Nhíu mày nhỏ một cái.
Khẽ cau mày nhưng cái nhìn Hoắc Phi Đoạt lại chân thật.
“Em xem nó cũng cứng như thế, em nhẫn tâm sao?”
Giọng Hoắc Phi Đoạt đột nhiên trở nên trầm thấp một chút, tràn đầy mạnh mẽ lại hấp dẫn.
“Nhưng, nhưng tôi sẽ bị đi học muộn.”
Ngũ Y Y xấu hổ không nhìn Hoắc Phi Đoạt, mặt quay qua một bên.
Hoắc Phi Đoạt đứng dậy ôm lấy mặt cô, hôn xuống.
Nói: “Bảo bối, anh không chịu nổi, lập tức được!”
Ngũ Y Y muốn tránh thoát thì đã trễ, Hoắc Phi Đoạt đã sớm ôm cô trở về lần nữa.
“Làm sao mới sáng sớm anh lại có tinh thần như vậy a, ừ…….A…….Thật là nhột!”
Ngũ Y Y thật không hiểu nổi tại sao người đàn ông này dù thời điểm nào cũng có tinh thần như vậy.
Mặt Hoắc Phi Đoạt từ trước ngực của cô nâng lên.
Trong đôi mắt viết đầy hai chữ dục vọng.
Chậm rãi mở miệng nói.
“Em không biết đàn ông lúc sáng sớm rất đặc biệt sao?”
Ngũ Y Y đột nhiên trở nên trì độn.
Không hiểu.
“Đặc biệt cái gì?”
Cái loại vô tội ánh mắt thuần khiết đó.
Lực sát thương cực lớn.
Ở trong lòng Hoắc Phi Đoạt nghĩ.
Cô nhóc này không biết đã cùng bản thân mình ân ái bao nhiêu lần rồi.
Như thế nào lại đối với chuyện này lại chậm chạp như vậy.
“Em rốt cuộc không hiểu hay là giả bộ không hiểu?”
Hoắc Phi Đoạt nắm được quả anh đào nhỏ.
Mở miệng hỏi.
Đột nhiên Ngũ Y Y bị cảm giác tê dại thiếu chút nữa làm cho co rút.
Giống như có dòng điện nhanh chóng cuốn lấy toàn thân.
“Cái gì?”
“Tiểu yêu tinh đáng chết, luôn là bộ dáng không biết gì!”
Hoắc Phi Đoạt bị bộ dáng đáng yêu làm cho rối tinh rối mù.
Cô nhóc này không làm cái gì cũng có thể biến mình thành bộ dạng này sao?
Hoắc Phi Đoạt có chút không cam lòng.
Bàn tay ở trên người cô dạo chơi.
Một lát leo lên đỉnh núi, một lát mơn trớn gò khe.
Ánh mắt Ngũ Y Y mê ly.
Hoàn toàn đem chuyện vừa rồi đòi muốn đến trường đi học vứt qua một bên.
Hoàn toàn chìm vào trong sự vuốt ve dịu dàng của Hoắc Phi Đoạt.
Toàn thân nóng ran khó chịu.
Ý loạn tình mê.
Hoắc Phi Đoạt đè ở trên người cô, đè xuống hai luồng tuyết trắng.
Làm cho người đàn ông kích thích phấn chấn.
“Y Y, Ngũ Y Y…..”
Trong mê loạn, Hoắc Phi Đoạt kêu tên Ngũ Y Y.
Âm thanh trầm thấp hấp dẫn.
Toàn thân Ngũ Y Y phiếm hồng mê người.
Cô chính là như vậy, một khi bị kích thích, toàn thân cao thấp vốn là làn da trắng thì sẽ biến thành màu hồng mê người.
Mỗi lần thấy Ngũ Y Y như vậy.
Hoắc Phi Đoạt sẽ cảm thấy chỗ kín dục vọng lớn hơn vài phần.
“Phi Đoạt, Phi Đoạt, anh có yêu tôi hay không?”
Vốn đang ở trên mây phiêu đãng Ngũ Y Y không có dấu hiệu sắp mất đi ý thức nói ra những lời này.
Hoắc Phi Đoạt cũng ngẩn ra.
Nhưng ở dưới tốc độ không hề giảm.
Hoắc Phi Đoạt chỉ yên lặng nhìn Ngũ Y Y, không trả lời câu hỏi của cô.
Thật không nghĩ đến lần này cô nhất quyết không tha.
Lại hỏi một lần nữa.
Mặc dù thân thể hơi run rẩy.
Thậm chí Ngũ Y Y cảm thấy việc nói chuyện cũng tốn sức.
Nhưng cô vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Môi mỏng Hoắc Phi Đoạt lộ ra một nụ cười.
Nhìn vẻ mặt cô nói.
“Chúng ta bây giờ không phải đang làm sao?”
Ngũ Y Y nghe nói thế, xấu hổ mặt chuyển sang hướng khác.
Hồi lâu sau, mở miệng nói.
“Anh vì sao lại không cho tôi hỏi đến……Ừ…..Ừ…..Đề?”
Hoắc Phi Đoạt thấy cô lại mở miệng nói chuyện.
Cố ý hung hăng đụng cô hai cái.
Giọng nói đứt quãng không rõ ràng.
“Chúng ta đang làm!”
