"Này, Hoắc Phi Đoạt, anh ta cũng đã như vậy rồi, anh đừng phát anh ta nữa." Ngũ Y Y thử cầu xin giúp Cố Tại Viễn.
Không ngờ Hoắc Phi Đoạt lại buông cánh tay Cố Tại Viễn ra.
Nói: "Tiểu tử cậu còn dám có hành động này nữa, tôi sẽ không nhẹ tay như vậy đâu." Hoắc Phi Đoạt vừa nói vừa đi đến.
Tròng lòng Cố Tại Viễn lập tra một nguyên tắc.
Sau này tuyệt đối không được đụng vào con bé kia, nếu không có kết quả thật thê thảm.
Đồng thời Cố Tại Viễn cũng ý thức được. Hoắc Phi Đoạt nghe theo lời nói của con bé kia một cách không bình thường.
Nên thấy sau này nhất định phải có quan hệ tốt với cô ấy.
Rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt cũng cảm thấy Tiêu Lạc không yếu đuối như anh thấy. Anh không thể quá xem thường tên đó.
Một mình Ngũ Y Y thức sớm, vốn định lặng lẽ ra ngoài.
Nhưng muốn từ bên người Hoắc pHI đoạt lén trốn đi, chỉ sợ một Ngũ Y Y nhỏ nhỏ còn chưa tu luyện đến cảnh giới cao như vậy.
Trong trong chớp mắt khi cô mở cửa, giọng nói Hoắc Phi Đoạt vang lên: "Đi đâu đó?"
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang cười xấu xa nhìn cô.
"Hắc hắc, cái đó, tôi muốn ra ngoài một chút."
"Tôi muốm, tôi muốn đến trường đi học lại. Bỏ rất nhiều tiết rồi, dù sao tôi vẫn còn là học sinh mà. Nếu không học sau này làm sao tôi nuôi sống bản thân mình chứ, anh nói xem!"
Ngũ Y Y ngốc nghếch này, bây giờ còn nghĩ đến chuyện cuộc sống của mình. Chẳng lẽ cô không biết trước mặt cô là nhà giàu số một Châu Á sao?
Nhà giàu nhất rõ ràng sững người ra, sau đó cười thành tiếng.
"Em ở với anh mà còn lo lắng đến tiền sao?"
"Tất nhiên phải lo lắng rồi, ngộ nhỡ tôi già rồi không còn đẹp nữa, anh một cước đá văng tôi ra, tôi dựa vào cái gì mà sống? Lượm ve chai sao?" Ngũ Y Y bĩu môi.
"Thật không thể hiểu nổi trong đầu em đang suy nghĩ cái gì, anh sẽ không vứt bỏ em, về điểm ấy anh đảm bảo với em. Hoắc Phi Đoạt anh nói chuyện, cho tới bây giờ đều nói một không nói hai."
Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, tại sao anh có thể để cho cô bé này sinh ra ý nghĩ như vậy chứ? Chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao?
"Ai da, tôi tin anh tôi tin anh. Nhưng mà mỗi ngày ở nhà thật sự rất chán, tôi muốn đến trường một chút. Quay lại trường học sau khi bị mất trí nhớ, không biết có gì phong phú hay đặc biệt hơn không?" Ngũ Y Y bày ra bộ dạng ngu ngốc.
Hoắc Phi Đoạt không có cách nào giữ cô.
Ngoắc ngoắc ngón tay.
"Làm gì? Tôi phải đi học sắp bị muộn rồi." Ngũ Y Y hiểu ý anh tự mình đi đến.
"Em hôn anh một cái, anh liền thả em đi." Hoắc Phi Đoạt híp mắt nhìn cô.
Không có cách nào, xem ra không hôn anh một cái là không được đi nữa.
Ngũ Y Y buông tay, nói: "Một cái đó!"
Hoắc Phi Đoạt gật đầu, là một cái!
Trong chớp mắt Ngũ Y Y cúi người, đã bị Hoắc Phi Đoạt kéo vào người anh.
"Ai da, anh làm gì thế?"
Ngũ Y Y cũng biết được cô quá đơn thuần rồi.
Dĩ nhiên lại tin lời nói của người này.
Thật sự là rất gian xảo rất gian xảo mà.
"Hôn một cái đã bỏ qua cho em, cũng quá xem thường anh sao?"
Nụ cười trên môi Hoắc Phi Đoạt ngày càng sâu.
Cầm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y lần mò xuống dưới tìm kiếm.
Ngũ Y Y đương nhiên biết rõ anh muốn làm gì.
Trong chớp mắt chạm phải vật cứng rắn nóng bỏng, trong lòng Ngũ Y Y hoảng sợ.
Sao ở đây đều cứng như vậy rồi hả?
Còn chưa trả lời vấn đề của mình.
Ngũ Y Y còn sót lại một chút ý thức tức giận nghĩ.
Chúng ta đang làm chúng ta đang làm.
