Trải qua một kiếp kinh hoàng Ngũ Y Y nằm trên bờ biển.
Hoắc Phi Đoạt mở cửa đi vào, trên tay Hoắc Phi Đoạt bưng một ly sữa nóng.
Cằm lão quản gia muốn rớt xuống đất.
Mình hầu hạ thiếu gia lâu như vậy, cho tới bây giờ trừ lúc ăn cơm ra chưa bao giờ thấy anh đụng đến đồ ăn.
Bây giờ, vậy mà bưng sữa tươi.
“Có thấy khá hơn chút nào không?”
Hoắc Phi Đoạt dùng giọng nói dịu dàng tràn đầy nam tính.
Ngũ Y Y thấy Hoắc Phi Đoạt đi vào, vội vàng dùng chăn che kín đầu nhỏ.
Đem sữa tươi đặt trên bàn ở mép giường, tay từ chăn chui vào bên hông.
“Ai nha, anh làm gì thế, ha ha ha.”
Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt thọt lét chịu không nổi, cười lớn từ trong chăn nhô đầu ra.
Thò đầu ra, lập tức bị Hoắc Phi Đoạt vừa vặn bắt được.
“Còn muốn tránh, tránh đi chỗ nào?”
“Anh làm gì đấy! Đáng ghét!”
Ngũ Y Y nắm quả đấm nhỏ đánh xuống, lại bị Hoắc Phi Đoạt bắt được giơ lên đỉnh đầu.
“Ưmh……”
Hoắc Phi Đoạt nhìn đôi môi mọng đỏ của cô, lại không nhịn được muốn đặt lên đó.
Sau đó một hồi lửa nóng, Hoắc Phi Đoạt không nỡ rời đi đôi môi mềm mại đỏ mọng kia.
“Anh có việc bận phải đi ra ngoài một lát, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt chờ anh.”
“Ừm!”
“Thật biết nghe lời! Vậy anh sẽ thưởng em một cái nữa.”
Nói xong, cơ thể to lớn lại đè lên.
“Làm gì đó? Mới vừa rồi hôn chưa đủ sao?”
Ngũ Y Y ngọ ngoạy, tên cầm thú này!
Khẽ hôn ở trên trán cô, mang theo sự cưng chiều.
Trong lòng Ngũ Y Y mềm nhũn, cô đột nhiên có cảm giác đã thật lâu không có trải qua loại hạnh phúc này.
Hoắc Phi Đoạt là kẻ cướp, Ngũ Y Y chán nản nằm trên giường.
“Đinh linh linh linh ~”
Nhạc chuông điện thoại vang lên.
Cầm điện thoại di động lên nhìn, phía trên hiển thị: Ngũ Học Phong.
Ngũ Học Phong là ai? Trong lòng Ngũ Y Y nghĩ.
“A lô?”
Nhận nghe điện thoại.
“A lô? Y Y! Là ta!”
“Ông là?”
Y Y tò mò hỏi, có lẽ người này có thể giúp mình khôi phục trí nhớ.
“Ta là ba!”
Đầu bên kia người đàn ông dùng năm chữ đánh thẳng vào nội tâm Ngũ Y Y.
Ba? Ba? Ba vẫn còn sống?
“Ba, ba?”
Ngũ Y Y nhịn xuống nước mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Đầu bên kia Ngũ Học Phong quả nhiên sửng sốt, Ngũ Y Y chưa từng gọi mình như vậy, đột nhiên ông có một loại cảm giác không rõ.
“Này! Là ta, Y Y, ba có chuyện muốn nhờ con.”
Ngũ Y Y sau khi nghe từ ba trong kinh ngạc còn chưa khôi phục, nhưng tất cả những thứ này Ngũ Học Phong không biết.
“Chuyện gì?”
“Ba biết con hận ba, hận ba không sớm đi cùng mẹ con. Nhưng mà ba, hiện tại không có biện pháp, chỉ con có thể giúp ba.”
Ngũ Y Y nghe có chút không hiểu, tại sao mới vừa tìm được ba, lại biết được chuyện mình hận ba ruột mình.
“Dì Tiêu Mai của con, cô ấy không phải là người như con nghĩ. Cô, cô ấy thật ra rất hiền lành. Con hận ba, có gì cứ nhắm vào ba. Ngàn vạn lần đừng làm tổn thương cô ấy.”
Ngũ Y Y càng nghe càng mơ hồ, Tiêu Mai cái gì.
Tiêu Mai là ai?
“Cầu xin con nói tổng giám đốc Hoắc thả cô ấy ra!”
Ngũ Học Phong nói cầu xin.
Tổng giám đốc Hoắc? Hoắc Phi Đoạt?
“Ba, con…..”
“Y Y, cầu xin con.”
Ngũ Y Y không biết nên nói cái gì.
“Được, ba yên tâm.”
Ngũ Y Y cúp máy, lòng, lại chìm vào đáy cốc.
Ngũ Y Y không biết mình làm thế nào để vượt qua buổi chiều.
Đầu óc cô vô cùng rối loạn, giống như có rất nhiều chuyện bị trí nhớ ngăn lại ở bên ngoài, muốn vào cũng không vào được.
