"Phi Đoạt, anh có trách tôi không?"
Ngũ Y Y nhẹ nhàng hỏi.
Ôm cô càng chặt hơn. Hoắc Phi Đoạt chậm rãi mở miệng, đôi môi mỏng đẹp phát ra âm thanh.
"Anh vĩnh viễn sẽ không trách em, cho dù em có nói gì, làm gì đi nữa! Đây là lời hứa của anh đối với em."
"Anh nói đều là thật?"
"Cái gì?"
"Lần đầu tiên của tôi!"
Ngũ Y Y chợt có chút xấu hổ, nhớ lại lửa nóng ban đêm.
"Đương nhân, anh chưa từng lừa gạt em!"
Tiêu Mai và Tiêu Lạc trở lại phòng cũ lúc trước, chỗ này hẳn là chỗ an toàn nhất.
Hoắc Phi Đoạt sẽ không nghĩ đến chỗ này.
Tiêu Lạc dùng một quyền đánh vào gương. Máu tươi từ trên tay anh ta chảy xuống. Nhưng Tiêu Lạc không cảm thấy đau đớn.
Hoắc Phi Đoạt quá khinh thường anh ta rồi.
Cho tới nay, tất cả mọi người của anh ta đều sống trong bóng tối.
Mọi người đều phục tùng và nghe theo anh ta.
Không ai dám phản kháng, phục tùng và nghe theo.
Có lẽ do che giấu quá lâu, khiến anh ta không đặt mình trong lòng.
Hiện tại là lúc nên bộ lộ tài năng rồi.
"Anh Lạc, em tra ra được rồi."
Tiêu Lạc đang tập trung suy nghĩ lập tức bị thu hút.
"Anh Lạc, đây là tư liệu anh cần."
Tên thuộc hạ kia đưa cho Tiêu lạc một xấp tài liệu thật dày.
Tiêu Lạc ngồi xuống ghế sô pha mở xấp tài liệu ra.
Anh ta nhất định phải tìm ra được bí mật mà Hoắc Phi Đoạt đang che giấu.
Không biết Tiêu Lạc tìm bao lâu, rốt cuộc hài lòng khép xấp tài liệu vô cùng quan trọng này lại.
Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười gian xảo.
Hoắc Phi Đoạt, trả Y Y lại cho tao.
"A Văn, chuẩn bị xe một chút, còn có vũ khí nữa, phải là vũ khí mới nhất được chuyển từ Châu Âu sang, chúng ta có việc phải làm."
"Dạ, anh Lạc."
A Văn hơi tò mò, trải qua mấy ngày nay, chưa từng thấy Tiêu Lạc có tinh thần như vậy.
Xem ra nhất định là có chuyện gì sắp xảy ra.
"Ừ, tôi rất khát nước, anh đi rót cho tôi một ly nước đi."
Gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y ngẩng phắc lên, duỗi tay lên bàn nước.
"Được được được, tiểu tổ tông của anh."
Hoắc Phi Đoạt xoa làn da mềm mại của cô, lắc đầu nói.
Lần này từ sau khi Ngũ Y Y trở về, thì trở nên kiêu căng hơn.
Dùng lời nói của cô, đổi lại là Hoắc Phi Đoạt phải tiến hành trừng phạt.
Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ, chỉ có thể nhường nhịn cô bé này.
Hầu như mỗi ngày Hoắc Phi Đoạt càng thay đổi khiến A Trung và quản gia ngày càng khiếp sợ.
Uống ừng ực ừng ực nước vào trong miệng, Ngũ Y Y hài lòng lau miệng.
Hoắc Phi Đoạt nhìn bộ dạng của cô bé này, tâm nhịn không được rung động.
Nhất cử nhất động của Ngũ Y Y đều tác động đến trái tim Hoắc Phi Đoạt.
"Chú Hoắc, cái đó, không đúng, Phi Đoạt, chúng ta đi cưỡi ngựa đi, đột nhiên tôi rất muốn cưỡi ngựa!"
Ngũ Y Y chớp chớp đôi mắt to bày ra bộ dạng cầu xin Hoắc Phi Đoạt.
"Em không cần dùng ánh mắt này nhìn anh."
Hoắc Phi Đoạt chịu không nổi trước ánh mắt vô tội của cô.
Quả thật có thể lấy mạng anh mà.
"Van xin anh đó!"
Ánh mắt của Ngũ Y Y lấp lánh như những vì sao tỏa sáng đánh úp về phía Hoắc Phi Đoạt.
"Đừng đừng, lần trước đưa em đến bãi biển, suýt chút nữa em bị sóng biển cuốn trôi rồi, bây giờ còn muốn đi cưỡi ngựa!"
Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ kỹ, cho dù như thế nào, cũng không thể đưa cô đi làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm nữa.
"Phi Đoạt Phi Đoạt Phi Đoạt.......Hôm qua tôi xem trên ti vi thấy người ta cưỡi ngựa chạy cực nhanh, trong lòng tôi ngứa ngáy không chịu được, tôi van xin anh đó!"