Dùng sức ném, cô gái kia liền bị Tiêu Lạc hung hăng ném lên trên đất.
Không còn kịp để thở dốc, tung ra một chưởng đánh xuống.
Cô gái kia liền hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Lạc vốn định cho nàng một kích trí mạng .
Nhưng không biết làm sao như vậy, anh cũng không muốn giết cô gái này.
Tiêu Lạc nhanh chóng lên lầu.
Âu Dương Chấn Đình nghe được tiếng mở cửa.
Nhưng ông không quay đầu lại.
Chỉ là đứng trước cửa sổ, giống như không quan tâm đến chuyện gì.
"Ngài Âu Dương!"
Tiêu Lạc lên tiếng gọi.
Âu Dương Chấn Đình không trả lời.
Trong lòng suy nghĩ, sợ rằng đây là kẻ thù tới tìm ông.
"Có thể tìm tới nơi này, đúng là không phải người bình thường."
Âu Dương Chấn Đình âm thanh khàn khàn vang lên.
"Ha ha, đúng vậy, tôi chính là không có ít bản lĩnh."
Tiêu Lạc cười nói.
"Muốn động thủ cũng nhanh động thủ đi!"
Âu Dương Chấn Đình căn bản không nghĩ tới nói nhảm.
Hiện tại trong cơ thể ông đã lặng lẽ vận khí.
"Ngài Âu Dương, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm."
Âu Dương Chấn Đình ngẩn ra.
Chậm rãi quay đầu lại.
Thấy ý cười nhã nhặn trên mặt Tiêu Lạc.
"Vậy là cậu tới đây để làm gì?"
Nếu không phải tới giết của mình, chẳng lẽ là tới cứu mình sao?
"Tôi là tới để dẫn ông đi."
Âu Dương Chấn Đình không dám tin vào lỗ tai mình.
Trước mắt xem ra người thanh niên nho nhã này muốn đưa mình rời đi.
"Ha ha, người trẻ tuổi, nên biết tự lượng sức mình rồi."
Âu Dương Chấn Đình nói.
Ông có thể dễ dàng rời đi như vậy.
Ông biết rõ Hoắc Phi Đoạt là người như thế nào.
Cậu ta có thể giam mình tới nơi không ai biết được này.
Nhất định có thể dễ dàng bắt ông trở lại.
Hắn hiểu rất rõ Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt bây giờ, chính là Âu Dương Chấn Đình hai mươi năm trước.
"Ngài Âu Dương, tôi nghĩ ông không tin tưởng tôi, nhưng, nếu tôi có thể vào được nơi này, nhất định có năng lực mang ông rời khỏi đây."
Khuôn mặt Tiêu Lạc nở nụ cười.
Âu Dương Chấn Đình không nói gì.
Tiêu Lạc nói tiếp.
"Tôi nghĩ, tôi và ông có cùng chung một kẻ thù. Tôi cần sự giúp đỡ của ông."
Thời điểm nói lên câu này, vẻ mặt Tiêu Lạc trở nên rất đáng sợ.
Dĩ nhiên bị Âu Dương Chấn Đình nhìn thấy được.
Người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch như thế nào.
Làm sao lại hận Hoắc Phi Đoạt như vậy.
"Ngài Âu Dương, thời gian không nhiều lắm."
Tiêu Lạc biết, qua một lúc nữa.
Hoắc Phi Đoạt sẽ nhận được tin tức.
Sau đó lập tức tăng thêm người tới trợ giúp.
Như vậy đến lúc đó chính bọn họ.
Có chạy đằng trời!
"Được, tôi đi cùng với các người."
Âu Dương Chấn Đình suy nghĩ liên tục, quyết định đi cùng người trẻ tuổi này.
Dù sao, chính ông, đối với Hoắc Phi Đoạt cũng ghi hận trong lòng.
Coi như không có quan tâm tới chuyện khác, hiện tại giờ phút này là quyết định tốt nhất.
Tiêu Lạc hài lòng đi trước mở đường.
Phía ngoài trang viên các bảo vệ đã bị giết hầu như không còn.
Tiêu Lạc rất hài lòng lần hành động này.
Bọn họ ngồi lên xe, đi mất.
Hoắc Phi Đoạt nắm tay lại kêu lên răng rắc.
A Trung ở bên cạnh cũng cắn răng nghiến lợi.
Tiêu Lạc, nhất định phải chết.
Hoắc Phi Đoạt ở trong lòng thề.
"Lão đại, hiện tại chúng ta nên làm cái gì."
A Trung lo lắng hỏi thăm.
"Ở trang viên, có còn ai sống sót hay không?"
Hoắc Phi Đoạt hỏi.
"Trang viên 14 người, bị giết 13 người, một không thấy."
A Trung báo cáo.
"Hả?"
Hiển nhiên không thấy người mà Hoắc Phi Đoạt coi trọng.
"Chính là cô gái huấn luyện viên võ thuật, Hạc Tâm."
"Hạc Tâm."
Hoắc Phi Đoạt ở trong miệng lẩm nhẩm cái tên này.
"Lập tức điều tra một chút tại sao lại không thấy cô ấy."
"Tách tách tách tách" , các âm thanh đồng thời vang lên.