Chúng ta đang làm gì!
Đột nhiên tốc độ Hoắc Phi Đoạt nhanh hơn.
Mông hẹp nhanh chóng được kích thích.
Cuối cùng chạy nước rút, phun ra tất cả dục vọng.
Đồng thời đưa Ngũ Y Y lên mây.
Một khắc kia, Ngũ Y Y mới thật sự hiểu ý tứ của Hoắc Phi Đoạt.
Chúng ta không phải đang làm sao?
Là làm cái gì?
Là yêu!
Hướng về lồng ngực ấm áp.
Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt kéo lại.
Khuôn mặt dán vào lồng ngực nóng bỏng của anh.
Thậm chí có thể nghe được tiếng trái tim của anh đập thình thịch.
Ngũ Y Y dán lỗ tai vào đó, cẩn thận nghe.
“Làm gì đó?”
Hoắc Phi Đoạt nhìn cô nhóc không nói gì, liền hỏi.“Xuỵt! Tôi đang nghe tiếng tim anh đập.”
Hoắc Phi Đoạt nở nụ cười.
Bé ngốc, nghe cái này cũng có thể nghiêm túc như vậy.
“Phi Đoạt, tim của anh đập thật chậm.”
Ngũ Y Y ngẩng đầu chống lên cằm Hoắc Phi Đoạt.
Vô cùng hiếu kỳ nói.
“Anh sờ một cái xem tôi đây….”
Nói xong đem tay Hoắc Phi Đoạt để trước ngực của mình.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt mày.
Cô nhóc này chắc chắn là cố ý.
“Sáng sớm như vậy đã đói rồi sao?”
Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt chứa ý cười hỏi.
“Hả? Tôi không có đói bụng. Tối ngày hôm qua nói rất nhiều.”
“Không, ý anh là em ăn anh còn chưa đủ sao?”
Lúc này Ngũ Y Y mới ý thức được vốn là tay Hoắc Phi Đoạt kiểm tra nhịp tim.
Hiện tại lại bắt đầu vuốt ve mình.
“Ai nha, anh thật đáng ghét!”
Ngũ Y Y lấy tay bụm mặt, xấu hổ chui vào trong mền.
Nếu bị người này làm một lần nữa, chỉ sợ bản thân sẽ rời ra thành từng mảnh.
Ngũ Y Y thật sự là không còn một chút sức lực nào.
Nhưng Hoắc Phi Đoạt hình như vẫn rất hăng hái.
“Tôi hỏi anh rốt cuộc một ngày anh muốn, muốn cái kia mấy lần!”
Ngũ Y Y đem khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong chăn lộ ra.
Cong môi nói.
Thấy bộ dạng đáng yêu này của cô.
Hoắc Phi Đoạt liền cúi người hôn xuống.
Tiến quân thần tốc, lưỡi dài thăm dò vào trong miệng của cô.
Tìm lấy chất lỏng ngọt ngào nhất.
“Ừ….Ưhm…..”
Ngũ Y Y bị anh hôn tới mức thở gấp.
Sau lại một phen mây mưa.
Cuối cùng kết thúc.
Ngũ Y Y hoàn toàn không còn chút sức lực.
Giống như thành kem ly ở trong quán bị ánh mặt trời phơi.
Trên thân thể màu trắng có vô số điểm hồng.
Những thứ kia đều là kiệt tác của Hoắc Phi Đoạt.
Đem Ngũ Y Y ôm vào trong bồn tắm.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng rửa sạch thân thể cho cô.
Cô nhóc lười biếng Ngũ Y Y, có người phục vụ.
Vô cùng xinh đẹp.
Nằm ở bồn tắm không nhúc nhích.
Hoắc Phi Đoạt đối với cô vừa yêu vừa hận.
Đột nhiên Ngũ Y Y lên tiếng.
“Phi Đoạt, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi vì sao tim của anh lại đập chậm như vậy. anh có phải hay không là một ông già, sau đó đi làm phẫu thuật thẩm mỹ. Dù sao anh là người có tiền, nhất định là đi phẫu thuật, nếu không làm sao tim lại đập chậm như vậy.”
Bĩu môi, Ngũ Y Y mở đôi mắt to nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy nhất định trước sau gì cũng bị cô nhóc này làm cho tức chết.
Truy vấn ngọn nguồn coi như xong.
Dám nói mình là một lão già.
“Em có gặp qua lão già nào có khả năng như vậy sao?”
Hoắc Phi Đoạt một bên để cho cô đập bọt xà phòng vừa dùng giọng tự hào nói.
“Anh chỗ nào thì có khả năng chứ?”
Ngũ Y Y từ chối cho ý kiến.
Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng lập tức hối hận.
“Nghĩ muốn một lần nữa sao?”
Lúc này thân thể trần truồng của Hoắc Phi Đoạt đang ở trước mặt Ngũ Y Y đứng lên.