Hoắc Phi Đoạt vẫn là nghe không hiểu câu kia của Ngũ Y Y.
Người đàn ông này có thể để lộ ra bộ phận kia trước mặt của Ngũ Y Y.
Nó đang hiên ngang ngẩng đầu nhìn mình.
Ngũ Y Y vội vàng lấy tay che mắt.
Xấu hổ không dám nhìn.
Hoắc Phi Đoạt cười ngồi xổm xuống tiếp tục tắm cho cô.
Nếu tiếp tục nữa, sợ rằng cô nhóc này chịu không nổi.
Dĩ nhiên, mình tuyệt đối không có vấn đề.
"Đó là bởi vì anh từ nhỏ đã tập võ."
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên mở miệng.
Ngũ Y Y vẫn không quan tâm trả lời vấn đề.
"Hả?"
Dĩ nhiên Ngũ Y Y chú ý đến câu trả lời hấp dẫn kia của Hoắc Phi Đoạt.
"Này chú anh luyện võ hả?"
Nghe được là anh từ nhỏ đã luyện võ, ngũ Y Y không nhịn được lại gọi anh một tiếng chú.
Bây giờ làm gì còn có người luyện võ.
Đây không gọi là chú thì là cái gì.
Ngũ Y Y càng thêm khẳng định người này nhất định là một lão già giả bộ nai tơ.
Ngoài ra, còn cần có thời gian kiểm chứng bản lãnh công phu.
"Chú?"
Hoắc Phi Đoạt híp mắt đem này hai từ nhạy cảm này nhắc lại một lần nữa.
Trọng điểm nổi bật.
“Không đúng không đúng, Phi, Phi Đoạt!"
Ngũ Y Y vội vàng sửa lại lời nói.
Hiện tại đây không phải là lúc để phạm sai lầm, ai biết được anh có hay không lại đemm mình lăn qua lăn lại lần nữa.
"Vậy là ai dạy đã dạy cho anh?"
Ngũ Y Y tò mò, Hoắc Phi Đoạt lợi hại như vậy, ai còn có thể làm thầy của anh.
Hoắc Phi Đoạt tắm cho Ngũ Y Y xong.
Cầm cái khăn thật to đem cô quấn lại, ôm đi.
"Thầy của anh là ai?"
Ngũ Y Y có một tính nết, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nhất định phải hỏi cho ra mới được.
Đột nhiên bị hỏi Hoắc Phi Đoạt có chút không muốn nhắc tới người kia.
Trong lòng có chút do dự.
Rốt cuộc có nên nói cho cô biết việc này hay không.
Nhưng, Hoắc Phi Đoạt lại muốn cô giống như một bông hoa lớn lên trong nhà kính.
Những thứ không tốt, anh đều muốn thay cô ngăn lại tất cả.
Như vậy, mới có thể yêu thương chiều chuộng cô.
Ngũ Y Y thấy Hoắc Phi Đoạt không nói lời nào.
Ý thức được mình có thể đã hỏi những điều không nên hỏi.
Liền im miệng không nói, vội vàng chuyển đổi đề tài.
"Đều tại anh đều tại anh, làm tôi sáng sớm hôm nay không thể đi học."
Ngũ Y Y chu cái miệng nhỏ nhắn, dùng nắm đấm nhỏ đấm vào trên người Hoắc Phi Đoạt.
Đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Tại em quá mê người, muốn trách chỉ có thể trách em!"
"Hừ! Ông chú không nói lý!"
Ngũ Y Y nói xong nhảy xuống giường, như một làn khói bỏ chạy không thấy.
Hoắc Phi Đoạt cười thầm lắc đầu một cái.
Cô nhóc đáng yêu.
Trong rừng rậm bí mật ở trang viên.
Một người đàn ông đứng ở trước cửa sổ, đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Mặt không chút thay đổi, nhưng,khí thế quanh mình của anh, rất quen thuộc.
Anh, chính là người nổi danh nhất, Âu Dương Chấn Đình.
Là thầy của Hoắc Phi Đoạt.
Nhưng cũng là kẻ thù giết cha.
Pằng pằng tiếng súng phá vỡ nơi yên bình.
Ngay cả Âu Dương Chấn Đình cũng phải chau mày.
Thế nhưng có thể có người tìm ra nơi này.
Sẽ là ai chứ?
Anh có chút ngạc nhiên.
Tiêu Lạc nhanh chóng bố trí xong kế hoạch tác chiến.
Trong trang viên này tất cả đều là cao thủ.
Kỹ thuật bắn súng vô cùng chính xác.
Nhất định trong thời gian ngắn nhất phải thành công.
Nếu không bọn họ nhất định sẽ rất nhanh tìm người đến chi viện.
Khi đó bị bao vây chỉ có thể là mình.
Những tình huống này Tiêu Lạc đã sớm phân công tốt rồi.
Ra dấu tay, mấy tên đàn em lập tức hành động.
Tất cả rút súng, giết người không tiếng động.
Chỉ là, những người kia đều là cao thủ, không dễ dàng có thể bắt được như vậy.
Hai bên giao chiến kịch liệt.
Tiêu Lạc đứng ở phía dưới chân tường.
Mấy tên đàn em che chắn cho anh.
Tung người nhảy lên, đạp mấy bước bay lên.