“Không sao, phái người đi theo bảo vệ cô ấy, bất cứ lúc nào cũng báo cáo lại với tôi.”
“Dạ!”
Nhưng thời điểm A Trung đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y một mình bang quơ đi trên đường, cô bây giờ, trở thành người không có nhà để về.
Ngoại trừ Hoắc Phi Đoạt, cô căn bản không còn nhớ nổi bất kỳ ai.
Thật ra, Ngũ Y Y căn bản có thể gọi điện cho người tự xưng là ba ruột của mình Ngũ Học Phong.
Nhưng không biết tại sao, mình giống như rất kháng cự cùng liên lạc với người kia.
Tại sao cái gì cũng không nhớ nổi hả?
Tại sao Tiêu Lạc lại đối xử với mình như thế.
Anh không phải muốn đối xử tốt với mình sao? Nhưng tại sao lại muốn lấy đi trí nhớ của mình.
Ông trời giống như không thong cảm cho Ngũ Y Y, cố tình vào lúc này, cho mưa rơi xuống.
Vài giọt mưa nhỏ biến thành mưa to, vẩy vào trên người Ngũ Y Y.
Nhưng mà, đau ở trong lòng.
Mẹ, tại sao lại muốn rời xa con.
Để cho con một người giống như đứa trẻ không nhà.
Ba tại sao nói con hận ông ấy, rốt cuộc ông ấy đã làm gì?
Không nghĩ ra không nghĩ ra.
Ngũ Y Y ngã nhào trong mưa.
“Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!”
Một chiếc xe sau lưng Ngũ Y Y dùng sức bấm còi.
“Người nào vậy? Hơn nửa đêm ở nơi này giả quỷ hù dọa người! Đừng cản đường!”
Hàn Giang Đình bất mãn mắng trong miệng.
“Ai nha, cái gì vậy, cả người là bùn, bẩn rồi, mau để cô ấy tránh ra đi anh yêu.”
Một cô gái mặt đầy son phấn ngồi ghế lái phụ trong miệng lầu bầu.
“Rốt cuộc có đi hay không hả!”
Dùng sức bấm còi, tính nhẫn nại Hàn Giang Đình không còn lại bao nhiêu.
Đang vội vàng muốn cùng với người đẹp ân ái, tại sao lại bị một vật thể không rõ rang chặn đường.
Nhấn còi vô số lần, nhưng không có tác dụng gì.
Mà trong nước bùn Ngũ Y Y giống như căn bản không có nghe âm thanh đinh đinh lớn tiếng kia.
“Thật không chịu nổi! phiền chết đi được!”
Hàn Giang Đình tức giận mắng từ trong xe đi ra.
“Đáng chết, quần áo đều bị ướt.”
“Tôi nói cô có phải hay không bị điếc, dám cản đường tôi, có phải chán sống rồi không.”
Hàn Giang Đình đi tới trước mặt của Ngũ Y Y, trong miệng mắng, trong nháy mắt nhìn thấy mặt cô.
Hàn Giang Đình, không nói chuyện.
Người trước mắt này là Ngũ Y Y sao?
Là cô sao?
Làm sao lại biến thành bộ dạng này, cả người giống như từ trong bùn lăn ra.
Trên gương mặt trắng nõn không biết là nước mưa hay nước mắt.
“Y Y, Y Y, tại sao cậu lại ở nơi này?”
Ngũ Y Y cảnh giác dịch chuyển về phía sau.
Người đàn ông này là ai? Anh ta giống như là biết mình.
“Ngũ Y Y cậu là đang nổi điên cái gì, cậu đừng nói cho tớ biết là cậu đang ở đây trêu chọc tớ.”
Hàn Giang Đình không để ý mưa to, cởi áo khoác xuống khoác lên người cô.
Sau đó đi đến xe mở cửa tay lái phụ
Mở cửa nói: “Thật xin lỗi, hôm nay coi như xong. Chính cô tự về nhà đi.”
“Cái gì? Mưa lớn như thế, anh để cho tôi tự về?”
Trên xe người đẹp không thể tin nổi, đây là người vừa mới có tính hừng hực sao?
“Tôi bảo cô xuống!”
Hàn Giang Đình gầm lên giận dữ đem người phụ nữ kia lôi từ trên xe xuống, sau đó ôm lấy Ngũ Y Y, dịu dàng bỏ cô vào trong xe.
Sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Để lại một người phụ nữ bày ra đôi môi đỏ mọng bị mưa to làm ướt sũng.
“Hàn Giang Đình, anh là tên khốn kiếp! Anh dám đối xử với tôi như vậy! A! Khốn kiếp!”
Để lại tiếng gào của người phụ nữ ở phía sau.
A Trung ở trước cửa của Hoắc Phi Đoạt chần chừ, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Không tìm được Ngũ Y Y rốt cuộc có nên nói chuyện này cho anh biết hay không đây?
“Cậu cậu cậu, cái con nhóc này, chính là luôn nói lời độc ác!”
