” Ngũ Y Y sợ đến mức ôm chặt cổ Hoắc Phi Đoạt, đem miệng nhỏ nhắn nóng hổi dán lên cổ Hoắc Phi Đoạt.
Của cô mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn ướt át, dán lên cổ của anh, mạch máu anh nóng lên, miệng đắng lưỡi khô.
“Y Y....”
“Anh đang làm gì đấy? Sao còn chưa ngủ?”
“Xử lý.... ....Công vụ.... .....”
Giọng nói Hoắc Phi Đoạt có chút khàn khàn.
Cái mông nhỏ của cô ở trên bộ phận quan trọng cọ tới cọ lui, cọ đến nỗi phía dưới anh cũng cứng rắn.
“Hôm gặp hai chị của tôi, tôi các chị ấy nói, Tiêu Lạc không phải chồng của tôi.”
“Bảo bối, anh không hư, em làm sao yêu anh? Em không để ý đến anh cũng không sao, anh để ý đến em là được.”
Vừa nói tay của anh đã thăm dò vào trong quần của cô, ở nơi nhụy hoa mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa.
“A…..Bỏ tay của anh ra…..Không nên như vậy…..Không cần……”
Thân thể Ngũ Y Y nhạy cảm, làm sao chịu được loại kích thích trực tiếp này, cả người đã sớm mềm thành một sợi mì, ở trên đùi Hoắc Phi Đoạt uốn éo lộn xộn.
“Đâu có gì lạ đâu, anh ở chỗ này làm việc, là em không tốt chạy tới quấy rầy anh, làm gián đoạn tất cả công việc của anh. Ảnh hưởng đến công việc hệ trọng của người khác, chẳng lẽ không bồi thường một chút sao?
Hoắc Phi Đoạt nói xong lời ngụy biện, đã đem Ngũ Y Y xoa đến thở không ra hơi, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly.
Lần nữa khóa trụ môi của cô, đem hơi thở mềm mại của cô tất cả đều hôn đi vào, nhẹ nhàng nâng thân thể của cô ngồi dậy, gỡ bỏ quần cô ra, đè xuống tiến vào cơ thể cô.
“A!”Ngũ Y Y khẽ kêu một tiếng, toàn thân đều căng thẳng.
Cô, cô, thế nhưng ở trong thư phòng, với loại tư thế ngồi cổ quái này, cùng với người đàn ông hư này cái kia cái kia……A a a a, thật sự quá mất mặt!
Ngũ Y Y cảm nhận được trong cơ thể vật khổng lồ, sửng sốt hai giây, lập tức bắt đầu giãy giụa, móng vuốt nhỏ bám lấy cái bàn, muốn cùng anh tách rời.
“như vậy muốn ở trên bàn? Được thôi, như em mong muốn.”
Hoắc Phi Đoạt giọng điệu thoải mái, đem Ngũ Y Y đẩy tới trên bàn, Ngũ Y Y quỳ gối trên bàn, hoảng sợ thét chói tai.
Không đợi cô kêu lên hai tiếng, anh lần nữa tập kích đi tới, hung hăng lấp đầy cô!
Rào rào…..
Bút trên bàn, bị động tác lớn rung chuyển rơi lả tả mọi nơi.
Vốn cái bàn vững chắc vô cùng, bị một người cường tráng, mạnh mẽ va chạm vào nhau, cái bàn cũng phải rung chuyển theo.
“Hu hu, anh đồ xấu xa, buông tôi ra, không nên như vậy, dừng lại, hu hu hu, anh thật xấu, tôi không để ý đến anh nữa…..Hu hu…..”
Ngũ Y Y cắn răng, hít từng khí lạnh, kêu rên đứt quãng.
Cái này giống như một người đàn ông đẹp, mỗi lần đều cam chịu bị ăn, tại sao như vậy…..Bằng lòng?
Hình ảnh kịch liệt phía sau, Ngũ Y Y gần như không nhớ rõ.
Làm sao từ trên bàn xuống, rồi chạy đến ngồi trên ghế, rồi chạy đến trên thảm, như thế nào bị ôm đi vào phòng ngủ trên lầu…..
Cô chỉ nhớ, cô liên tục khóc, liên tục gào khóc, liên tục cầu xin anh dừng lại.
Cho đến khi cô ngất xỉu….
Bữa sáng ngày hôm, Như dự đoán Ngũ Y Y ngủ nướng trên giường.
A Trung nhìn Hoắc Phi Đoạt một mình ăn sáng, anh nhịn không được nói, “Lão đại,có muốn đi xem tình trạng bây giờ của cô Y Y, cũng xem là tốt, cơ thể cũng không sao, tinh thần cũng rất tốt, hơn nữa so với lúc trước thì ngoan ngoãn hơn nhiều. Dáng vẻ như vậy, cũng thật tốt. Về việc trí nhớ của cô, không cần tìm trở về không được sao? Dáng vẻ như vậy cũng được mà.”
Hoắc Phi Đoạt nghe đến đó bỏ nĩa xuống, thở dài, “Tôi không cần búp bê ngoan ngoãn. Tôi thích Ngũ Y Y, giống như dáng vẻ trước kia, có lúc ngang ngược, có lúc dịu dàng, có lúc giả kiên cường, có lúc mơ hồ một chút. Đó mới là Ngũ Y Y mà tôi thích! Trí nhớ của cô, tôi nhất định phải tìm về cho cô. Tôi không muốn cô mất đi bản thân mình, đó là nỗi đau xót trong lòng của cô”
A Trung dường như hiểu gật đầu.
Ngũ Y Y đứng ở trên lầu nghe lén, nhịn không được vành mắt hồng lên.
Thấy Hoắc Phi Đoạt là người không tệ, ít ra đối xử với cô là thật lòng. Mặc dù thời điểm cái kia, kéo dài lại kiên cường, kiên cường còn mạnh mẽ, làm cô chịu không nổi, chỉ là…..Nhìn dáng dấp rất đẹp trai của anh, bỏ qua đi.