Biểu tình hồn nhiên của Ngũ Y Y làm đáy lòng Tiêu Lạc như bị điện giật trở nên mềm mại, "Vật nhỏ, em trêu tôi sao. Nhanh ăn đi, không sẽ muộn giờ học đấy. Còn nữa, về sau phải ăn sáng đúng bữa, nếu không thân thể sẽ không tốt."
Ngũ Nhân Tâm nhìn chị cả đang tức giận, lại nhìn Ngũ Y Y kiêu ngạo, rất giận, oán trách Tiêu Lạc, "Lạc, anh sao lại như vậy, cũng không để ý đến mấy người chúng tôi, chỉ để ý Y Y."
Tiêu Lạc thần tốc liếc mắt qua một cái, "Ba người các cô không phải đã ăn rồi sao?" Sau đó tiếp tục nhìn Ngũ Y Y ăn từng ngụm từng ngụm, không lạnh không nòng thốt lên một câu, "Đúng không, Nhân Ái?"
Ngũ Nhân Ái bị hỏi đến, hoảng sợ làm toàn thân run rẩy.
Xem ra....... Vừa rồi ba người các cô cố ý làm khó Y Y, đã bị Tiêu Lạc thấy được.
Anh cố ý làm chỗ dựa cho Ngũ Y Y, là muốn ba người các cô khó chịu.
Ngũ Nhân Ái cắn môi, sau một lúc lâu mới yếu ớt hừ một tiếng nói, "Về sau......sẽ không như thế......."
Đáy lòng, càng thêm hận Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y ăn ngấu nghiến.
Hô hô, có thể nhìn vẻ mặt Ngũ Nhân Ái tức giận muốn chết, thật làm tâm trạng thoải mái ăn uống ngon miệng.
"Này, coi chừng nghẹn, uống chút sữa đậu nành đi."
Tiêu Lạc đưa sữa đậu nành cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y ăn quá nhanh, nấc cục, nhanh chóng nhận lấy ly sữa đậu nành, ừng ực uống vài ngụm, mẹ ơi, thiếu chút nữa nghẹn chết.
Ngũ Nhân Tâm nói lớn, "Thật giống ăn mày! Ăn như vậy, thể diện gia đình mình đều bị vứt hết!"
Ngũ Nhân Lệ cũng hùa theo nói, "Đúng vậy, đâu giống như một tiểu thư có giáo dục? Ra ngoài không cần nóichúng ta là người một nhà, quá dọa người rồi."
Ngũ Y Y cười lạnh nói, "Yên tâm, tôi còn sợ các cô nói biết tôi đấy chứ!"
Ngũ Nhân Ái đơn giản không mở miệng, chỉ là luôn nhìn sắc mặt Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc rốt cuộc nhìn không được lên tiếng giúp Ngũ Y Y, "Tôi ngược lại cảm thấy, cái gọi là gia quy của gia tộc lớn cực kỳ dối trá, giống như Y Y ăn cơm như vậy mới thật sự đáng yêu."
Ngũ Nhân Ái hung hăng nắm chặt khăn tay.
Ngũ Y Y không nhận thấy tình hình thực tế của Tiêu Lạc, vụt đứng dậy. Không thể tiếp tục ở lại chỗ này, ăn bữa sáng cũng có thể đau dạ dày.
"Ai nha, ngủ rất ngon, dậy muộn rồi, thật xấu hổ." Tiêu Mai văn eo bẻ cổ, từ lầu đi xuống.
Ba chị em Ngũ gia vôi vã đứng dậy, trên mặt tươi cười chào hỏi.
"Dì Mai, dì không cần dậy sớm như vậy."
"Buổi sáng tốt lành, dì Mai."
"Dì Mai, sớm."
Tiêu Mai cười tít mắt gật đầu, "Sớm, mọi người sớm a."
Nhìn về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y chỉ hướng dì gật đầu nhẹ nhàng, lập tức ra ngoài.
Tiêu Mai nhìn bóng dáng nhỏ bé không chịu khuất phục của Ngũ Y Y, nhìn không được chợt ngẩn người.
"Dì Mai, dì xem Y Y, rõ ràng là không lễ phép với dì." Ngũ Nhân Lệ đi đến trước mặt Tiêu Mai, hướng theo bóng lưng Ngũ Y Y bịu môi.
Ngũ Nhân Tâm cũng đi qua thêm mắm dặm muối, "Nào chỉ không lễ phép, rõ ràng còn không lương thiện gì! Con nói với dì Mai nha, Y Y không tốt đẹp gì đâu. Dì nên đề phòng cô ta một chút."
Ngũ Nhân Ái nhìn lướt qua Tiêu Lạc, nói, "Tốt tốt, không cần nói linh tinh, đều chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị đi học."
"Chị, Y Y không phức tạp như vậy, cô ấy có chút trẻ con, từ từ sẽ tốt thôi."
