Nó đang hiên ngang ngẩng đầu nhìn mình.
Ngũ Y Y vội vàng lấy tay che mắt.
Xấu hổ không dám nhìn.
Hoắc Phi Đoạt cười ngồi xổm xuống tiếp tục tắm cho cô.
Nếu tiếp tục nữa, sợ rằng cô nhóc này chịu không nổi.
Dĩ nhiên, mình tuyệt đối không có vấn đề.
"Đó là bởi vì anh từ nhỏ đã tập võ."
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên mở miệng.
Ngũ Y Y vẫn không quan tâm trả lời vấn đề.
"Hả?"
Dĩ nhiên Ngũ Y Y chú ý đến câu trả lời hấp dẫn kia của Hoắc Phi Đoạt.
"Này chú anh luyện võ hả?"
Nghe được là anh từ nhỏ đã luyện võ, ngũ Y Y không nhịn được lại gọi anh một tiếng chú.
Bây giờ làm gì còn có người luyện võ.
Đây không gọi là chú thì là cái gì.
Ngũ Y Y càng thêm khẳng định người này nhất định là một lão già giả bộ nai tơ.
Ngoài ra, còn cần có thời gian kiểm chứng bản lãnh công phu.
"Chú?"
Hoắc Phi Đoạt híp mắt đem này hai từ nhạy cảm này nhắc lại một lần nữa.
Trọng điểm nổi bật.
“Không đúng không đúng, Phi, Phi Đoạt!"
Ngũ Y Y vội vàng sửa lại lời nói.
Hiện tại đây không phải là lúc để phạm sai lầm, ai biết được anh có hay không lại đemm mình lăn qua lăn lại lần nữa.
"Vậy là ai dạy đã dạy cho anh?"
Ngũ Y Y tò mò, Hoắc Phi Đoạt lợi hại như vậy, ai còn có thể làm thầy của anh.
Hoắc Phi Đoạt tắm cho Ngũ Y Y xong.
Cầm cái khăn thật to đem cô quấn lại, ôm đi.
"Thầy của anh là ai?"
Ngũ Y Y có một tính nết, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nhất định phải hỏi cho ra mới được.
Đột nhiên bị hỏi Hoắc Phi Đoạt có chút không muốn nhắc tới người kia.
Trong lòng có chút do dự.
Rốt cuộc có nên nói cho cô biết việc này hay không.
Nhưng, Hoắc Phi Đoạt lại muốn cô giống như một bông hoa lớn lên trong nhà kính.
Những thứ không tốt, anh đều muốn thay cô ngăn lại tất cả.
Như vậy, mới có thể yêu thương chiều chuộng cô.
Ngũ Y Y thấy Hoắc Phi Đoạt không nói lời nào.
Ý thức được mình có thể đã hỏi những điều không nên hỏi.
Liền im miệng không nói, vội vàng chuyển đổi đề tài.
"Đều tại anh đều tại anh, làm tôi sáng sớm hôm nay không thể đi học."
Ngũ Y Y chu cái miệng nhỏ nhắn, dùng nắm đấm nhỏ đấm vào trên người Hoắc Phi Đoạt.
Đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Tại em quá mê người, muốn trách chỉ có thể trách em!"
"Hừ! Ông chú không nói lý!"
Ngũ Y Y nói xong nhảy xuống giường, như một làn khói bỏ chạy không thấy.
Hoắc Phi Đoạt cười thầm lắc đầu một cái.
Cô nhóc đáng yêu.
Trong rừng rậm bí mật ở trang viên.
Một người đàn ông đứng ở trước cửa sổ, đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Mặt không chút thay đổi, nhưng,khí thế quanh mình của anh, rất quen thuộc.
Anh, chính là người nổi danh nhất, Âu Dương Chấn Đình.
Là thầy của Hoắc Phi Đoạt.
Nhưng cũng là kẻ thù giết cha.
Pằng pằng tiếng súng phá vỡ nơi yên bình.
Ngay cả Âu Dương Chấn Đình cũng phải chau mày.
Thế nhưng có thể có người tìm ra nơi này.
Sẽ là ai chứ?
Anh có chút ngạc nhiên.
Tiêu Lạc nhanh chóng bố trí xong kế hoạch tác chiến.
Trong trang viên này tất cả đều là cao thủ.
Kỹ thuật bắn súng vô cùng chính xác.
Nhất định trong thời gian ngắn nhất phải thành công.
Nếu không bọn họ nhất định sẽ rất nhanh tìm người đến chi viện.
Khi đó bị bao vây chỉ có thể là mình.
Những tình huống này Tiêu Lạc đã sớm phân công tốt rồi.
Ra dấu tay, mấy tên đàn em lập tức hành động.
Tất cả rút súng, giết người không tiếng động.
Chỉ là, những người kia đều là cao thủ, không dễ dàng có thể bắt được như vậy.
Hai bên giao chiến kịch liệt.
Tiêu Lạc đứng ở phía dưới chân tường.
Mấy tên đàn em che chắn cho anh.
Tung người nhảy lên, đạp mấy bước bay lên.