Hoắc Phi Đoạt thật sự không thể chống lại từng đợt tấn công làm nũng điềm đạm của cô.
Tâm bỗng chốc mềm nhũn ra.
"Muốn anh dẫn em đi, tất nhiên là có thể, nhưng mà phải xem biểu hiện của em thế nào."
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày lại, cười xấu xa nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt nhìn đến trong lòng càng căng thẳng.
Đang muốn chạy trốn, đã bị bắt lại.
"Trốn đi đâu, tiểu yêu tinh này."
Chặn ngang ôm cô vào trong ngực, dục vọng của Hoắc Phi Đoạt lại đến nữa.
Ở trước mặt cô, anh luôn dễ dàng nổi lên dục vọng như vậy.
Có thể, đây là yêu một người đến cực hạn rồi.
"Lạc, rốt cuộc em muốn làm gì?"
Tiêu Mai phát hiện gần đây Tiêu Lạc rất khác.
Em trai của bà ta như thế nào tại sao bà ta không biết.
Mặc dù lòng dạ Tiêu Lạc lại sâu hơn người.
Loại tâm tình hưng phấn này lại không che giấu được.
"Chị, bây giờ em vẫn không thể nói cho chị biết. Nhưng mà không bao lâu sau, em cũng sẽ vượt qua việc sống trong cảnh chạy trốn này."
Tiêu Lạc cười nói với Tiêu Mai.
Nhưng trong lòng Tiêu Mai một chút cũng không thoải mái được.
"Nhưng chị nhìn thấy bọn người A Văn vận chuyển vũ khí đến đây."
Tiêu Mai đúng là nhìn thấy thuộc hạ của Tiêu Lạc chở một lượng lớn vũ khí đến đây.
Cái này lại làm Tiêu Mai sợ hãi.
Tuy bà ta không phải là nhân vật tầm thường gì. Nhưng một lượng lớn vũ khí thế này thì đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy.
Hơn nữa, đó là do em trai luôn ôn nhu yêu cầu.
"Chị thấy rồi.... ...."
Sắc mặt Tiêu Lạc hơi biến hóa, nhưng Tiêu Mai vẫn nhìn không ra đó là vẻ mặt gì.
"Chị, em cần phải để cho bản thân mình mạnh mẽ lên, nhưng vậy sẽ không bị xem thường. Những chuyện này chị cũng đừng cản, em cam đoan với chị, nhất định sẽ khiến cho chị trở về nhà họ Ngũ."
Tiêu Lạc ngừng một chút, rồi nói tiếp.
"Chị, hôm nay em phải ra ngoài một chút, chị không cần lo lắng cho em. Nếu buổi tối em chưa trở về, chị cầm số tiền và đi đến địa chỉ này tìm một người tên Smith, cậu ta sẽ sắp xếp thật tốt cho chị."
Nói xong giao cho Tiêu Mai một tờ chi phiếu.
"Ông trời ơi, em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"
Tiêu Mai nhìn con số viết trên tờ giấy, không nhịn được hỏi.
"Chị, nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt." Tiêu Lạc nói xong rồi rời đi.
Trong lòng Tiêu Mai biết rõ, nhất định là cậu ta đi làm chuyện nguy hiểm.
Chẳng lẽ cậu ta đi tìm Hoắc Phi Đoạt sao?
Trái tim Tiêu Mai bỗng chốc ngừng lại.
Tiêu Lạc bước lên xe.
"Xuất phát!"
Vài chiếc xe việt dã chạy đi như bay.
Sau khi A Trung nói lại lời của Cố Tại Viễn cho Hoắc Phi Đoạt nghe.
Hoắc Phi Đoạt chỉ nói một câu: "Để cho cậu ta tự mình đến đây gặp tôi."
Cố Tại Viễn do dự nửa ngày, cuối cùng lấy hết dũng khí đối mặt với "cuộc sống ảm đạm" sắp xảy ra.
Nhưng vừa đến cổng biệt thự, hai chân như bị rót chì. Làm sao cũng không bước chân lên được.
"Cố thiếu, ngài đừng kéo dài thời gian nữa. Lão đại chờ ngài đã lâu."
A Trung nhìn bộ dạng kinh sợ của anh ta, nhịn không được hối thúc anh ta.
Thế nào, ngài nghĩ rằng ngài đi chậm, lão đại sẽ tha thứ cho ngài.
"Hối hối hối, hối cái gì mà hối! Tôi đây không phải đang đi đó sao?"
Cố Tại Viễn không dám lớn tiếng phàn nàn, nhỏ giọng lầu bầu.
Vừa vào cửa lập tức nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
Một cảnh tượng. Không, Phải là cảnh tượng có một không hai.
Hoắc Phi Đoạt lại xem thời sự lúc 8 giờ.
Thật sự là kỳ quan thứ chín của thế giới.
Cố Tại Viễn há miệng cười ra tiếng, suýt chút nữa quên mục đích của lần này đến đây rồi.