Cảnh tượng như vậy, quả thật trăm năm khó gặp.
Hoắc Phi Đoạt, lại cười, hơn nữa không phải cười lạnh.
A Trung đứng một bên yên lặng.
Gần đây lão đại liên tiếp làm cho anh cảm thấy khiếp sợ.
Anh cũng đã sớm tập mãi thành thói quen rồi.
Ngũ Y Y mang cặp sách, bước nhanh hướng trong trường học mà chạy.
Hoắc Phi Đoạt ngồi vào trong xe rời đi, về chuyện Tiêu Lạc, không thể làm ngơ được nữa.
Sau lưng Ngũ Y Y bị một đám người đuổi theo.
Cô chỉ biết cố chạy về phía trước, cũng không có chú ý đến trước mặt có một người đang đứng.
Người kia, chính là Hàn Giang Đình.
"Bụp. . . . . ."
Hàn Giang Đình hít vào một ngụm khí lạnh.
Người nào lớn gan như vậy, dám đụng vào bản thiếu gia.
Hàn Giang Đình đang muốn quay lại mắng.
Nhưng nhìn kỹ, người đụng vào mình lại là Ngũ Y Y.
"Y Y?"
Đã rất lâu Ngũ Y Y không có đến trường sao đột nhiên lại đến.
Cũng khiến Hàn Giang Đình hơi bị chấn động.
"Hả? Là cậu? Hàn, Hàn, Hàn. . . . . ."
Ngũ Y Y Hàn nửa ngày cũng chưa đem ba chữ Hàn Giang Đình nói ra cho xong.
Tức giận chủ nhân của tên gọi này ở một bên cắn răng nghiến lợi.
"Ngũ Y Y, cái người vong ân phụ nghĩa nhà cậu. Cậu ăn của tôi biết bao nhiêu đồ ăn ngon, bây giờ đến tên tuổi của bản thiếu gia cũng gọi không xong."
Hàn Giang Đình cảm giác mình đối với cô nhóc này cũng không tệ.
Thật là nham hiểm.
"A a, là Hàn Giang Đình, tôi tại sao có thể quên được chứ. Ha ha. . . . . ."
Ngũ Y Y khó khăn lắm mới có thể chung sống được với người này.
Hô, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Ngũ Y Y vỗ ngực một cái.
Nhưng Hàn Giang Đình là người dễ lừa như vậy sao?
Xem ra trí nhớ của Ngũ Y Y đã hoàn toàn quên mất người này giống như cục tẩy đường.
Không không, là kẹo cao su.
Phải rồi, là thuốc cao bôi trên da chó.
Ngũ Y Y đang chuẩn bị đi qua bên cạnh Hàn Giang Đình.
Lại bị anh kéo lại.
"Đứng lại, còn chưa có nói xin lỗi liền muốn chạy? Ngươi bây giờ chạy rất nhanh lẹ nha."
Lúc Hàn Giang Đình nói lời này, lỗ mũi hướng lên trời.
Một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
"Ôi chao, Giang Đình, tôi không phải là bị mất trí nhớ sao. Cậu cũng đừng trách tôi, nếu không, hay là buổi trưa tôi mời cậu uống nước trái cây?"
Ngũ Y Y đến gần Hàn Giang Đình nhỏ giọng mà giải thích nói.
Hàn Giang Đình cùng Ngũ Y Y biết nhau hai mươi năm rồi, cô nhóc này vẫn là lần đầu tiên gọi mình như vậy.
Không ngờ dễ nghe như vậy.
Hàn Giang Đình suy nghĩ một chút, quyết định vì hai chữ này mà nhân nhượng.
Tha cho cô một lần.
Dù chỉ là mất trí nhớ, nhưng bản tính vắt cổ chày ra nước của cô nhóc này vẫn không thay đổi.
"Mời uống nước trái cây, Ngũ Y Y cậu có phải là keo kiệt quá hay không?"
Hai mắt Ngũ Y Y xoay động.
Người này ngu ngốc như vậy, dễ lừa như vậy.
Không chừng về sau cần phải dùng đến cậu ta.
"Ôi chao, nơi đó có thể. Cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi!"
Lời này Ngũ Y Y vừa nói ra.
Làm cho Hàn Giang Đình chấn động.
Không được, trái tim nhỏ không chịu nổi.
Hôm nay bị kích thích quá nhiều.
"Thế nào đột nhiên hào phóng như vậy?"
"Cậu là bạn tốt của tôi, có đúng hay không! Mời bạn tốt ăn cơm có chỗ nào không đúng sao?"
Ngũ Y Y đưa ra khuôn mặt cười.
Lông mi thật dài giống như là đang khiêu vũ.
Hàn Giang đình đột nhiên cảm thấy người này đang dùng một loại ánh mắt không có ý tốt nhìn mình.
Đang muốn tránh ra, lại bị ngũ Y Y ngăn lại.
"Giang Đình, chúng ta cùng đi học thôi."
Sau đó liền bị lôi đi.
"Lão đại, chuyện ngài Âu Dương bị Tiêu Lạc đưa đi, anh thấy thế nào?"
A Trung đứng ở sau lưng Hoắc Phi Đoạt hỏi.