Biểu tình hồn nhiên của Ngũ Y Y làm đáy lòng Tiêu Lạc như bị điện giật trở nên mềm mại, "Vật nhỏ, em trêu tôi sao. Nhanh ăn đi, không sẽ muộn giờ học đấy. Còn nữa, về sau phải ăn sáng đúng bữa, nếu không thân thể sẽ không tốt."
Ngũ Nhân Tâm nhìn chị cả đang tức giận, lại nhìn Ngũ Y Y kiêu ngạo, rất giận, oán trách Tiêu Lạc, "Lạc, anh sao lại như vậy, cũng không để ý đến mấy người chúng tôi, chỉ để ý Y Y."
Tiêu Lạc thần tốc liếc mắt qua một cái, "Ba người các cô không phải đã ăn rồi sao?" Sau đó tiếp tục nhìn Ngũ Y Y ăn từng ngụm từng ngụm, không lạnh không nòng thốt lên một câu, "Đúng không, Nhân Ái?"
Ngũ Nhân Ái bị hỏi đến, hoảng sợ làm toàn thân run rẩy.
Xem ra....... Vừa rồi ba người các cô cố ý làm khó Y Y, đã bị Tiêu Lạc thấy được.
Anh cố ý làm chỗ dựa cho Ngũ Y Y, là muốn ba người các cô khó chịu.
Ngũ Nhân Ái cắn môi, sau một lúc lâu mới yếu ớt hừ một tiếng nói, "Về sau......sẽ không như thế......."
Đáy lòng, càng thêm hận Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y ăn ngấu nghiến.
Hô hô, có thể nhìn vẻ mặt Ngũ Nhân Ái tức giận muốn chết, thật làm tâm trạng thoải mái ăn uống ngon miệng.
"Này, coi chừng nghẹn, uống chút sữa đậu nành đi."
Tiêu Lạc đưa sữa đậu nành cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y ăn quá nhanh, nấc cục, nhanh chóng nhận lấy ly sữa đậu nành, ừng ực uống vài ngụm, mẹ ơi, thiếu chút nữa nghẹn chết.
Ngũ Nhân Tâm nói lớn, "Thật giống ăn mày! Ăn như vậy, thể diện gia đình mình đều bị vứt hết!"
Ngũ Nhân Lệ cũng hùa theo nói, "Đúng vậy, đâu giống như một tiểu thư có giáo dục? Ra ngoài không cần nóichúng ta là người một nhà, quá dọa người rồi."
Ngũ Y Y cười lạnh nói, "Yên tâm, tôi còn sợ các cô nói biết tôi đấy chứ!"
Ngũ Nhân Ái đơn giản không mở miệng, chỉ là luôn nhìn sắc mặt Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc rốt cuộc nhìn không được lên tiếng giúp Ngũ Y Y, "Tôi ngược lại cảm thấy, cái gọi là gia quy của gia tộc lớn cực kỳ dối trá, giống như Y Y ăn cơm như vậy mới thật sự đáng yêu."
Ngũ Nhân Ái hung hăng nắm chặt khăn tay.
Ngũ Y Y không nhận thấy tình hình thực tế của Tiêu Lạc, vụt đứng dậy. Không thể tiếp tục ở lại chỗ này, ăn bữa sáng cũng có thể đau dạ dày.
"Ai nha, ngủ rất ngon, dậy muộn rồi, thật xấu hổ." Tiêu Mai văn eo bẻ cổ, từ lầu đi xuống.
Ba chị em Ngũ gia vôi vã đứng dậy, trên mặt tươi cười chào hỏi.
"Dì Mai, dì không cần dậy sớm như vậy."
"Buổi sáng tốt lành, dì Mai."
"Dì Mai, sớm."
Tiêu Mai cười tít mắt gật đầu, "Sớm, mọi người sớm a."
Nhìn về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y chỉ hướng dì gật đầu nhẹ nhàng, lập tức ra ngoài.
Tiêu Mai nhìn bóng dáng nhỏ bé không chịu khuất phục của Ngũ Y Y, nhìn không được chợt ngẩn người.
"Dì Mai, dì xem Y Y, rõ ràng là không lễ phép với dì." Ngũ Nhân Lệ đi đến trước mặt Tiêu Mai, hướng theo bóng lưng Ngũ Y Y bịu môi.
Ngũ Nhân Tâm cũng đi qua thêm mắm dặm muối, "Nào chỉ không lễ phép, rõ ràng còn không lương thiện gì! Con nói với dì Mai nha, Y Y không tốt đẹp gì đâu. Dì nên đề phòng cô ta một chút."
Ngũ Nhân Ái nhìn lướt qua Tiêu Lạc, nói, "Tốt tốt, không cần nói linh tinh, đều chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị đi học."
"Chị, Y Y không phức tạp như vậy, cô ấy có chút trẻ con, từ từ sẽ tốt thôi."