Hàn Giang Đình bị Ngũ Y Y nói một câu chặn lại buồn bực.
“Anh biết tôi sao? Tôi, mất trí nhớ!”
Ngũ Y Y bình tĩnh nói.
“Đinh reng reng reng!”
Điện thoại Ngũ Học Phong vang lên.
Cầm lên vừa nhìn, không biết dãy số.
“A lô? Ai vậy?”
Ngũ Học Phong có chút không kiên nhẫn, gần đây có nhiều chuyện xảy ra.
Hết lần này tới lần khác vượt qua phạm vi quyền lợi của ông, cảm giác quá bất lực.
“Hoắc Phi Đoạt!”
Ba chữ này ra khỏi miệng, Ngũ Học Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo, không nhịn được mà phát run.
“A, a, là tổng giám đốc Hoắc! Ôi trời tổng giám đốc Hoắc, cậu, cậu làm sao có thời gian rảnh gọi đến đây?”
“Y Y trở về chưa?”
Ngũ Học Phong nghe tên lão đại xã hội đen oai phong một cõi, cho nên âm thanh nói chuyện có chút thất lạc như vậy.
Trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
“A lô?”
Âm thanh Hoắc Phi Đoạt vang lên lần nữa, mới làm cho Ngũ Học Phong phục hồi tinh thần lại.
“Tổng giám đốc Hoắc, cậu hỏi Y Y, nó, nó không phải ở cùng một chỗ với cậu sao?”
“Tút tút tút….”
Trong điện thoại là một hồi âm thanh dài.
Ngũ Học Phong vốn muốn cầu xin Hoắc Phi Đoạt một chuyện, mong anh thả Tiêu Mai ra.
Nhưng người ta đã cúp điện thoại.
Hàn Giang Đình dài miệng đứng ở đó đã gần năm phút đồng hồ.
“Anh rốt cuộc muốn ngẩn người tới khi nào?”
Ngũ Y y bĩu môi, cô cảm thấy người trước mắt này vừa ngốc nghếch lại đần độn, mình đối với anh ta lại có cảm giác thân thiết nói không rõ.
Hàn Giang Đình cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ đi ra.
Nhưng anh lại cất tiếng cười to.
Nói: “Cậu cho tớ là người ngu ngốc sao? Bổn thiếu gia ta trải qua năm phút đồng hồ kịch liệt suy nghĩ cùng khảo chứng, tớ không thể không tàn nhẫn mà phơi bày việc cậu làm trò lừa gạt! Ha ha ha ha ha…..”
Ngũ Y Y nhất thời cảm giác đỉnh đầu mình hiện ra ba vạch đen.
Mình đoán không sai, người này không đáng tin cậy.
“Anh cảm thấy tôi có nên nhất thiết lừa anh không? Đem mình ném giữa trời mưa to lăn lộn thành người bùn.”
Lúc này Hàn Giang Đình mới phản ứng được.
“Này này, nói cũng phải. Nếu như vì muốn trêu chọc tớ, cậu cũng thật là dốc hết vốn liếng! Trước không cần nói thật hay giả, cậu xem cậu đi, nhanh đi tắm nước nóng một chút.”
Nói xong lấy tay quạt quạt.
Làm ra bộ dáng ghét bỏ.
Ngũ Y Y vốn đang có chút chần chờ, bị người đàn ông xa lạ mang về coi như xong, lại muốn cô thay quần áo tắm rửa.
Nhưng căn cứ vào mấy phút đồng hồ chung sống, Ngũ Y Y hoàn toàn xác định, trước mắt người đàn ông này khi cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh, tinh khiết vô lại!
Ngũ Y Y vừa đi vào phòng tắm, điện thoại Hàn Giang Đình liền vang lên.
“A lô? A lô? Sư phụ, sư phụ là anh sao?”
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy lỗ tai vang lên một trận ầm ĩ, tên nhóc này nhất định phỉa dạy dỗ lại cậu ta.
“Tôi không phải là sư phụ câu, Y Y có ở đó không?”
“Ai nha sư phụ anh đừng không nhận tôi, tôi đời này cũng chỉ có anh là sư phụ.”
Hàn Giang Đình vừa nghe Hoắc Phi Đoạt không muốn để ý đến mình, lập tức liền nóng nảy.
“Tôi hỏi cậu Y Y có ở đó hay không.”
Thanh âm lạnh như băng.
“Có!”
Hàn Giang Đình không tự chủ đứng nghiêm ngăn ngắn, cung kính trả lời.
“Chăm sóc cô ấy thật tốt, cái gì cũng không cần nói, nghe hiểu không?”
Hoắc Phi Đoạt nghe được câu trả lời khẳng định, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông lỏng.
Nếu không, ban đêm mưa lớn như vậy, một mình Y Y biết phải làm sao bây giờ.
Hàn Giang Đình liền đáp lời: “Được, sư phụ anh yên tâm. Bất quá sư phụ, thời điểm tôi thấy được cô ấy, cô ấy….. Haiz, anh đơn giản không có cách nào tưởng tượng được.”