Tiêu Lạc ngồi xuống ở cửa sổ lớn sát đất, tưởng tượng giác vẻ cả Y Y khi trở lại bên mình.
Anh sẽ mua một căn nhà ở bờ biển, mặt chính hướn biển rộng, mỗi ngày đều là mùa xuân ấm áp.
Y Y nhất định sẽ rất thích.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Lạc bật cười.
Anh ước muốn mỗi ngày đều như vậy.
Anh không cần gia tài bạc triệu, không muốn hô phong hoán vũ, chẳng qua là ước muốn cùng với người mình yêu trải qua cuộc sống bình thản hạnh phúc.
Nhưng, hiện tại Ngũ Y Y đã bị người khác đem đi mất.
Chỉ cần nghĩ cái tên kia tiến vào cơ thể cô, anh đã cảm thấy ngực mình giống như có cái gì đè ép, khổ sở thở không nổi.
Nhất định phải đem cô trở lại, luôn mang cô ở bên mình, Tiêu lạc không chỉ một lần nói với mình như vậy.
“Anh Lạc!”
Một tiếng này, đem suy nghĩ Tiêu Lạc trở về thực tế.
“Chuyện gì?”
“Người lần trước anh kêu em điều tra, tra được một chút thì bị che giấu.”“Hả?”
Hàng lông mày nhướng lên, hiển nhiên tin tức này đem lại hưng thú cho anh.
“Nói tiếp.”
“Âu Dương Chấn Đình giống như là có quan hệ với Hoắc Phi Đoạt, hình như cũng không giống như nhìn thấy bên ngoài.”
Tên đàn em nói đến đây, đột nhiên âm thanh nhỏ lại.
Trong lòng Tiêu Lạc căng thẳng, quả nhiên đúng như anh đoán tám chín phần.
“Nhưng, cụ thể ra sao, bây giờ vẫn chưa tra ra được. Công ty đen này đối với tin tức này rất kín miệng, đoán chừng người biết cũng không nhiều lắm. Cho nên việc điều tra sẽ tương đối khó khăn.”
Điều này Tiêu Lạc có nghĩ đến.
“Tôi biết rồi, dùng bất kỳ biện pháp gì cũng phải tra cho rõ.”
“Em biết rõ anh Lạc.”
Sau khi tên đàn em đi, khóe miệng Tiêu Lạc kéo lên nụ cười.
Nụ cười này, làm cho lòng người phát lạnh.
Hoắc Phi Đoạt, tôi nhất định cho anh biết Tiêu lạc này nhất định không phải là kẻ mềm yếu.
Hoắc Phi Đoạt bắt được tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, đem cô kéo lại gần mình.
“Buông tôi ra, buông tôi ra anh là người xấu.”
Cô dùng hết sức muốn tránh thoát cái ôm của Hoắc Phi Đoạt.
Nhưng người nhỏ bé như cô, làm sao tránh thoát đây.
Sức lực của anh, cô căn bản đấu không lại. Có phản hang cũng như không.
“Y Y, hãy nghe anh nói, không phải như em nghĩ. Có một số việc em quên, cho nên không biết rõ tình hình.”
Hoắc Phi Đoạt muốn giải thích với Ngũ Y Y, nhưng không biết phải làm như thế nào để cô hiểu.
“Tôi biết tôi mất trí nhớ, nhưng chuyện thật giả, tôi có thể phân biệt rõ rang, anh thừa nhận là anh đã bắt cóc dì Tiêu Mai, không phải là giải thích rồi sao.”
Lời nói Ngũ Y Y kiên định, căn bản không để cho Hoắc Phi Đoạt phản bác lại.
“Hừ…..” Hoắc Phi Đoạt hút một hơi khí lạnh, tay vẫn vòng qua ôm chặt Ngũ Y Y.
“Còn muốn cắn anh sao?”
“Buông tôi ra, cũng thả cả Tiêu Mai. Tôi không thể cùng với anh ở chung một chỗ! Buông ra!”
Ngũ Y Y nói hai chữ cuối cùng kia, giống như dùng hết sức trong lồng ngực nói ra.”
Hoắc Phi Đoạt chấn động, anh không tin cơ thể nhỏ bé này, có thể chứa lượng sức lớn như vậy.
Đang suy nghĩ cánh tay buông lỏng, Ngũ Y Y nắm chắc cơ hội, từ trong ngực anh thoát ra.
A Trung đứng trước cửa, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hiển nhiên bị một màn này dọa sợ hết hồn.
“Lão, lão đại có muốn đuổi theo hay không?”
A Trung không dám tùy tiện đuổi theo.
Không ngờ Hoắc Phi Đoạt lắc đầu một cái.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, A Trung chưa bao giờ thấy dáng vẻ mất mác của Hoắc Phi Đoạt như vậy.
“Lão đại…..”
“Không sao, phái người đi theo bảo vệ cô, bất cứ lúc nào cũng báo cáo lại với tôi.”
“Dạ!”
Nhưng thời điểm A Trung đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của Ngũ Y Y.